Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 85: Quan tài băng (Thượng)



Trịnh Thần Không nở nụ cười lạnh lẽo, tựa hồ đang ấp ủ một mưu đồ nào đó. Chỉ thấy hắn trích một giọt máu, kế tiếp hắn lấy ra một cái dược đỉnh rồi đem giọt máu đó bỏ vào trong. Hỏa diễm được Trịnh Thần Không triệu hồi ra, nung nóng dược đỉnh cùng với giọt máu ở bên trong, cho đến khi giọt máu tươi kia đạt trạng thái hoàn mỹ nhất. 

Sau khi luyện hóa được một giờ, Trịnh Thần Không lại lấy ra hơn chục tài liệu khoáng thạch, đều là những thứ hết sức trân quý giá trị liên thành, lần lượt toàn bộ đều bị ném vào trong dược đỉnh. Dưới sự thiêu đốt, tất cả tạp chất bị loại bỏ, chục tài liệu khoáng thạch kia biến thành một dung dịch hỗn hợp phát ra màu óng ánh, vừa nhìn đã biết vô cùng tinh thuần. Thủ thuật luyện khí của Trịnh Thần Không vậy mà lại siêu việt vô cùng, cơ hồ không thua kém gì những thiên tài tham gia Luyện Khí Đại Hội ba năm trước tại Tứ Hải Vương Triều. 

Sau khi làm xong, bước cuối cùng, Trịnh Thần Không lấy xác của Băng Hoàng thái tử đặt vào bên trong dược đỉnh. Song thủ liên tục biến hóa, vừa triệu hồi hỏa diễm, vừa dùng tinh thần lực truyền vào trong dược đỉnh. Trịnh Thần Không chính là đang muốn biến xác của Băng Hoàng thái tử trở thành một cái khôi lỗi. 

Dã tâm của Trịnh Thần Không chính là thống nhất Huyền Thiên giới, trở thành bá vương đỉnh thiên lập địa. Cái dã tâm ấy ngày một lớn hơn kể từ khi hắn và Đế Hồn đỉnh hợp tác với nhau. Ban đầu, hắn còn e ngại Đế Hồn đỉnh, bởi dù sao lai lịch của nó rất bất phàm, hơn nữa linh thức lại cực mạnh. Nhưng khi đại chiến với Tinh Hồn ở thành Thiên Phong, Đế Hồn đỉnh bị hủy đi, bao nhiêu tinh hoa còn sót lại đều bị Trịnh Thần Không đoạt mất. 

Một thời gian dài luyện hóa, lại thêm Huyết Hà Thần Công và Bất Tử Chi Thân, ngoại trừ địch nhân không đội trời chung – Tinh Hồn – ra thì Trịnh Thần Không chẳng e ngại bất kỳ một ai cả. Những kẻ nào dám cản bước, hắn đều lạnh lùng giết chết cả. 

Phàm là những người bị hắn giết, nếu như khi còn sống thực lực mạnh mẽ thì đều bị Trịnh Thần Không đem luyện hóa thành khôi lỗi, giống như Băng Hoàng thái tử này vậy. 

- Cũng may trước đó đem huyết khi bảo vệ một tia linh hồn của hắn, nếu không gặp rắc rối nhỏ rồi. 

Nhìn thi thể Băng Hoàng thái tử bên trong dược đỉnh đang chậm rãi dung nhập với cỗ dung dịch có lẫn tinh huyết, Trịnh Thần Không thì thào tự nói. 

Bởi vì Băng Hoàng thái tử thân phận cao quý, dĩ nhiên sẽ có Hồn Phù đặt trong Hồn Điện tại Bạo Tuyết đế quốc. Nếu như Băng Hoàng thái tử chết đi, Hồn Phù sẽ vỡ nát. Trước đây, khi mấy tên hoàng đệ của Trịnh Thần Không chết đi đã gây lên một trận phong ba. Mà Kim Băng Hoàng còn là thái tử của một đại đế quốc, chắc chắn Bạo Tuyết đế quốc sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. 

Mà Trịnh Thần Không lại có dã tâm lớn muốn thống nhất Huyền Thiên giới, hắn cầm phải có những gián điệp đặc thù mới có thể giúp hắn thực hiện mộng tưởng được. Vậy nên lúc giao đấu với Kim Băng Hoàng, Trịnh Thần Không đã âm thầm dùng huyết khí xâm nhập vào thân thể Kim Băng Hoàng. Huyết khí của Trịnh Thần Không tuy rằng vẫn chưa đạt được đến Bất Tử Linh Huyết chân chính, nhưng mười phần thì cũng đã đạt được đến bảy phần tinh thuần rồi. 

Sau khi kết thúc tính mạng của Kim Băng Hoàng, Trịnh Thần Không lại để cho Bất Tử Linh Huyết bảo vệ một tia linh hồn, để cho Hồn Phù không bị vỡ nát. Bạo Tuyết đế quốc chỉ đang nghĩ rằng Kim Băng Hoàng chỉ là đang nguy hiểm đến tính mạng mà thôi. Tuy rằng cũng sẽ không để yên cho qua, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là việc nổi điên trả thù cho Kim Băng Hoàng. 

Ngay lúc đó, bỗng nhiên một âm thanh chấn động vang lên. Trịnh Thần Không giật mình, lập tức quay nhìn, hướng đó chính là trung tâm của thượng cổ mộ phủ. Chỉ thấy một quang trụ màu xanh xuất hiện, mãnh liệt như thần long phi thiên, mặt đất thậm chí nhè nhẹ rung chuyển. 

- Lẽ nào là chí bảo xuất thế?

Trịnh Thần Không đôi mắt chấn kinh. 

Hắn lập tức thu lại dược đỉnh vào trong nhẫn trữ vật, tạm thời gạt chuyện luyện hóa Kim Băng Hoàng trở thành khôi lỗi sang một bên. Bởi vì hắn có cảm giác, chỗ quang trụ màu lam kia nhất định chứa thần vật bất phàm nào đó. 

********** Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Thiên địa biến thành một màu xanh lam tuyệt đẹp, quang trụ xông thẳng lên bầu trời, như muốn xuyên thủng chín tầng mây. 

Từ bên trong quang trụ phát ra âm thanh gào rú, như tiếng kêu của quỷ lệ than gốc, nghe mà sởn ca gai óc. Ẩn bên trong quang trụ màu xanh, tựa hồ có một vật màu đỏ, lâu lâu lại nghe tiếng đập thình thịch như nhịp tim vậy. 

Cao thủ đã tụ tập lại xung quanh quang trụ. Phàm là những người tiến vào tầng thứ năm này đều là những nhật bất phàm, nổi bật trong giới võ giả. Nhìn ước chừng có tầm hơn hai mươi người, hầu hết bọn họ đều đi một mình. Trong thượng cổ mộ phủ này nguy hiểm không chỉ là ở những cạm bẫy và yêu thú khủng bố, ngay cả những võ giả lịch lãm cũng phải đề phòng. Đặc biệt là Ma Tộc đang ẩn tàng trong nhân loại, vậy nên càng phải thêm đề phòng.

Tàng Thiên Ca vừa tới nơi, hắn không để ý đến quang trụ màu xanh kia, phóng thần thức quét ngang một lần. Ngay lập tức Tàng Thiên Ca phát hiện ra một cỗ khí tức lạnh lẽo quen thuộc. Sắc mặt hắn xuất hiện một tia vui mừng, bởi vì cái khí tức đó chính là của Quân Mạc Tà. 

Từ khi rơi xuống tầng thứ năm này, mục đích duy nhất của Tàng Thiên Ca chính là tìm lại ba người kia. Suốt một tháng trời không có nửa điểm tin tức, chỉ biết lần mò trong vô vọng, Tàng Thiên Ca lúc nào cũng lo lắng. 

Hôm nay nhìn thấy Quân Mạc Tà bình an, trong lòng an tâm đi phần nào. 

Dường như cũng phát hiện ra Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà chuyển người nhìn về phía hắn. 

- Tàng Thiên Ca, ngươi còn sống?

Cặp nhãn thần gặp nhau, trong mắt không khỏi lộ ra sự vui mừng. Tuy rằng quen biết nhau chỉ được vài tháng, thế nhưng quan hệ giữa hai người họ lại không khác gì huynh đệ ruột thịt. 

Ngay lập tức, Quân Mạc Tà dùng tốc độ nhanh nhất bay đến chỗ Tàng Thiên Ca. Hắn xúc động nói:

- Hơn một tháng nay, trong đầu ta chỉ có một mục đích duy nhất làm tìm được mấy người các ngươi. 

Ý nghĩ của Quân Mạc Tà hoàn toàn đồng nhất với Tàng Thiên Ca. Dường như đối với hai người họ, bảo tàng trong thượng cổ mộ phủ không thể so sánh với tình bằng hữu. Tàng Thiên Ca gật đầu, đáp:

- Ta cũng vậy. Lúc đó, nếu không phải do ta xúc động nhất thời, có lẽ đã không bị chia cắt như thế này rồi. Phải rồi, ngươi có tin tức của Võ Canh đại ca và Ninh Tiểu Tam không?

- Không có. Khi ta tỉnh lại thì thấy mình đã ở nơi này rồi. Nơi đây nguy hiểm trùng điệp, chỉ sợ… bọn họ lành ít dữ nhiều. 

Quân Mạc Tà song thủ nắm chặt lại, các ngón tay như muốn đâm thủng da thịt. Hắn bề ngoài tuy lạnh lùng vô cảm, thế nhưng thực chất lại là trong nóng ngoài lạnh. 

- Chết tiệt. Yêu long chết tiệt. Nếu như Võ Canh đại ca và Ninh Tiểu Tam có mệnh hệ gì, dù mất mạng ta cũng phải báo thù cho họ. 

Tàng Thiên Ca tức giận, rống lên một tiếng. Những người xung quanh không hiểu chuyện gì, nhìn qua một lát, nhưng bởi vì sức hấp dẫn của quang trụ kia, thế nên ngay lập tức chuyển dời nhãn thần. 

- Võ Canh và Ninh Tiểu Tam không phải người xấu, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho họ. 

- Hy vọng là vậy. 

Quân Mạc Tà trấn an Tàng Thiên Ca, đồng thời cũng là đang tự an ủi mình. Rồi sau đó hắn nhìn những cao thủ xung quanh, cuối cùng ánh mắt đặt ở quang trụ, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói:

- Ở đây đều là những kẻ có dã tâm, nhất định phải đề phòng bọn họ. 

Hắn vừa dứt lời, bỗng trong không gian xuất hiện một mùi huyết tinh đậm đặc. Quân Mạc Tà, Tàng Thiên Ca và mười mấy cao thủ còn lại nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một phần lam quang đã bị che phủ bởi một màu đỏ quái dị. Đứng trên cao, chân đạp vào đám huyết vân dưới chân là một nam tử lãnh ngạo trẻ tuổi. Kẻ này nhìn quét ngang xuống dưới một lần, trong đôi mắt cao cao tại thượng kia, dường như chẳng có kẻ nào đáng lọt vào mắt của hắn cả, đều là những con sâu con kiến tùy thời có thể nghiền nát. Người này, không phải Trịnh Thần Không thì còn ai. 

Thực lực của hắn đã bước vào bình cảnh Thượng Thần hậu kỳ, trong số tất cả những người ở đây, có lẽ hắn chính là người mạnh nhất. Trịnh Thần Không đang định phớt lờ đi tất cả thì bỗng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy một người, kẻ đó chính là kẻ thù không đội trời chung, người mà hắn căm ghét nhất trên cõi đời này – Tinh Hồn. 

Hàm răng nghiến chặt lại, ánh mắt băng lãnh trừng một cái nhìn Tàng Thiên Ca. Tàng Thiên Ca kinh ngạc, không hiểu vì sao người lạ mặt kia tự nhiên lại xuất hiện sát khí mãnh liệt như vậy hướng về mình, cứ như mình có thủ giết cha cướp vợ của hắn vậy. 

Nhưng dù sao cũng không thể để cho người ta chiếm thượng phong được, Tàng Thiên Ca vận chuyển sức mạnh cấp tốc, chỉ trong giây lát phá vỡ uy hiếp của Trịnh Thần Không. 

Trịnh Thần Không hơi ngạc nhiên, có vẻ trong lòng đang bất ngờ. Bình thường hắn và Tinh Hồn cứ như nước với lửa, mỗi lần gặp mặt nhau thì chính là không chết không thôi. Nhưng lần này, tại sao tên Tinh Hồn kia trở nên trầm tĩnh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.