Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 33: Tuyệt thế kiêu hùng (Hạ)



Vốn là người thích bao che khuyết điểm, đồng thời cũng rất hứng thú với thiếu niên trẻ tuổi, Võ Canh đứng thẳng người dậy, khí thế trên người mặc dù đã thu liễm nhưng đâu đó vẫn khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Hắn tới bên cạnh Lữ Dã, nói:

- Lữ lão đệ, chúng ta ra xem tình hình như thế nào trước. 

- Lâu lắm ngươi mới tới đây chơi, không ngờ lại xảy ra tình huống mất mặt như vậy. Nào, mời!

Hai tên đó chẳng để tâm đến gã võ giả không rõ sống chết kia, dẫn nhau đi ra bên ngoài. Tàng Thiên Ca thở dài một tiếng, sau đó tiến sát tới, nguyên lực vận chuyển ngưng tụ vào bàn tay, sau đó để cho đạo nguyên lực xâm tiến nhập vào thân thể gã. Sắc mặt không chút huyết sắc, sau khi được Tàng Thiên Ca ban cho một đạo nguyên lực thì liền chuyển biến rất tốt, đầu óc dần trở nên tỉnh táo. Nhìn thấy người thanh niên thần bí giúp đỡ mình, miệng mấp máy thốt lên mấy chữ:

- Đa tạ công tử cứu mạng. 

- Ngươi tự lo cho bản thân đi!

Nói xong, hắn ném cho tên võ giả đó một lọ thuốc trị thương, còn bản thân thì cũng ra bên ngoài quan sát tình hình. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Ra quảng trường bên ngoài, nhìn thấy giữa quảng trường mấy chục tên võ giả Tham Lang dong binh đoàn nằm la liệt, miệng rên rỉ. Trong số đó có hai bốn tên là giữ chức đoàn trưởng, thế mà tình huống không khác gì những tên hạ cấp khác, thậm chí còn muốn thê thảm hơn. Đứng chính giữa là một thiếu niên thanh y trẻ tuổi, nhìn phong thái vô cùng tiêu sái không nhiễm bụi trần, dù cho hắn đánh mấy tên kia đến hộc máu, trên bạch bào lại không vấy bẩn chút nào. 

Người khác nhìn hắn không khỏi hâm mộ, còn trẻ tuổi như vậy mà thực lực siêu việt. Nên nhớ rằng, mỗi võ giả tại các dong binh đoàn đều đã trải qua ma luyện lịch lãm, kinh nghiệm và thủ đoạn chiến đấu vô cùng phong phú. Còn đệ tử tông môn, có thể tu vi cao cường, nhưng khi chiến đấu với võ giả đồng cấp đã trải qua ma luyện, chắc chắn nắm chắc thần thất bại. Bởi vì trong tông môn, dù có hăng máu đến đâu thì bọn chúng vẫn bị quy tắc tông môn áp chế, không được phép giết chết đối phương, nếu không sẽ bị nghiêm luật trừng trị. Do vậy đệ tử tông môn tiềm lực dù cao nhưng không thể phát huy một cách toàn diện chân chính, đến khi trải nghiệm bên ngoài mới biết thế khốn đốn thế nào. 

Lại nói đến những thiếu niên kia, tuổi đời còn rất trẻ, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, thực lực lại bất đồng với tuổi tác, hơn nữa nhìn thủ đoạn lại rất dứt khoát, không hề giống với những đệ tử tông môn mà bọn họ từng thấy qua. Xuất thủ nhìn rất nhẹ nhàng tiêu sái, nhưng uy lực lại không thể xem thường. Nếu không phải bọn chúng thủ hạ lưu tình, chỉ sợ đám võ giả kia không phải nằm đây rên rỉ đâu, mà là trực tiếp đi diện kiến Diêm La Vương rồi. 

Dù vậy, lọt vào mắt Lữ Dã vẫn không cách nào chấp nhận được. Một thế lực tồn tại nhất lưu tại Dương Phổ thành, một số đại tông môn khi nghe danh Tham Lang dong binh đoàn còn phải nhún nhường ba phần lại bị một đám thiếu niên trẻ tuổi khi dễ như vậy. Sau này người của Tham Lang dong binh đoàn làm sao lăn lộn trên giang hồ được nữa. 

Trong lòng Lữ Dã giận dữ, quyết định phải đem đám oắt con này treo lên cổng Dương Phổ thành, để cho những kẻ khác biết, dám chọc Tham Lang dong binh đoàn thì phải nhận hậu quả như thế nào. Lữ Dã chính là cường giả Chân Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong, lại nhìn đám Long Uyên, tu vi mạnh nhất chỉ mới là Thánh cấp hậu kỳ, đương nhiên hắn có cơ sở để làm việc này. 

Sở dĩ hắn không dám giết đám Long Uyên là bởi vì bọn chúng còn trẻ tuổi mà võ đạo bất phàm, chắc chắn thế lực đứng sau bọn chúng không tầm thường. Nhưng Lữ Dã lại có một bằng hữu tu vi Thượng Thần cảnh, chính là Võ Canh kia. Võ Canh cũng rất nổi danh, mặc dù là tán tu nhưng một thân thực lực cường hãn khiến cho người ta kính nể. Có chỗ dựa vững chắc như vậy, Lữ Dã mới dám trừng phạt đám Long Uyên một phen cho hả giận. Cùng lắm khi thế lực đứng sau đám Long Uyên hỏi tới, Lữ Dã nắm chữ lý trong tay cũng dễ nói chuyện. 

- Các ngươi là người phương nào, dám đến Tham Lang dong binh đoàn của bản tọa tác oai tác quái. 

- Ta là ai không quan trọng. Ta đến đây chính là để đòi nợ, giấy nợ ở trên tay ta đây. Ngươi là Đại đoàn trưởng phải không, mau thay tên Tào Thạch này trả nợ đi. Để ta nhắc nhở ngươi một chút, nợ trên giấy đây chỉ là một con số nhỏ, nhưng ngươi nhìn xem, thuộc hạ của ngươi tự nhiên lao ra một đám đánh ta, làm cho ta rất là hoảng sợ. Ngươi phải đền bù mới được, thêm khoảng bốn mươi vạn, tổng cộng hết là bốn mươi vạn một trăm ngàn kim tệ. 

Kẻ giữa đương trường thao thao bất tuyệt, ngoài Long Vô Mệnh thì còn ai vào đây. Nhìn bộ dạng của hắn cứ như là ủy khuất lắm vậy, đã đánh người ta trọng thương đến nỗi không gượng dậy nỗi mà còn mở miệng đòi thêm tiền đền bù, da mặt dày bậc này, thiên hạ có lẽ khó có người so sánh được với hắn. 

- Hừ, bản tọa không nói gì, ngươi tưởng bản tọa là mèo bệnh à. Không quản người đứng sau các ngươi là ai, hôm nay bản tọa phải trừng trị cho biết hậu quả khi đắc tội Tham Lang dong binh đoàn. 

- Đại lực kim quyền. 

Lữ Dã trong đôi mắt hí của hắn như bốc ra hai ngọn lửa, tay siết chặt lại, chỉ thấy kim quang rực lên, cánh tay của hắn như biến thành đồng thau, mạnh mẽ tấn công Long Vô Mệnh. Dù kiêu ngạo thế nào, Long Vô Mệnh cũng biết chênh lệch giữa bản thân và Lữ Dã lớn đến như thế nào. Chỉ là hắn không hề có dấu hiệu lùi lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhàn nhạt nói:

- Nợ tiền phải trả, đạo lý này ngươi phải hiểu rõ chứ. Dám đánh lão tử sao, còn non và xanh lắm. Lão ngũ, lão cửu, bày ra Tam Tài trận. 

Long Vô Mệnh miệng lưỡi khinh thường, nhưng trong lòng không dám khinh suất. Trước đó khi đến đây, hắn, Long Chiến và Long Tuyền đã bàn bạc với nhau trước, một khi có cao thủ xuất chiến thì phải liên thủ đối phó. Vì vậy Long Chiến và Long Tuyền không chậm trễ, lấy Long Vô Mệnh làm trung tâm, cả ba người bày ra Tam Tài trận. 

Trận pháp này là một trận pháp phổ thông mà Tinh Hồn dạy cho bọn chúng, với thực lực của ba người bọn chúng, muốn chống đại cao thủ Chân Thần cảnh không phải là quá khó khăn. Hơn nữa Long Vô Mệnh đã tính trước, một khi hắn gặp bất lợi, thể nào đám Long Uyên cũng sẽ không đứng nhìn mà lập tức xuất thủ, đúng là một tên xảo trá. 

Trên tay ba tên bọn chúng lần lượt tế ra ba kiện pháp bảo, Long Vô Mệnh cầm một viên ngọc màu đỏ phát ra hỏa nhiệt nóng rát, Long Chiến thì tế khởi một cây cờ khiến cho gió lốc nổi lên dữ dội, cuối cùng Long Tuyền thì trên tay là một đáo hoa màu tím tuyệt đẹp, thế nhưng lại khiến cho trong lòng người ta xuất hiện một hơi thở tử vong. 

Vận chuyển nguyên lực truyền vào ba kiện pháp bảo, trong chớp mắt xung quanh ba người bọn chúng hình thành một tầng quang mang ba loại màu sắc, hợp lại thành một tam giác trận bao phủ quanh người. 

- Bạo cho ta!

Chỉ nghe Long Vô Mệnh hét lớn một tiếng, toàn bộ lực lượng của trận pháp hội tụ vào trong viên ngọc màu đỏ lơ lửng trên tay hắn, sóng hỏa nhiệt càng lúc càng bạo tạc, giống như một quả tích lịch đạn chuẩn bị khai hỏa vậy. Ngay lúc Lữ Dã quyền mang chuẩn bị tiếp cận, trong đầu hắn bất giác xuất hiện một cảm giác không ổn, tiếc là trong nhất thời không thể thu lại được. 

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, phạm vi gần trăm mét bị dư lực tàn phá nặng nề, người đứng quan sát không nhịn được lùi lại mấy bước. Còn những kẻ bị thương nằm trong phạm vi vụ nổ, bởi vì không thể tránh né kịp, hầu như đều bị uy lực còn sót lại trực tiếp giết chết. 

Khói bụi tiêu tan, trong đôi mắt khiếp sợ của những người chứng kiến, thậm chí là cả Tàng Thiên Ca và Võ Canh nữa, thật không thể ngờ được, đám Long Vô Mệnh như vậy mà tiếp được một quyền toàn lực của Lữ Dã, chẳng những vậy mà bức hắn lùi lại mấy chục bước. Lữ Dã là cường giả Chân Thần cảnh hàng thật giá thật, tại Dương Phổ thành này cũng là một cao thủ nhất lưu, không ngờ lại bị bức lùi về phía sau. Còn ba tên đó nửa bước cũng không di chuyển, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt rồi. 

- Không thể nào? Ba tên Thánh cấp cỏn con lại có thể tiếp được một quyền của ta? 

Câu nói đó cứ vang vọng mãi trong đầu của Lữ Dã, so với khi hắn chứng kiến đám thuộc hạ của mình bị Long Vô Mệnh ức hiếp còn muốn kinh ngạc hơn. Trước mặt cường giả Chân Thần cảnh, tồn tại Thánh cấp giống như con sâu con kiến, tùy thời có thể bóp chết. Nhưng lúc này, những con kiến hôi yếu ớt kia lại có thể giương oai giễu võ trước mặt cự long, Lữ Dã làm sao có thể chấp nhận cục diện như vậy được. 

Đứng đối diện, Long Vô Mệnh phủi bụi trên người, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn giữu nụ cười ôn hòa, nói:

- Muốn trừng trị lão tử, ngươi không có tư cách cách đó đâu. Pháp bảo của ta ba người chúng ta bởi vì một quyền kia của ngươi mà bị hao tổn không nhẹ, cái này cũng phải lấy tiền bù vào. Lão tử cũng không làm khó khăn các ngươi, lấy rẻ một trăm vạn kim tệ là được. Nghe nói sinh ý của Tham Lang dong binh đoàn không tệ, số tiền cỏn con này chắc ngươi không đặt vào mắt đâu nhỉ.

Long Vô Mệnh này đúng là một tên tham lam, công phu miệng sư tử đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Hắn nói pháp bảo của hắn bị tổn hại, thực chất một vết xước cũng không có, ấy vậy mà lại dùng đó làm lý do để moi tiền của người ta. Đám sư huynh đệ của hắn lắc đầu xấu hổ, trong lòng than vãn tại sao cái tên tham lam này lại là sư huynh đệ của mình chứ? 

- Bản tọa không thể không khen các ngươi rất có tài, nhưng cũng dừng ở đó mà thôi. 

- Toàn phong phá.

Vừa nói, trên tay Lữ Dã cầm một thanh bảo đao, vừa nhìn đã biết đao này phẩm chất không tệ, mà Lữ Dã một thân tu vi cao cường, bảo đao kia nằm trong tay hắn hoàn toàn phát ra mười thanh uy lực. Một đạo đao cương trảm ra, chỉ nghe một tiếng rít lên đáng sợ, cơ hồ muốn dồn người ta vào chỗ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.