Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 92: Phệ Huyết Châu (Trung)



Nhưng Trịnh Thần Không cũng không phải kẻ chỉ biết giơ mặt ra cho người khác đánh. Hắn cũng đáp trả lại một quyền. Hai quyền chạm nhau tạo ra một áp lực kinh khủng. Những bông hoa tuyết xung quanh bị nghiền nát, mặt tuyết trắng bên dưới bị áp lực phản chấn đến nỗi tạo thành một cái hố sâu, phong nhận chém loạn xạ ra không gian xung quanh. 

Tây Môn Bất Bại và Trịnh Thần Không đồng thời lui về phía sau. Nhìn tình huống thì so với Trịnh Thần Không, Tây Môn Bất Bại dường như chật vật hơn. Khóe miệng xuất hiện một tia máu, phật hỏa hộ thể hơi ảm đạm, khoảng cách bị đẩy lui dài hơn. Rõ ràng vừa rồi, Trịnh Thần Không đã chiếm thượng phong. 

Không để cho Tây Môn Bất Bại kịp thở hơi ra, Trịnh Thần Không vận chuyển nguyên lực, huyết khí hội tụ vào bàn tay phải, lạnh lùng xuất ra, biến thành một cái huyết ấn thật lớn. 

- Huyết Ma Ấn.

Nhìn Huyết Ma Ấn uy lực so với lúc trước đã giảm hơn một nửa, nhưng Tây Môn Bất Bại không dám xem thường. Lại tiếp tục điều động nguyên lực, song thủ kết thành phật ấn, chỉ thấy phật ấn hình chữ vạn hiện ra trước mặt hắn. Chữ vạn càng lúc càng lớn, chỉ trong giây lát đã hóa thành khồng lồ, tựa như một tòa thành chắn trước mặt bảo vệ cho hắn. 

- Lam Hỏa Ấn.

Huyết Ma Ấn đỏ rực đánh tới, nhưng không thể xuyên thủng được lực lượng phòng hộ. Tiếng nổ vang vọng giữa đất trời, Tây Môn Bất Bại lại bị đẩy lùi, giữa hư không phun ra máu tươi. Dù không bị thất thủ, nhưng mà phản phệ ngược lại đã khiến cho Tây Môn Bất Bại rơi vào hạ phong. 

Mà Trịnh Thần Không giống như đánh mãi không hết nguyên lực, hắn lại tiếp tục đánh ra thêm hai đạo Huyết Ma Ấn nữa, một cái bức lui Tây Môn Bất Bại, một cái nhắm vào ba người Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Ngọc Vô Trần. Trong số ba người, Ngọc Vô Trần bị thương nhẹ nhất, mà hai người kia còn chưa phục hồi hoàn toàn, nếu như cố gắng chống đỡ chỉ có con đường chết. Vậy nên Ngọc Vô Trần buộc phải xuất thủ để bảo hộ hai người họ. 

- Lưu Sa Tán.

Chỉ thấy tuyết xung quanh như bị Ngọc Vô Trần điều khiển, nhanh chóng biến thành một mái vòm lớn bảo hộ ba người. Nhưng Ngọc Vô Trần vốn không phải đối thủ của Trịnh Thần Không, dù hắn chỉ tùy tiện xuất thủ vẫn khiến cho Ngọc Vô Trần bị thổ huyết, gục ngã bên trong mái vòng tuyết, nhưng cuối cùng nàng vẫn chống đỡ được. 

Đã loại bỏ được những kẻ ngán đường khó chịu, Trịnh Thần Không lập tức di chuyển đến chỗ viên ngọc để đoạt lấy nó. Càng tới gần, hắn càng cảm giác lực lượng phệ huyết của viên ngọc này kinh khủng hơn. Máu trong huyết quản trở nên nóng hơn, chạy loạn xạ như muốn phá vỡ thân thể của hắn vậy. Chỉ là Bất Tử Bì vô cùng vững chắc, thế nên máu không thể nào phá vỡ được cỗ thân thể này. 

- Có được ngươi, bản thái tử sớm sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất. 

Trịnh Thần Không cười lớn, chỉ vài thước nữa thôi, viên ngọc đó sẽ rơi vào tay hắn. Nhưng… giữa lúc ấy, một tiếng gầm rú kinh thiên động địa từ phía xa truyền đến, một luồng áp lực như thái sơn áp đỉnh, sát khí hung bạo như muốn nuốt chửng tất cả. 

Trịnh Thần Không biến sắc, hắn vội thu tay lại, cũng chẳng dám quay mặt nhìn về phía sau mà vội cấp tốc trốn tránh. 

Trong đôi mắt hắn, một đầu bạch long khổng lồ bay xẹt qua, sát lục chi khí trên người nó khiến cho hắn sởn gai óc, so với Bạch Mao Băng Thi hay viên ngọc màu đỏ kia còn muốn kinh khủng hơn. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một luồng sát lục chi khí mạnh đến như vậy. 

Chỉ thấy bạch long há mồm nuốt lấy viên ngọc màu đỏ, nó liếc đôi long nhãn nhìn Trịnh Thần Không một cái, Trịnh Thần Không còn tưởng bạch long muốn giết hắn, vội lui ra xa. Nhưng bạch long không tiếp tục tấn công, nó lại bay về phía hư không xa xăm. Nơi đó, có một gã nam tử choàng hắc vào từ trên xuống dưới, không ai rõ khuôn mặt của hắn ra sao, tu vi lại che dấu vô cùng kỹ lưỡng. 

Bảo hộ hắn là bốn đầu hỏa long, thủy long, thanh long và địa long, sự khủng bố dường như không hề thua kém gì bạch long cả. Bạch long bay tới chỗ hắn, nhả ra viên ngọc màu đỏ rồi lại uốn lượn xung quanh. 

- Khốn kiếp, Huyết Ngọc của ta…

Trịnh Thần Không uất ức nói không nên lời, đồ đã rơi đến tay còn để tuột mất, làm trong không tức điên lên cho được. Nếu không phải bản thân đang trọng thương, hắc bào nhân đó thần bí khó lường, có lẽ Trịnh Thần Không đã quyết chiến để đoạt lại viên ngọc đỏ kia rồi. 

Tây Môn Bất Bại, Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà nhìn thấy hắc bào nhân thần bí đoạt đi viên ngọc, tâm trạng không biết nên buồn hay nên vui. Đầu tiên, hắc bào nhân xuất hiện từ khi nào, bọn họ căn bản không phát giác ra. Thứ hai, viên ngọc đỏ kia ẩn chứa tà khí cực mạnh, vậy mà lại dễ dàng bị hắn khống chế. Cuối cùng, thực lực người này thần bí khó lường, cho dù tất cả xông lên cùng một lúc cũng chưa chắc đã là đối thủ của y. 

Nếu như người đó đứng về phía nhân loại, hoặc ít nhất trung lập thì không sao. Nhưng nếu hắn là yêu nghiệt Ma Tộc thì lần này nhân tộc thảm rồi. Ai nấy đều nhìn nhau, chẳng biết phải làm thế nào cho phải. 

Trịnh Thần Không nhìn viên ngọc kia, hắn không muốn từ bỏ, liền nói lớn:

- Huyết Ngọc đó bản thái tử rất cần, nếu như ngươi trao lại cho bản thái tử, điều kiện gì bản thái tử cũng có thể đáp ứng. Bản thái tử nói được làm được, tuyệt không nuốt lời!

Sợ rằng hắc bào nhân bị Trịnh Thần Không dụ hoặc, Tây Môn Bất Bại ngăn cản:

- Bằng hữu, Huyết Ngọc chính là thứ chí tà, nếu như nó xuất hiện ở ngoại giới vô cùng nguy hiểm. Chi bằng hãy để các vị tiền bối Tây Hàn đế quốc phong ấn nó lại, tránh để nó gây hại cho chúng sinh thiên hạ. Bằng hữu có điều kiện gì, Tây Môn Bất Bại sẽ thay mặt Tây Hàn đế quốc đáp ứng cả, hơn nữa, tên tuổi của bằng hữu sẽ được lưu danh sử sách, được vạn người kính ngưỡng…

Trịnh Thần Không tức giận trừng mắt nhìn Tây Môn Bất Bại, âm thầm đem hắn ghi vào danh sách tử vong. Chỉ là lúc này không phải lúc giải quyết hắn, hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói với hắc bào nhân:

- Có những chuyện bản thái tử làm được nhưng người khác làm không được. Nếu ngươi muốn làm đế quân của một đế quốc, bản thái tử cũng có thể toàn thành cho ngươi. Hoặc nếu muốn đứng trên đỉnh thiên hạ, dưới một người trên vạn người, bản thái tử vẫn có thể làm được. Hãy nghĩ kỹ đi, cơ hội chỉ có một. 

- Bằng hữu, thương sinh thiên hạ đều phụ thuộc vào quyết định của bằng hữu.

- ………

Hai bên liên tục tranh đoạt, trước đó hợp tác ra sao đều bị gạt bỏ hẳn, dù có bị đối phương ghi hận cũng chẳng quan tâm gì nhiều. Nếu là người khác, có lẽ đã bị Trịnh Thần Không và Tây Môn Bất Bại thuyết phục rồi. Dù sao những điều mà hai bên đưa ra đều có sức hấp dẫn quá lớn. Lưu danh sử sách, chúng nhân đời đời kính ngưỡng, ai mà không muốn? Đế quân một đế quốc, đứng trên đỉnh thiên hạ, ai không ham? 

Nhưng đáng tiếc, hắc bào nhân này đều chẳng quan tâm. Cái gì thương sinh thiên hạ, hắn chẳng màn đến; cái gì dưới một người trên vạn người, thế gian này chỉ có một người mạnh nhất, đó là hắn mà thôi. Không ai có thể thuyết phục được hắn ngoại trừ bản thân hắn, bởi vì hắn chính là Tinh Hồn. 

Nếu không phải chưa đến thời cơ, có lẽ hắn đã giết chết Trịnh Thần Không rồi. Việc quan trọng lần này chính là phải xâm nhập được vào Thiên Long thần điện, Tinh Hồn không thể để lộ hành tung của mình được. Quan trọng nhất vẫn là, hắn chưa đủ thực lực để giết chết Trịnh Thần Không. 

Dù rất phẫn nộ, nhưng chỉ có thể nhịn mà thôi. 

Hắn nhìn xuống Phệ Huyết Châu – một trong Thập Phương Linh Bảo mà hắn đang tìm kiếm. Trong số Thập Phương Linh Bảo, hắn đã có đến chín bảo vật. Chỉ còn lại một mình Khấp Huyết Thương nữa, cổ kiếm Đồ Lục sẽ được phục sinh. Chuyến đi lần này thực sự mang đến quá nhiều duyên cơ: Địa Chi Bản Nguyên, Phệ Huyết Châu và Hỗn Độn Thần Long Quyết. 

Ngũ hành bản nguyên hợp nhất, hắn vẫn chưa đủ thời gian để khống chế được sức mạnh này. Tinh Hồn tu luyện cực kỳ khó khăn, phải tích góp vô số nguyên lực mới có thể đột phá được. Vậy nên hiện tại hắn không thể để lộ hành tung của mình được. 

Lại nhìn hai kẻ đang cố gắng tranh đoạt Phệ Huyết Châu, Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, sau đó trích một giọt tinh huyết để cho Phệ Huyết Châu nhận chủ. Chỉ thấy Phệ Huyết Châu rung động mạnh mẽ, tựa hồ vô cùng ưa thích máu của Tinh Hồn. Nó điên cuồng thôn phệ, huyết quang lóe lên, Phệ Huyết Châu đã nhận chủ. 

Nhìn cảnh tượng đó, Trịnh Thần Không thì nổi giận, còn Tây Môn Bất Bại không biết nên buồn hay nên vui. 

Bỗng nhiên trên người họ bị một luồng lam quang bao trùm. Ai cũng biến sắc, nhưng sau đó mới nhận ra, thì ra đây là một cái truyền tống trận mà thôi. Thí luyện đã kết thúc, thượng cổ mộ phủ đã sắp sụp đổ. Không gian bắt đầu xuất hiện những vết nứt nẻ, từng mảng lớn rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. 

Những người còn sống sót sau khi thí luyện kết thúc bắt đầu được truyền tống ra khỏi thượng cổ mộ phủ. Nhìn Tinh Hồn dần dần biến mất, Trịnh Thần Không trừng mắt quát lớn:

- Tốt nhất đừng để bản thái tử tìm ra ngươi, nếu không bản thái tử sẽ băm ngươi ra làm ngàn mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.