Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 57: Giết Chết Ông Ta Sẵn Tiện Diệt Luôn Cả Nhà Ông Ta





Muốn đi đến thành phố A, Hàn Chi phải đi qua bốn thành thị khác mới đến được đó.

Chạy mãi đến chiều tối, Hàn Chi mới ra khỏi được địa phận của thành phố M, còn phải đi qua thành phố H, thành phố Z, thành phố C, thành phố N, rồi băng qua một cây cầu lớn mới đến thành phố A.
Trời ạ, cô còn phải chạy xe bao lâu nữa chứ.
Hàn Chi một tay lái xe một tay chống cửa kính, nâng cằm suy nghĩ, nhớ đến đoạn đường cần phải đi mà thở dài thườn thượt.
Trời tối rồi, cô dừng xe lại, thu cả xe lẫn người vào hết trong không gian.

Hàn Chi đi chuyến này không có người ngoài, lại có không gian thì cớ gì cô phải ủy khuất bản thân ở trong mấy ngôi nhà cũ nát ven đường chứ.
Hai nhóc con y nha cả buổi giờ này đang ngủ say trên ghế cho trẻ.

Hàn Chi nhẹ nhàng ôm chúng nó ra khỏi xe, đặt lên chiếc giường mềm mại.

Hàn Chi nhét vào tay mỗi đứa một bình sữa ấm, nhìn chúng trong lúc ngủ mơ màng mà vẫn nghe được hơi sữa, vô thức đút bình vào miệng uống.
Hai đứa nhóc càng lớn càng dễ nhìn, chúng đều rất giống Lăng Sâm chỉ có đôi mắt một đứa có màu mắt giống cha nó, còn một đứa có màu mắt giống cô.
Lăng Sâm có đôi mắt màu nâu hơi ánh vàng, nhìn như đôi mắt sắt bén của loài báo, anh trai Lăng Ngọc được hưởng trọn vẹn màu mắt này.

Mắt của nhóc Lăng Triết lại đen lóng lánh, to tròn như mắt của Hàn Chi.
Nhìn hai đứa một lúc, Hàn Chi cảm thấy mĩ mãn mở nụ cười.

Phải rồi ha, tại sao cô không bay đến đó nhỉ? Sống sung sướng riết IQ của cô đi lùi luôn rồi.


Dạo gần đây, Hàn Chi không có chuyện gì cần xài đến dị năng nên cô gần như quên luôn chuyện mình có thể bay.
Nhìn con ngủ say, Hàn Chi im lặng ra khỏi không gian.

Cô tuy có thể sử dụng dị năng hệ phong để nâng người lên, bay đi nhưng như vậy cô phải đứng.
Cô nghĩ nghĩ, tay ngưng tụ dị năng hệ mộc, tạo nên một tấm gỗ nhỏ bề ngang mười lăm cm, dài một mét rưỡi.

Trên đó, Hàn Chi còn tạo hai chiếc ghế mây nhỏ nhỏ, sau đó kê đệm lên, tạo thành một chỗ ngồi phía sau hai chiếc ghế đó.
Xong đâu đó, Hàn Chi nhìn lại thành phẩm của mình mà gật gật đầu, không cần màu mè gì nhiều, tiện lợi là được, khi nào cần thêm gì thì cô lại tạo thêm.
Hàn Chi ngồi lên đó, dùng dị năng hệ mộc nâng tấm gỗ lên bay đi, cô còn tạo một tấm chắn tinh thần lực bao xung quanh để tránh tang thi chim.

Trời đã đen, không ai nhìn thấy nên Hàn Chi chẳng buồn ngụy trang.
Giờ này, người nào cũng lo kiếm chỗ nghỉ để tránh tang thi, ai mà rảnh ngồi nhìn trời đếm sao.
Hàn Chi bay đi như thế này nhanh hơn chạy xe rất nhiều.
Trong đêm này, Hàn Chi đã bay qua được hai thành phố H với thành phố Z.
Bởi vậy mới nói, lúc trước, Hàn Chi vừa nâng cấp lên dị năng cấp mười là cô liền tập dùng mọi thứ để bay.

Trong các công dụng của dị năng, Hàn Chi dùng nó để bay là thành thạo nhất.
Hàn Chi thấy quyết định lúc đó vô cùng đúng đắn.

Thấy không! Bay như thế này mới sảng khoái chứ, chạy xe vừa mệt vừa chậm.

Hàn Chi mới không thừa nhận tại cô lười nên mới tập bay để khỏi phải lái xe.

Vừa bay, Hàn Chi vừa ngó chừng vào không gian, canh đúng giờ cho tụi nhóc tắm rửa, bú sữa.

Tụi nó chán thì cô đưa tụi nó ra ngoài không gian, ngồi trên ghế mây nhìn xung quanh.

Ghế mây Hàn Chi tạo còn có khóa an toàn để chúng khỏi bị rơi khỏi ghế.
Ba mẹ con đi gần đến sáng thì chạy vào không gian ngủ.

Trời chưa sáng hẳn, Hàn Chi lại lấy xe, chở con đi tiếp.

Đôi khi, Hàn Chi sẽ dừng xe, dạy cho mấy nhóc giết tang thi.

Tụi nhóc tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh.
Dị năng chúng càng cao thì tinh thần lực của chúng càng mạnh.

Người có tinh thần lực mạnh thì học cái gì cũng nhanh, tư duy của tụi nhóc cũng được nâng cao bằng một đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Mấy hôm nay, Hàn Chi vừa đi vừa dạy con giao tiếp với cô bằng tinh thần lực.

Chúng muốn gì sẽ trực tiếp thông qua tinh thần lực nói cho Hàn Chi biết.
Lần đầu tiên nghe được tiếng tụi nhóc trong đầu, Hàn Chi cười nguyên cả một ngày, không thể khép miệng lại được.
Tụi nhóc đi nguyên một buổi sáng theo Hàn Chi tập giết tang thi, cô kiên nhẫn dạy cho chúng cách phát dị năng, khống chế dị năng, dạy cách hấp thu dị năng trong không khí.

Ngoại trừ tinh thạch, dị năng còn có thể nâng cao nhờ cách hấp thu qua các nguyên tố trong không khí.

Đây là Hàn Chi tự mình cảm thụ mà rút ra được kinh nghiệm.

Cô cũng đã chỉ cách này cho Lăng Sâm rồi, nhưng phương thức này hơi khó nên rất ít người làm được.
Người khác vẫn là hấp thu qua tinh thạch cho nhanh.
Mấy nhóc con nhà cô đều vô cùng thông minh.

Đi qua hết thành phố C tụi nó có thể giết được tang thi mà không cần cô chỉ dạy nữa.

Hàn Chi nhìn con mình mà tự hào vô cùng, không hổ là con của cô và Lăng Sâm, rất thông minh, yêu nghiệt như cha tụi nó vậy.
Lúc này, ở thành phố A, Lăng Sâm đang khó chịu ngồi trong phòng họp với một đám người.
"Mấy người chuẩn bị xong chưa? Kiên nhẫn của tôi không được nhiều lắm đâu.

Đây là lần họp thứ ba trong nửa tháng nay rồi." Lăng Sâm mặt lạnh tanh nói.
"Lăng thiếu tướng xin chớ vội.

Chuyến đi này rất nguy hiểm nên chúng ta cần chuẩn bị kĩ như vậy thương vong sẽ được giảm thiểu." Người lãnh đạo căn cứ thành phố A cố gắng ôn hòa dỗ dành Lăng Sâm.
"Mấy người có thể nhanh lên một chút không? Thật mất thời gian." Lăng Sâm khó chịu nói.
Không phải mấy người này nhiều chuyện thì anh giờ này đã được ở bên vợ mình rồi.
Những người ở đây rất khó chịu với thái độ của Lăng Sâm nhưng không ai dám nói gì.

Ngày đầu tiên Lăng Sâm đến thành phố A, có một cô tiểu thư, con của một vị lãnh đạo trong căn cứ này, thấy Lăng Sâm đẹp trai nên muốn theo đuổi hắn.
Lăng Sâm đương nhiên không chịu, bảo cô ta cút ra xa khỏi hắn.


Cô nàng này được gia đình cưng chiều quen đương nhiên cảm thấy mình coi trọng Lăng Sâm là phúc của hắn.

Cô ta cảm thấy Lăng Sâm thật không biết điều nên đi về méc lại cha của mình.
Sau đó, cha cô nàng này chạy đến trước mặt Lăng Sâm đòi đánh đòi giết, chữi bới hắn.

Lăng Sâm phiền vô cùng.
Ban đầu, hắn cố nhẫn nhịn nhưng cô ả kia thấy có cha lại chống lưng thì lớn gan, tính chạy lại ôm hắn.

Lăng Sâm nhất thời không kìm được, đánh cô ta một tia sét nhỏ.
Hắn thề hắn chỉ đánh một tia nhỏ thôi, nhưng cô ta lại hóa thành tro rồi.

Có trách nên trách cô ta quá gân gà, chịu không nổi dù một phần mười thực lực của Lăng Sâm.
Cha cô ta thấy Lăng Sâm giết con gái mình thì nổi điên lên, kêu người bao vây giết Lăng Sâm.
Lăng Sâm cũng đã quan sát người đàn ông này từ khi xuất hiện đến bây giờ.

So sánh chung với thực lực của những người ở đây, ông ta có thể xưng là một cao thủ với dị năng cấp bốn của mình.
Nhưng xin lỗi, ông ta muốn đối phó với dị năng cấp bảy như Lăng Sâm chẳng khác nào trứng chọi đá cả.
Thế là sau đó, Lăng Sâm thuận theo tự nhiên (người đưa đầu đến cửa) mà giết chết ông ta, sẵn tiện diệt luôn cả nhà ông ta.
Ở với Hàn Chi, Lăng Sâm luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng bản chất sâu trong hắn luôn lạnh lùng, tàn nhẫn.

Nếu không phải như vậy thì trước khi mạt thế tới, Lăng Sâm đã không trở thành người khét tiếng cả hắc bạch lưỡng đạo.
Nhà ông ta có khá nhiều vật tư, Lăng Sâm cũng biết mình đang ở trên địa bàn của người khác, nên số vật tư đó, hắn hào phóng phân cho người lãnh đạo căn cứ thành phố A một nửa.

Vụ việc cứ như vậy mà lắng xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.