Ánh mặt trời ấm áp lại soi sáng thế gian. Khung cảnh tan thương, đổ nát của một tòa thành trì khổng lồ, dù rằng đã hạn chế, thế nhưng có gần ngàn người tử vong, người bị thương thì không đếm xuể. Chúng nhân ngơ ngác nhìn lên thương khung, có lẽ chẳng ai có thể quên đi cái bóng lưng cô độc đó. Nếu không có y, có lẽ tình huống sẽ còn thê thảm hơn so với hiện tại.
Nhưng chẳng ai biết hắn là ai cả. Một thân một kiếm trảm sát Lai Bá Âm Lục, hắn cũng theo đó biến mất, sống chết như thế nào chẳng ai rõ nữa.
Nói xong, Vô Đạo bay thẳng về hướng Kỳ Liên sơn. Hắn bay xuyên qua tầng tầng kết giới, rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ, nằm ngay phía trung tâm. Vô Đạo tiến vào căn nhà, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không có bất kỳ một đồ vật trang trí nào khác. Dường như đã quá quen, thế nên Vô Đạo không có chút ngạc nhiên nào. Đột nhiên song thủ kết lại thành một thủ ấn, thôi động nguyên lực đánh ra vài đạo.
Chỉ thấy không gian lóe lên một vầng lam quan nhàn nhạt, Vô Đạo sau đó bước vào trong vầng lam quang. Không gian trước mắt trở nên hư huyễn, trong giây lát hắn đã truyền tống vào một chỗ khác, chính là nằm ngay bên dưới căn nhà nhỏ kia.
Nơi này linh khí phi thường tinh thuần, không hề pha lẫn một tia tạp chất nào, so với mấy bên trên quả thực khác biệt một trời một vực. Tu luyện tại chỗ này, cơ hồ thời gian tu luyện được rút ngắn gấp ba, gấp bốn lần. Trong không gian lại truyền đến một cỗ sát khí nhàn nhạt và mùi máu tanh. Nhìn phía trước, ngay phía trung tâm, có một chiếc giường ngọc màu trắng tinh tế.
Nằm bên trên chiếc giường ngọc màu trắng đó là một thiếu nữ nhan sắc khuynh thành, một thân bạch y bó sát người, hai mảnh lụa màu bạc buộc eo lung linh, mái tóc đen huyền mềm mại, trên tóc mai còn khảm một đóa trân châu kim ngọc hoa, da thịt trắng tuyết mang theo hồng nhuận phơn phớt, tinh tế nhẹ nhàng, rất động lòng người.
Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp. Đã hơn ba năm rồi, nàng vẫn như vậy, chưa một lần tỉnh lại.
Ở bên góc giường ngọc, có một gã nam tử ngồi tựa lưng vào, cả người nhuộm đỏ máu tươi, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, chưa có dấu hiệu ngưng lại. Y phục trên người rách tinh tươm, trông thê thảm vô cùng. Sát khí trên người vần còn chưa tiêu tán, nhưng có lẽ bây giờ, một cái cử động nhỏ hắn cũng không thể làm nổi.
Vô Đạo thở dài một tiếng. Trong đầu hắn lại nhớ về cái viễn cảnh đó, một thân một kiếm trảm phá tinh không, nếu không phải tu vi hạn chế, có lẽ một kiếm đó không chỉ hủy diệt sinh linh cách đó ngàn trượng. Và cả bản thân hắn… chỉ sợ cũng khó mà thoát được một kiếp.
Sau đó, Vô Đạo nhanh chóng bước tới bên cạnh Tinh Hồn, vội lấy ra một khỏa đan dược nhét vào miệng hắn. Tả thủ đặt phía sau lưng Tinh Hồn, vận chuyển nguyên lực truyền vào trong thân thể, giúp Tinh Hồn luyện hóa khỏa đan dược kia.