Ngoại trừ Vô Đạo ra, những giám định sư còn lại, không biểu lộ ra bên ngoài thì nội tâm cũng rung động không thôi. Hai mươi kiện vật phẩm, không có thứ nào không ảnh hưởng đến cường giả Thượng Thần cảnh, định lực mạnh đến đâu cũng không nhịn được. Chỉ là, bọn họ dù sao cũng là bậc trưởng bối, danh tiếng lẫy lừng, trước đó đã tuyên bố không tham dự vào việc mua bán, làm sao có thể mặt dày hỏi được. Trong lòng thầm nuối tiếc không thôi.
Bọn họ đã vậy, những người khác thì càng thêm nóng bỏng. Hô hấp dồn dập, hận không thể trực tiếp cướp đoạt rồi bỏ chạy. Người vui sướng nhất chính là chủ nhân của hai mươi kiện vật phẩm nhất phẩm đó, đồng thời cũng hơi lo sợ. Hai mươi kiện vật phẩm nhất phẩm đó, cái nào cũng là củ khoai nóng cả, sơ suất một chút là mất mạng như chơi.
Ai cũng muốn giữ bí mật cho riêng mình cả. Chỉ là, không phải người nào cũng giữ bí mật được.
- Thanh Băng Sương Chủy Thủ, nhìn quen quen… à, nhớ ra rồi. Vương Ngôn huynh đệ, lần này ngươi phát tài rồi.
Người tên Vương Ngôn giật mình. Hắn là một tán tu không quá nổi danh, tu vi bất quá chỉ là Thần cấp trung kỳ mà thôi.
Gã nọ bỗng dưng hét lớn lên, đồng thời nhìn qua Vương Ngôn, dường như là vui mừng thay cho hắn. Nhưng chẳng rõ có phải thực sự là chúc mừng hay có dụng ý gì không, lập tức hấp dẫn người xung quanh. Thậm chí là cả những nhất phẩm tông môn và siêu cấp thế lực nữa. Thanh Băng Sương Chủy Thủ, nếu như nằm trong tay cường giả Thượng Thần cảnh thì có thể phát ra uy lực cường đại. Đẳng cấp của Thanh Băng Sương Chủy Thủ chính là một kiện bán thần khí sơ giai, hoàn toàn không có nửa điểm hao tổn nào, chỉ là đang bị phong ấn lực lượng, nếu không có nhãn quang đặc biệt thì không cách nào phát hiện ra. Thanh Băng Sương Chủy Thủ này là một trong những kiện bán thần khí được ghi chép trong tư liệu cổ xưa, thế nên rất khó để nhận ra nó. Vậy mà lại lọt vào tay một tên Thần cấp nhỏ bé, không biết là nên hâm mộ hay là ghen ghét nữa.
Chỉ thấy sắc mặt Vương Ngôn đại biến, không ngờ lại nhanh chóng bị phát hiện như vậy. Vương Ngôn hận không thể trực tiếp đập chết cái tên đồng bạn kia.
- Vương Ngôn đúng không. Bản tọa là Phong Liệt Quang, trưởng lão Mai Hoa đảo. Bản tọa rất có hứng thú với Thanh Băng Sương Chủy Thủ, hy vọng tiểu huynh đệ nể mặt nhường Thanh Băng Sương Chủy Thủ lại cho bản tọa, bao nhiêu tiền tùy ý ngươi đưa ra.
Phong Liệt Quang tuy rằng không phải là cường giả Thượng Thần cảnh, bất quá chỉ mới nửa bước Chủ Thần cảnh mà thôi. Đánh chủ ý lên Thanh Băng Sương Chủy Thủ không phải là để cho lão, mà là muốn cống hiến lên cho tông môn. Thần khí vô cùng quý hiếm, nhất phẩm tông môn cũng chưa chắc có khả năng sở hữu. Trong số hai mươi nhất phẩm tông, chỉ có ba tông môn là sở hữu thần khí mà thôi. Siêu cấp thế lực cũng có cho mình một đến hai kiện thần khí. Tính tổng thể, số lượng thần khí tại Huyền Thiên giới không vượt quá con số hai mươi.
Vậy nên, bán thần khí chính là thứ được săn đó nhiều nhất. Đại hội lần này, tạm thời chưa tính đến ba kiện tuyệt phẩm kia, trong số hai mươi kiện nhất phẩm thì đã có đến bảy kiện là bán thần khí. Thanh Băng Sương Chủy Thủ này chính là một trong bảy kiện bán thần khí đó. Chủ nhân của nó đã lộ diện, ở Lang Gia thành không thể sử dụng thủ đoạn giết người cướp của được, biện pháp duy nhất chính là giao dịch.
Tư Đồ Hoa là trưởng lão dẫn đầu chi đoàn Mai Hoa đảo, nghe Giám định sư nói về Thanh Băng Sương Chủy Thủ, lại cảm nhận Thanh Băng Sương Chủy Thủ đối với tiền đồ Mai Hoa đảo có liên hệ, trong lòng đã thầm quyết định phải điều tra bằng được người sở hữu Thanh Băng Sương Chủy Thủ để thu về, không ngờ lại lộ diện sớm như vậy, lập tức cử Phong Liệt Quang đi giao dịch với Vương Ngôn.
- Hắc hắc, Thần Hoang lĩnh chúng ta cũng rất muốn có Thanh Băng Sương Chủy Thủ này. Vương Ngôn huynh đệ, lão phu là Lãng Lý Hoa, hy vọng huynh đệ có thể nhường lại Thanh Băng Sương Chủy Thủ này, không chỉ mua Thanh Băng Sương Chủy Thủ với giá cao, mà còn phong ngươi làm trưởng lão khách khanh Thần Hoang lĩnh. Đây là một cơ hội ngàn vàng để Vương Ngôn huynh đệ thăng tiến, nhất định phải nắm bắt cơ hội này thật tốt.
Đột nhiên Lãng Lý Hoa xuất hiện, còn ra một cái giá hấp dẫn hơn cả Phong Liệt Quang. Thần Hoang lĩnh này cũng là một trong những môn phái nằm hạng mười nhất phẩm tông môn. Mà Thần Hoang lĩnh này còn là đồng minh của Ngạo Kiếm thần điện nữa, chỗ dựa sau lưng lớn đến như vậy, Lãng Lý Hoa không tin không hấp dẫn được Vương Ngôn, vì vậy khuôn mặt của hắn ta cực kỳ đắc ý nhìn Phong Liệt Quang.
Sắc mặt Phong Liệt Quang chẳng tốt tí nào. Khác với Thần Hoang lĩnh, Mai Hoa đảo tách biệt với đại lục, không có hết minh với bất kỳ một siêu cấp thế lực nào cả. Nếu có, thì cũng chỉ có quan hệ với Tứ Hải vương triều, Luyện Khí công hội và một thế lực khác nằm ở Đông Hải mà thôi.
- Lãng Lý Hoa, rõ ràng bản tọa giao dịch với Vương Ngôn huynh đệ trước, ngươi rõ ràng là phá đám.
Phong Liệt Quang bộ râu trắng run run, nổi giận quát.
- Hắc hắc, Giao Dịch hội này không phải là tự do sao, người nào đưa cái giá cao hơn thì vật giao dịch là của người đó.
- Ngươi…
Lãng Lý Hoa tiếu ý nói, cơ hồ không đặt Phong Liệt Quang này vào mắt.
Quy định đã đặt ra từ trước, thế nên Phong Liệt Quang không thể cãi lại Lãng Lý Hoa, đành nhìn Vương Ngôn, chân thành nói:
- Vương Ngôn huynh đệ, Thanh Băng Sương Chủy Thủ này đối với Mai Hoa đảo cực kỳ quan trọng, hy vọng huynh đệ nể mặt mà nhường lại. Mọi điều kiện, lão phu thay mặt Mai Hoa đảo đáp ứng.
Địa vị của Mai Hoa đảo trong số hai mươi nhất phẩm tông môn nằm ở dưới tầng áp chót, mà Thanh Băng Sương Chủy Thủ này chính là cơ hội tốt giúp cho đảo chủ Mai Hoa đảo thăng tiến thực lực, vậy nên Phong Liệt Quang lập tức hạ giọng xuống, thể hiện đầy thành ý.
- Vương Ngôn huynh đệ, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Cơ hội bậc này, không phải ai cũng muốn là được đâu.
Trái ngược với Phong Liệt Quang, Lãng Lý Hoa lại vô cùng nhàn hạ, giống như việc Vương Ngôn đem Thanh Băng Sương Chủy Thủ cống nạp cho Thần Hoang lĩnh là một việc hiển nhiên, hoàn toàn không có thái độ vầu tình như Phong Liệt Quang.
Vương Ngôn đứng giữa hai phương thế lực, hầu như ai cũng cho rằng hắn sẽ nghiên về phía Thần Hoang lĩnh. Dù sao, Thần Hoang lĩnh này thực lực hùng hậu, lại còn là đồng minh của Ngạo Kiếm thần điện nữa. Sức hấp dẫn cơ hồ áp đảo Mai Hoa đảo. Cũng bởi vì như vậy nên Phong Liệt Quang, và cả Tư Đồ Hoa cũng cực kỳ lo lắng, chỉ sợ mọi việc sẽ đổ bể.
Nhưng chẳng ai ngờ được, Vương Ngôn trong lòng sớm đã có một quyết định khác. Vương Ngôn nhìn thấy Lãng Lý Hoa kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không có quen mắt. Chỉ là không có dám biểu hiện ra bên ngoài, dù sao người ta cũng là trưởng lão Thần Hoang lĩnh, hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo đối với một con kiến Thần cấp như hắn. Vương Ngôn thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Thần Hoang lĩnh và Mai Hoa đảo, cả hai đều là nhất phẩm tông môn đỉnh tiêm, một tán tu nhỏ nhoi như ta, lại được các vị để ý như vậy, trong lòng không khỏi thụ sủng nhược kinh. Chỉ là, trong lòng ta đã sớm có quyết định.
Phong Liệt Quang nghe vậy thì giật mình, dường như ý tứ của Vương Ngôn này không hề có ý định giao dịch với Mai Hoa đảo. Ngay cả Lãng Lý Hoa cũng nhận ra, rốt cuộc là thế lực nào mà khiến cho Vương Ngôn này từ chối Thần Hoang lĩnh.
- Trương thành chủ, Thanh Băng Sương Chủ Thủ này đối với ta không có tác dụng gì, nếu như không chê, hy vọng Trương thành chủ nhận lấy. Còn về điều kiện, ta chỉ hy vọng, Trương thành chủ giúp ta cầu tình Cố tiền bối để cho ta gia nhập Thanh Minh cung.
Toàn trường lập tức trở nên im lặng. Không ngờ… thật không ngờ Vương Ngôn lại muốn đầu nhập Lang Gia thành, hay nói chính xác hơn là đầu nhập Ảnh Nguyệt sơn trang. Tuy rằng Ảnh Nguyệt sơn trang cũng là một nhất phẩm tông môn, nhưng mà địa vị so với Mai Hoa đảo còn muốn thấp hơn, chính là đang chiếm vị trí thứ hai mươi. Còn Thần Hoang lĩnh lại xếp vị trí thứ mười, căn cơ so với một Ảnh Nguyệt sơn trang mới kiến lập được vài năm hùng hậu hơn không biết bao nhiêu lần. Vậy mà lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy sao?
Ngay cả Trương Vô Thường cũng không kịp phản ứng với tình huống này. Vốn chỉ mang ý nghĩ của một người xem kịch mà thôi, chẳng ngờ…
- Tốt, Vương Ngôn huynh đệ đã có thành ý lớn như vậy, bản thành chủ há có thể từ chối.
Rồi hắn lại nhìn qua phía bên Cố Độc Hành, nói tiếp:
- Sư tôn, hy vọng người có thể giúp Vương Ngôn huynh đệ một lần.
Cố Độc Hành vốn nhắm mắt thiền định, không ngờ Vương Ngôn kia vừa mở miệng đã đòi gia nhập Thanh Minh cung. Thanh Minh cung chính là một trong Thập Bộ, một trong các lực lượng chủ chốt thủ hộ Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành. Việc lựa chọn đệ tử cực kỳ hà khắc, dù là con cái của thế gia mà căn cốt kém cỏi thì trực tiếp loại bỏ.
Còn nhớ Thạch Thiên Sơn trước kia, hắn cũng từng tham gia sát hạch Thanh Minh cung. Cỡ như hắn mà cũng không có đủ tư cách gia nhập, đủ biết thử thách của Thanh Minh cung khó khăn đến như thế nào.
Chỉ là, sức hấp dẫn của Thanh Băng Sương Chủy Thủ cũng không thể xem thường được. Bình thường, Cố Độc Hành sẽ cự tuyệt, nhưng mà nếu Thanh Băng Sương Chủy Thủ này thuộc về Ảnh Nguyệt sơn trang sẽ khiến cho lực lượng Ảnh Nguyệt sơn trang thêm lớn mạnh. Vậy nên, lần này Cố Độc Hành đã quyết định phá lệ một lần.
- Việc này, bản tọa có thể xem xét. Nhưng mà, ngươi cũng phải tham gia khảo thí thí luyện của Thanh Minh cung, nếu như có biểu hiện xuất chúng, sẽ trực tiếp tiến vào lực lượng trực hệ. Còn nếu không, bản tọa vẫn sẽ sắp xếp ngươi vào Thanh Minh cung, chỉ là con đường thăng tiến sẽ khó khăn hơn bội phần. Quyết định thế nào thì tùy ý ngươi, bản tọa sẽ không ép.