- Tâm Lan, khoảng thời gian tới, có lẽ… ta không thể ở bên nàng được.
Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu tên Tâm Lan kia, rốt cuộc trong lòng cũng đã biết cảm giác khó chịu bất an kia là gì rồi, đôi mắt như làn nước mùa thu xuất hiện một tia đượm buồn, nàng hỏi hắn:
- Tam ca muốn đi đâu? Khi nào chàng sẽ trở về?
- Một nơi rất xa nơi này. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ sớm trở về, và cũng sẽ tìm cách chữa bệnh cho nàng.
- Bệnh của muội, muội sớm đã không còn hy vọng gì. Ta còn trụ được tới bây giờ, nguyên nhân chính là vì chàng. Tam ca, chàng không thể không đi được sao?
Giọng nói của Tâm Lan rưng rưng, có lẽ nàng đang cố kiềm chế chính bản thân mình, thế nhưng khi biết hắn sắp phải đi xa, nàng lại không thể cầm được cảm xúc. Đôi mắt nhìn khuôn mặt kia chợt nhòa đi.
- Tâm Lan, ta xin lỗi, nhưng lần này ta không thể không đi. Nàng có thể tin tưởng ở ta, nhất định ta sẽ sớm trở về thôi. Còn nàng, nàng nhất định phải trụ vững, cho đến khi ta trở về.
Gã đã hạ quyết tâm rời khỏi đây, trong lòng tuy bi thương, nhưng vì căn bệnh quái ác của nàng, hắn không thể không đi. Bệnh của nàng không phải căn bệnh tầm thường, căn bệnh mà ngay cả những tu chân giả cũng sợ hãi kiêng kỵ, một khi xuất hiện trên người thì chín phần nắm chắc cái chết. Đó chính là Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch. Gã nam tử này, hắn đích thị chính là Vô Đạo, tuy rằng là một phân thân của Tinh Hồn, nhưng hắn tự có ý thức của bản thân mình, không bị Tinh Hồn hoàn toàn nắm giữ.
Cũng ba năm từ khi hắn xuất hiện trên thế gian này, sau khi giải quyết nội tình Ảnh Nguyệt sơn trang, Vô Đạo một mình chu du khắp thiên hạ, tự mình tìm hiểu, lĩnh ngộ nhân sinh thế đạo. Tu vi của hắn những năm này cũng có tiến bộ cực lớn, hiện tại đã là cường giả Độ Kiếp kỳ Lôi kiếp đệ bát trọng rồi. Với thực lực hiện tại, trừ phi gặp phải cường giả Đấu Thần kỳ cũng không phải không có cơ hội đào thoát, thế nên hắn tung hoành như thế nào ít có người ngăn cản được.
Một năm trước, Vô Đạo chu du đến Thiên Băng đại lục, vô tình gặp được thiếu nữ đài các Nhiếp Tâm Lan, trải qua hồng trần luyến ái, đến bây giờ đã được một năm rồi. Vô Đạo cũng được kế thừa một phần Y đạo của Tinh Hồn, thế nhưng hắn không thể so sánh được với Tinh Hồn, đối với Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch hoàn toàn bất lực. Nếu không phải Tinh Hồn bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, chưa đến thời cơ thì sẽ không hiện thế, có lẽ Vô Đạo sớm đã đi tìm hắn rồi.
Bây giờ Tinh Hồn đã xuất quan, mà Nhiếp Tâm Lan khó có thể chế trụ được lâu hơn, hai năm nữa nếu không có kỳ tích xuất hiện, nàng nhất định sẽ chết. Vô Đạo không thể chấp nhận chuyện này được, đành phải đưa ra quyết định khó khăn là rời xa nàng một thời gian, nhanh chóng tìm Tinh Hồn để nhờ hắn giải quyết giúp.
Biết rằng không thể ngăn lại bước chân của Vô Đạo, dù trong lòng đau khổ, Nhiếp Tâm Lan liền lau đi nước mắt, cố gắng làm ra bộ dạng vui vẻ. Không thể không nói, thiếu nữ này dù trên người mang Thiên Âm Cửu Tuyệt Mạch, thế nhưng tâm tình lại rất hào phóng, nàng không lấy lý do căn bệnh kia để níu giữ bước chân của hắn, mà để cho hắn tự do quyết định. Nàng nở một nụ cười đẹp để cho Vô Đạo yên tâm, lại nói tiếp:
- Nếu chàng đã quyết tâm như vậy, muội không có lý do gì để ngăn cản. Chàng định khi nào sẽ đi?