Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 80: Địa chi bản nguyên (Trung)



Kẻ đó, hắn bước đi trên vô số xác người, trải qua chém giết, thế nhưng trên bào y không dính lấy một giọt máu nào. Dung mạo hoàn mỹ vô khuyết, trên môi luôn giữ một nụ cười tà mị khiến cho người ta rét run. 

Từ sau trận đại chiến tại phế đô Thiên Phong, dù mất đi Đế Hồn Đỉnh, tốc độ tu luyện hơi chậm lại một chút, nhưng so với các thiên tài khác, chỉ sợ Trịnh Thần Không còn muốn nhanh hơn gấp hai gấp ba lần. Đó là nhờ hắn tu luyện Huyết Hà Thần Công mà trước đây được Đế Hồn Đỉnh truyền lại. Dùng máu người để tu luyện, giống như việc dùng đan dược để tu luyện. Càng là máu của cường giả thì càng hữu ích với việc tu luyện của hắn. 

Năng lực vượt cấp của Trịnh Thần Không không hề thua kém Quân Mạc Tà hay Tàng Thiên Ca, thế nên số cường giả chết trong tay hắn tính tới giờ không dưới ba mươi người. Những kẻ xấu số đó, nhân tộc có, yêu tộc có, chỉ cần rơi vào tầm ngắm của hắn thì khó mà thoát được. 

Vừa hấp thu tinh huyết của đám võ giả này, nhìn nét mặt hắn có vẻ hơi mất hứng, thở dài một tiếng, lạnh lùng nói:

- Hấp thu tinh huyết mấy tên rác rưởi này chẳng có chút tác dụng nào, thật mất hứng. 

Bất mãn nói một câu, Trịnh Thần Không dừng lại việc hấp thu huyết tinh, ánh mắt trông chờ nhìn về khoảng không phía trước, nói tiếp:

- Nếu không phải lão già Thiên Vũ và Thiên Mộng Yêu Hoàng, có lẽ ta sớm đã đột phá Thượng Thần cảnh hậu kỳ rồi. Ài… đành hy vọng mấy tên kia đủ để ta chạm đến bình cảnh. 

Nói xong, Trịnh Thần Không bắt đầu bước vào trong bóng tối, nơi cửa ải đầu tiên đang chờ hắn. Có lẽ cửa ải đó chẳng làm cho Trịnh Thần Không gặp khó khăn, bởi vì hắn đã gần như trở thành một kẻ bất tử. Trên đời này, cản bước được hắn dường như chỉ có một mình Tinh Hồn mà thôi. Chẳng ai có thể ngờ được, thượng cổ mộ phủ tưởng như nơi giúp võ giả tìm kiếm duyên cơ lại biến thành một cái mồ chôn, mà người giúp họ đào cái mồ đó lại chính là Trịnh Thần Không!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tại tầng thứ hai, Tinh Hồn tìm cho mình một chỗ trống trãi, sau đó thiết lập vài cái đại trận thủ hộ, đề phòng trong lúc luyện hóa Địa Chi Bản Nguyên lại bị kẻ khác làm phiền nhiễu. Trong Ngũ Hành Bản Nguyên, tuy nói rằng Địa Chi Bản Nguyên là ôn hòa nhất, thế nhưng lại chính là bản nguyên mạnh nhất trong Ngũ Hành Bản Nguyên, cũng là bản nguyên khó luyện hóa nhất. 

Hỏa có thể thiêu đốt mọi thứ, thế nhưng không thể đốt được thổ. Thủy cần có thổ nâng đỡ. Mộc phải nhờ thổ thì mới tồn tại được. Kim phá được tất cả, nhưng cũng chẳng thể nào chặt đứt được đại địa. Thổ là cơ sở của vạn vật, có thể bộc phát sinh cơ, và cũng có thể biến một nơi sinh cơ bừng bừng trở thành vùng tử địa. 

Bình thường muốn luyện hóa một cái bản nguyên không mất dưới trăm năm, thậm chí là ngàn năm. Nhưng thể chất của Tinh Hồn rất đặc biệt, ban đầu hắn còn chưa phát hiện, thế nhưng từ ba năm trước, khi hắn tu luyện lại từ đầu thì hắn mới phát hiện ra điều này. 

Sau khi thoát thai hoán cốt, hắn nhận ra trong đan điền xuất hiện một nguồn năng lượng màu đen tím rất kỳ lạ. Nó giống như là một phiến hư không trôi nổi trong đan điền của hắn, tưởng chừng tùy thời có thể biến mất, nhưng đã ba năm qua, nó vẫn cứ tồn tại như vậy. Bất giác hắn nhớ lại một chuyện trước đây, khi trở lại Hắc Ám Động Phủ, Thái đã đem một vật phong ấn vào thân thể hắn, chính là Vũ Trụ Bản Nguyên. Nếu không nhờ thoát thai hoán cốt một lần nữa, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ biết được sự tồn tại của nó. 

Vũ Trụ Bản Nguyên này dường như có liên quan đến Ngũ Hành Bản Nguyên, bằng chứng là sau khi Vũ Trụ Bản Nguyên thức tỉnh, bốn đại bản nguyên kia luôn xoay xung quanh, không ngừng phát ra năng lượng chuyển sang để cho Vũ Trụ Bản Nguyên có thể tồn tại. 

Hiện tại thì Tinh Hồn vẫn chưa thể khiến cho nó thức tỉnh hoàn toàn, hắn nghĩ rằng là do thiếu Thổ Chi Bản Nguyên. Dù ba năm nay hắn tu luyện tại Ma Thú Sơn Mạch, nhưng vẫn luôn để tâm đến việc truy tìm Địa Chi Bản Nguyên. Nếu như chỉ có một đại bản nguyên xuất hiện tại Huyền Thiên Giới thì còn có thể nói rằng là ngẫu nhiên, nhưng bốn cái thì không thể cho là vậy được. 

Ban đầu mục đích hắn đến Thiên Băng đại lục không phải là vì Thổ Chi Bản Nguyên, có thể nói Thổ Chi Bản Nguyên xuất hiện chỉ là một việc tình cờ. Nhưng mà tình cờ kiểu này… dù tình cờ cả chục lần thì ai cũng thích cả. 

Kỳ nghệ trận đạo của Tinh Hồn, trừ phi Thiên Vũ Thánh Vương sử dụng đến pháp bảo trận bàn đó, tin rằng sẽ chẳng có ai có thể phá giải được. Bố trí xong, Tinh Hồn bắt đầu ngồi xếp bằng lại, để cho yêu long quấn xung quanh, bắt đầu luyện hóa Địa Chi Bản Nguyên. 

Hắn vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết, truyền nguyên lực vào bốn đại bản nguyên còn lại. Chỉ thấy bốn đại bản nguyên phát ra hào quang rực rỡ, bị Tinh Hồn thúc động nên càng trở nên mạnh mẽ, giống như đang kêu gọi một người bạn của mình vậy. 

Yêu long đột nhiên thân thể xuất hiện vết rạn, ban đầu rất khó nhìn thấy, nhưng chỉ một tuần sau, vết nứt trên thân thể nó càng lúc càng nhiều, tùy thời muốn sụp đổ xuống. Dù vậy, yêu long cũng không có bất kỳ sự phản kháng nào. 

Cuối cùng, nửa tháng sau, Địa Chi Bản Nguyên cũng chịu sự luyện hóa của Tinh Hồn, biến thành một quả cầu màu vàng đất, lực lượng thổ chi lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Địa Chi Bản Nguyên tiến nhập vào trong đan điền của hắn, bình thường trước đây hắn sẽ phải gặp sự phản kháng dữ dội, nhưng nhờ có hai kiện pháp bảo là Càn Khôn Ngọc Bích và Hắc Đề Tràng giúp hắn cân bằng được những nguồn sức mạnh khổng lồ này. Bây giờ lại có thể Vũ Trụ Bản Nguyên nữa, việc dung hợp Ngũ Hành Bản Nguyên trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. 

Địa Chi Bản Nguyên tiến vào trong đan điền, một luồng hào quang màu nâu xuất hiện, mà bốn đại bản nguyên kia không hề có biểu hiện bài trừ nó, mỗi bản nguyên thu lại địa bản của mình giúp cho Địa Chi Bản Nguyên dễ dàng tiến vào. 

Ngũ Hành Bản Nguyên tề tụ, Tinh Hồn chỉ cảm thấy trong thân thể mình, một luồng sức mạnh cường đại trước nay chưa từng thấy bỗng chốc xuất hiện ngay chính trên thân thể hắn. Dù rằng thân thể Tinh Hồn rất cứng cáp, có sự hộ thể của Hắc Đề Tràng, nhưng mà hắn cảm giác được, luồng sức mạnh khổng lồ kia tùy thời có thể phá vỡ thân thể của hắn để ra ngoài. 

Gân xanh trên đầu nổi lên, một cơn đau nhứt dữ dội không ngừng truyền vào đại não, nhưng hắn không phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào, cố gắng cắn răng chịu đựng. Chỉ thấy làn da của hắn như trở nên trong suốt, nhìn từ ngoài vào có thể thấy được xương cốt và nội tạng. Một luồng ánh sáng trộn lẫn năm màu khác nhau đang từ từ thẩm thẩu vào xương cốt của hắn. 

Đặc biệt là giữa đan điền, năm quả cầu màu đỏ, xanh dương, xanh lục, nâu và trắng đang tỏa sáng rực rỡ. So với những nơi khác, quang mang ở đây mạnh hơn rất nhiều, và dường như nó đang hướng về một thứ, chính là ánh sáng màu tím nằm ở chính giữa. 

Nhìn nó nhỏ bé như vậy, thế mà điên cuồng hấp thụ lực lượng của Ngũ Hành Bản Nguyên. Lực lượng của Ngũ Hành Bản Nguyên như vô cùng vô tận, dù rằng bị Vũ Trụ Bản Nguyên hấp thụ, thế nhưng không có dấu hiệu bị suy giảm. 

Nhưng bỗng nhiên, Vũ Trụ Bản Nguyên trong khoảng khắc như biến thành một con quái vật, từ bên trong bắn ra năm cái xúc tu màu đen bắt lấy Ngũ Hành Bản Nguyên. Thế nhưng Ngũ Hành Bản Nguyên không phản khác lại, ngược lại còn tỏ ra thích thú, ngay lập tức để cho Vũ Trụ Bản Nguyên thôn phệ. 

Sắc màu hỗn độn biến mất, thay vào đó là một loại lực lượng màu đen tím, từ đan điền bắt đầu lan tỏa ra khắp thân thể của hắn. Chỉ trong vài ngày, Tinh Hồn như biến thành một phiến hư không với những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, thoạt trông như tinh vân trên trời vào buổi đêm. 

Khoảng khắc ấy, thiên địa biến trắc, phong vân cuồng loạn, như đang tìm cách hủy diệt một thứ nguy hiểm nào đó vậy. Có lẽ bởi vì hắc vân xuất hiện bên ngoài, thế nên không ai cảm giác được mình đang đứng chính giữa kiếp vân. 

Kẻ bên ngoài thì hoảng sợ, không biết rốt cuộc thượng cổ mộ phủ xảy ra chuyện gì; người bên trong thì lại chẳng hay biết, vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm duyên cơ của mình. 

Và rồi… lôi kiếp giáng xuống. Đạo lôi kiếp này có màu đỏ tím, chính là Hỗn Độn Tịch Diệt Thần Lôi Kiếp, loại lôi kiếp mạnh nhất trong thiên địa, chỉ có Thánh Nhân khi độ kiếp mới phải trải qua. Màu đỏ tía của Hỗn Độn Tịch Diệt Thần Lôi Kiếp vô cùng rực rỡ, một đoàn năng lượng tuyệt, thế nhưng ẩn trong có vẻ đẹp tuyệt thế đó chính là một sự hủy diệt đến đáng sợ mà không ai muốn gặp phải cả. 

Thiên địa vạn vật như đang quỳ bái trước sức mạnh của Hỗn Độn Thần Lôi Kiếp, chỉ một đoàn lôi kiếp nho nhỏ, vậy mà xung quanh vạn dặm tất cả đều không còn chút sinh cơ. Chỉ một lần này đã có vô số người vẫn lạc, chỉ bởi vì Tinh Hồn đã thức tỉnh một loại sức mạnh nghịch thiên mà khiến cho Thiên Địa cảm thấy bị uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.