Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 74: Hỗn Độn Chân Long Quyết (Trung)



Hiểu biết trận đạo dường như không có ai vượt qua Thiên Vũ Thánh Vương cả. Dù lão có thô lỗ hay chẳng xem ai ra gì thì cũng chẳng có người nào nổi giận cả. Mà dù có thì cũng chỉ dám thầm chửi trong lòng mà thôi. Khiến Thiên Vũ Thánh Vương phật ý, chẳng những không thể tiến vào thượng cổ mộ phủ, thê thảm nhất chính là sẽ bị những người chịu ân huệ của Thiên Vũ Thánh Vương trừng phạt. Từ khi Thiên Vũ Thánh Vương thành danh đến bây giờ, có vô số tông môn, cương giả chịu ân huệ của lão ta. Thế nên một khi đắc tội với Thiên Vũ Thánh Vương, dù trốn đến chân trời góc bể cũng không thể thoát được. 

Trảm Vân chân nhân ôm quyền, hạ giọng nói:

- Mọi chuyện đều theo ý của Thiên Vũ Thánh Vương. 

Nói chuyện với kẻ thô lô như Thiên Vũ Thánh Vương chỉ có thể mềm mỏng, nếu không sẽ bị cắn trả ngược lại ngay. Không có ai có ý kiến nào khác, Thiên Vũ Thánh Vương gật đầu, sau đó lấy ra một cái khối sắt màu đen có hình thù quái dị rồi tiến hành nghiên cứu thượng cổ cấm chế kia, vừa làm vừa liên tục mở miệng sai khiến người ta, coi những người kia chẳng khác gì đầy tớ của mình cả. Chỉ là, chẳng có người nào mở miệng phàn nà. 

*********** Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Con đường tiến gần đến thượng cổ kết giới được các siêu cấp thế lực phòng vệ rất nghiêm ngặt. Ngay cả những lối mòn khác cũng được trấn giữ không để ai lọt qua. Dù vậy, vẫn có những người bí mật lẻn vào được. 

Bốn người Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca, Võ Canh và Ninh Tiểu Tam sau khi phục dụng Ẩn Khí đan, tiếp đó bằng thủ pháp của mình dễ dàng lẻn vào bên trong, dù rằng bọn họ có thể quang minh chính đại tiến vào. 

Trước đây, Quân Mạc Tà và Võ Canh cũng có vài lần tiến vào Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc tu luyện, thế nên cũng khá rành địa hình ở nơi này. Chỗ mà thượng cổ mộ phủ kia trồi lên, vốn là một vùng khá trũng so với địa hình các địa hình khác. Sâu bên trong khá nguy hiểm, thế nên cũng chẳng biết được nó nguy hiểm như thế nào. 

Thượng cổ cấm chế này, tuy rằng vô hình, nhưng nó mang đến cho người ta một cỗ áp lực nặng nề. Không hiểu sao, khi tiến tới gần, tim của bọn họ đập mạnh hơn, cảm giác trọng lực của mình nặng hơn gấp hai lần bình thường. Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói, trọng lực gia tăng gấp hai lần này không tính là gì. 

Bốn người trầm ngâm một hồi lâu, bất chợt Quân Mạc Tà lên tiếng:

- Cái cấm chế này, nhìn thì có vẻ đang suy yếu, nhưng ta cảm giác có gì đó không bình thường. 

- Huynh cũng nghiên cứu trận đạo sao?

Tàng Thiên Ca hỏi.

- Cũng hiểu biết đôi chút, đều là do lão già Thiên Vũ kia nhồi nhét vào cả. 

Quân Mạc Tà bật cười, trong đầu có lẽ thoáng qua ký ức khi bị Thiên Vũ Thánh Vương luyên thuyên về trận đạo kỳ thuật. 

- Thượng cổ cấm chế này lợi hại như vậy. Huynh nghĩ rằng Thiên Vũ Thánh Vương có thể phá giải được không? 

- Cấm chế này lợi hại thật, nhưng ta nghĩ sẽ không làm khó được lão Thiên Vũ đó đâu. Trước đây trong một lần cao hứng, lão từng nói với ta rằng, khi tiến vào Thần Địa, lão vô tình nhặt được một cái trận bàn. Trận bàn này cực kỳ lợi hại, không chỉ giúp lập trận và giải trận cực nhanh, ngay cả trận pháp của người người, chỉ cần để cho lão phát hiện ra tâm trận thì cái trận pháp đó cũng sẽ bị lão điều khiển luôn. 

- Lợi hại vậy sao? 

Ba người Tàng Thiên Ca thốt lên kinh ngạc. 

- Thứ lấy ra từ Thần Địa chưa bao giờ là đồ bỏ đi cả. Lão còn nói với ta, cái trận bàn đó lão chỉ mới tìm hiểu được một chút da lông bên ngoài mà thôi, rất có thể nó còn chứa đựng một bí mật kinh thiên nào đó nữa. 

Quân Mạc Tà thần thần bí bí nói. Nhìn nhãn thần của hắn, khi nhắc đến hai chữ Thần Địa thì chợt lóe lên kích động. 

Tàng Thiên Ca không tiếp tục bàn đến chuyện này, lại nhìn thượng cổ cấm chế mơ hồ kia thì thở dài một tiếng:

- Xem ra phải chờ Thiên Vũ Thánh Vương xuất thủ thôi. Ủa…

Bỗng nhiên khi đảo qua thì không thấy Ninh Tiểu Tam đâu, vừa nãy còn đứng sau lưng mình, thế nhưng vừa nói chuyện một lúc đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa. 

Tàng Thiên Ca giật mình, đang định tản thần thức ra để truy tìm thì bên tai vang lên giọng nói của Ninh Tiểu Tam:

- Chỗ này có gì đó kỳ lạ lắm, mọi người đến đây xem thử. 

Tuy không biết Ninh Tiểu Tam phát hiện ra thứ gì, ngay lập tức ba người còn lại chạy tới chỗ kia. Khi đến nơi, chỉ thấy phía đối diện Ninh Tiểu Tam có gì đó khá hư huyễn, nếu như không có nhãn quang lợi hại cùng với sự quan sát tỉ mỉ thì không cách nào phát hiện ra được. Nhìn chỗ hư huyễn kia, nói đúng hơn thì là không gian bị bóp méo. 

Ninh Tiểu Tam trên tay cầm một con thỏ đen trên người bao phủ lân phiến, ánh mắt đỏ rực đằng đằng sát khí, giơ lên lên:

- Hồi nãy ta nhìn thấy con thỏ đen này nhảy ra từ chỗ kia, có lẽ nơi này chính là lỗ hổng có thể ra vào. 

Vừa nói, Ninh Tiểu Tam đưa mắt nhìn về chỗ không gian bị bóp méo, trầm giọng nói. 

Ba người Tàng Thiên Ca bước tới gần, trước tiên dùng một tia thần thức xâm nhập vào nơi không gian bị bóp méo. Thế nhưng ngay sau đó, Tàng Thiên Ca chỉ cảm thấy đầu của mình đau như búa bổ. Không nhịn được rên lên một tiếng, lùi lại phía sau mấy bước, trên trán xuất hiện mấy giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi tái nhợt đi một phần. 

- Ngươi không sao chứ?

Võ Canh biểu tình lo lắng, vừa đỡ hắn vừa ân cần hỏi thăm. Tàng Thiên Ca xua tay, ý bảo vẫn tốt, rồi sau đó nói:

- Xem ra không thể chỉ có thể thể tự thân tìm hiểu thôi. 

- Chúng ta đi vào thôi. 

Quân Mạc Tà gật đầu đồng ý. Rồi không đợi những người khác phản ứng ra sao, bước chân nhanh chóng tiến gần đến không gian đó. Chỉ thấy thân thể hắn đột nhiên bị một luồng tử quang ôm lấy, kéo vào bên trong, tiếp đó không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. 

Tàng Thiên Ca, Võ Canh cũng không chậm trễ, lập tức nhảy vào bên trong không gian đó, cũng giống như Quân Mạc Tà, hai người họ bị tử quang ôm trọn rồi kéo vào. 

Ninh Tiểu Tam đứng bên ngoài, dường như vẫn chưa có dấu hiệu muốn tiến vào. Con thỏ đen trên tay kia vốn rất hung hăng, định vùng vẫy thì đột nhiên bị một luồng kình lực khủng bố xâm nhập vào, chỉ thấy cơ thể của nó trương lên, con thỏ chưa kịp hét thảm tiếng nào thì đã bị nổ tung, máu thịt bay tung tóe khắp nơi. Nhưng tuyệt nhiên không có một giọt máu nào lưu lại trên y phục của Ninh Tiểu Tam cả. 

Ánh mắt màu huyết ngọc ẩn sâu trong chiếc mặt nạ bằng đồng chợt lóe lên, mang theo một tia lạnh lẽo sát phạt, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hiền lành bình. Hắn nâng tay lên trước ngực, nguyên lực trong thân thể vận chuyển, chỉ thấy giữa lòng bàn tay xuất hiện một đốm sáng với bốn màu sắc khác nhau: đỏ, xanh lục, xanh lam và bạc. 

Bốn đốm sáng này chuyển động xoay quang một đốm sáng màu tím chính giữa, tốc độ chậm rãi. Thế nhưng không hiểu sao, nhìn vào cái quỹ tích quay của nó lại có gì đó rất bất phàm, ẩn chứa một cỗ đạo thế nào đó. Bốn đốm sáng liên tục bắn ra những tia linh khí vào trung, như đang muốn phát động đốm sáng màu tím kia. Nhưng nghiễm nhiên, đốm sáng màu tím đó không có bất kỳ tia lay động nào, tựa hồ như vẫn còn đang thiếu một cái gì đó khiến nó thức tỉnh. 

- Địa Chi Bản Nguyên, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện!

Khóe môi của Ninh Tiểu Tam hơi cong lên, một nụ cười nhàn nhạt nhưng rất lạnh lẽo. Hắn thu lại khí tức trên người, trở lại thành một Ninh Tiểu Tam vô hại, chậm rãi bước tới, thả lỏng người để cho luồng tử quang kia kéo mình vào. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Khi mở mắt ra, Ninh Tiểu Tam thấy mình đang ở một không gian ẩm thấp, chỉ có thể nhìn thấy bằng thứ ánh sáng mập mờ trong đêm tối. Quét mắt nhìn một vòng, bốn hướng đều là những bước tường đá cũ nát đầy rẫy những vết nứt, mang theo hơi thở tang thương của tuế nguyệt vạn năm. 

Đứng cách chỗ mình không xa, có ba bóng người, không cần đoán cũng biết chính là Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và Võ Canh. 

Nghe tiếng *bịch* của một vật nặng rơi xuống, ba người họ nhìn lại thì thấy hắn. 

- Tiểu Tam, ngươi làm gì ngoài đó mà lâu thế hả?

Võ Canh bước tới cần, đỡ Ninh Tiểu Tam đứng dậy, giọng nói như sấm sét truyền vào tai Ninh Tiểu Tam, khiến cho đầu hắn kêu *oong* lên một tiếng, tưởng chừng như vừa mới bị một cái búa vô hình nện thẳng vào đầu vậy. Phải một lúc sau định thần trở lại, Ninh Tiểu Tam mới đáp:

- Ta hơi lo lắng nên không dám tiến vào, nhưng đứng ở ngoài thì cũng không được, ngộ nhỡ bị yêu thú nào đó đi lạc tấn công thì mất toi cái mạng này rồi. Ta không muốn chết trong miệng yêu thú đâu. 

- Tiểu tử này, không ngờ ngươi sợ chết như vậy đấy? Ha ha ha…

Võ Canh nghe Ninh Tiểu Tam kể, không nhịn được mà cười lớn tiếng. 

- Mất cái gì cũng được chứ tuyệt đối không thể mất mạng được. Chỗ này hình như rất nguy hiểm, ba người phải bảo vệ ta đấy. 

- Yên tâm, có lão tử ở đây, một sợi tóc cũng không mất được đâu. 

- Vậy mọi chuyện nhờ cả ở lão đại rồi. 

- Ha ha, cứ để lão tử cân tất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.