Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 247: Chương 247



Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, các bác sĩ nhìn thi thể của Lương Trung, lắc đầu cảm thán.

Ban đầu, ai cũng nghĩ ông ta không thể cứu được nữa.

Nhưng khi kiểm tra kỹ càng bằng các thiết bị y tế, họ phát hiện rằng ngoài một số bệnh vặt như huyết áp cao, cơ thể ông ta hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu nào của bệnh lý nguy hiểm.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Phương phu nhân đang vừa khóc lóc thảm thiết, vừa tiếp nhận phỏng vấn.

Phương phu nhân trông vô cùng tiều tụy, quần áo xộc xệch, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Bà ta đưa tay che miệng, cố gắng kiềm chế những tiếng nức nở nghẹn ngào nhưng vẫn không giấu được vẻ tuyệt vọng cùng cực.

"Tôi biết... tôi biết mình là một người mẹ thất bại, không dạy dỗ tốt con gái trong tuổi dậy thì. Tôi xin lỗi mọi người, xin lỗi bạn học Lê…"

Giọng nói của bà ta nghẹn lại, như thể mỗi chữ thốt ra đều là một con dao cứa vào lòng.

"Nhưng mà bây giờ, chúng tôi thực sự đã cùng đường. Tôi cầu xin mọi người, xin hãy buông tha cho mẹ con tôi! Con gái tôi còn nhỏ, con bé đã vô cùng hối hận vì những sai lầm của mình, thật sự tự trách. Hôm qua, bác sĩ chẩn đoán con bé bị trầm cảm, nó bỏ nhà đi rồi... đến giờ vẫn chưa biết tung tích ở đâu cả!"

Phương phu nhân siết chặt tay, đôi vai run rẩy.

"Cha con bé… ông ấy không chịu nổi những lời mắng chửi trên mạng, tức giận đến mức phát bệnh, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật!"

Nói đến đây, bà ta khóc không thành tiếng, giọng nói run lên vì xúc động.

"Một gia đình đang yên ấm, bây giờ tan nát cả rồi… Tôi không biết mình còn có thể tiếp tục sống thế nào nữa. Cầu xin mọi người… cầu xin mọi người hãy cho chúng tôi một con đường sống. Chúng tôi sẽ bồi thường, sẽ xin lỗi… chỉ xin mọi người hãy tha cho chúng tôi…"

Dứt lời, bà ta khuỵu gối xuống, định quỳ trước mặt mọi người.

Đám đông xung quanh vốn đã dao động vì những lời nói thống thiết của bà ta, lúc này lại thấy bà ta muốn quỳ, liền vội vàng bước tới đỡ dậy.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Phương phu nhân trông yếu đuối như một nhành cỏ dại trong gió bão. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngập nước khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.

Không ai nỡ tiếp tục trách móc bà ta nữa.

Đúng lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật bật mở.

Đám truyền thông chờ sẵn lập tức xô tới, micro và máy quay hướng về phía bác sĩ dẫn đầu, ống kính sáng rực.

"Lương tiên sinh sao rồi?"

"Có phải Lương Trung đã qua đời không?"

"Nhanh lên, tin tức này là một quả bom đây! Tiêu đề là: 'Chấn động! Người cha của kẻ bịa đặt bị bạo lực mạng đến mức tức chết!' Cập nhật ngay, nhanh lên!"

Trên màn hình điện thoại, tin tức nóng hổi cùng bức ảnh Phương phu nhân đang khóc thảm thiết nhanh chóng được đăng tải.

Ngay sau đó, hàng chục chiếc camera lại tiếp tục vây lấy vị bác sĩ.

"Bác sĩ! Bệnh nhân thật sự bị tức chết sao?"

"Xin cho biết thời gian tử vong chính xác, chúng tôi cần để tăng độ chân thực cho bài viết!"

"Bệnh viện chỉ cứu chữa trong 10 phút, liệu có cố gắng hết sức không?"

"Bác sĩ, nói vài câu đi!"

"Có phải đã tuyên bố tử vong chưa?"

Cả một biển người chen lấn, ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng.

Nhưng trong lúc tất cả bọn họ đang vây lấy bác sĩ, không một ai nhận ra một người đàn ông từ phía sau chậm rãi bước ra.

Chỉ có một người chú ý đến sự xuất hiện ấy.

Phương phu nhân!

Bà ta vừa mới nghẹn ngào cầu xin tha thứ, lúc này lại đột nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt hoảng hốt cực độ.

"Anh… Anh…"

Bà ta run rẩy giơ tay chỉ về phía trước, dường như không tin vào mắt mình.

Lương Trung đứng đó, điềm tĩnh mỉm cười.

"Nhìn thấy tôi chưa chết, em thất vọng lắm sao?"

Không khí bỗng chốc như đông cứng lại.

Phương phu nhân sững sờ tại chỗ, ba giây sau mới hoàn hồn.

Ngay lập tức, bà ta cố nặn ra một nụ cười, nhanh chóng chạy tới trước mặt Lương Trung, vẻ mặt vui mừng khoa trương.

"Chồng à! Anh không sao thật sao? Thật tốt quá! Em lo lắng muốn chết!"

Các phóng viên bối rối nhìn nhau.

"?"

"Khoan… chưa chết à?"

"Người này là Lương Trung sao?"

"Chẳng phải nói ông ta đã ngừng thở từ trước khi đưa đến bệnh viện sao?"

"Nhanh lên, thu hồi bài viết đi! Xóa ngay!"

"Cái gì? Chuyện quái gì vậy, sao ông ta lại còn sống?"

Phương phu nhân tiến lên ôm chặt lấy Lương Trung, nhưng trái tim bà ta lại đập loạn.

Rõ ràng bọn họ đã xác nhận ông ta đã chết, làm sao lại còn sống được?

Lẽ nào… y thuật của bệnh viện đã cao minh đến mức có thể cứu người từ cõi chết?

Không đúng!

Tiên nhân đã ra tay, không thể nào cứu được!

Chuyện này… không đúng!

Chuyện này… tuyệt đối không thể nào đúng được!

Trong đầu bà ta hỗn loạn, cố gắng trấn tĩnh nhưng ngay giây tiếp theo, một cú đẩy mạnh khiến bà ta ngã nhào xuống đất!

Xung quanh, các phóng viên nhanh chóng bấm máy chụp lại cảnh tượng này.

Phương phu nhân vô cùng tủi thân, giọng nói mang theo uất ức:

"Chồng à! Anh làm gì thế? Em đã lo lắng cho anh suốt cả đêm, anh không thoải mái thì cũng không thể trút giận lên em chứ! Em chỉ—"

Bỗng, Lương Trung lấy ra một chiếc bút ghi âm.

Phương phu nhân lập tức sững sờ, ánh mắt hoảng loạn.

Tiếp theo, ông ta nhấn nút phát.

Giữa bầu không khí im lặng đến đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo của chính bà ta vang lên:

"Tiên nhân, đã đến lúc đưa Lương Trung đi rồi."

"Đã chết chưa?"

"Người phụ nữ độc ác này…"

Dưới ánh đèn mờ nhạt, tiếng ghi âm vẫn tiếp tục vang lên. Phương phu nhân hoảng loạn lao tới, cố giật lấy bút ghi âm từ tay Lương Trung.

"Chồng à! Chồng à, không phải như vậy! Anh nghe em giải thích đi! Em không hề có ý hại anh! Tất cả chỉ là vì…"

Nhưng lần này, Lương Trung không còn kiên nhẫn nữa. Ông đã cho bà ta quá nhiều cơ hội.

"Để dành lời giải thích cho cảnh sát đi!" Giọng ông lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua vai bà ta.

Phương phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy nhóm cảnh sát đang tiến đến gần. Sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt như tờ giấy…

Đêm muộn, khi Lương Trung bước ra khỏi cục cảnh sát, gió lạnh thổi lướt qua gương mặt ông.

Tin tức về vụ việc Phương phu nhân ngoại tình, âm mưu giết chồng, thậm chí còn cố tình tỏ ra đáng thương đã nhanh chóng tràn ngập các trang báo. Trên hot search, người ta bàn tán xôn xao.

Lương Trung ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm u tối, khẽ thở dài. Ông rút điện thoại, gửi tin nhắn cho Lê Kiến Mộc kèm theo một khoản tiền chuyển khoản.

Lúc đó, Lê Kiến Mộc đã sớm trở về nhà, ngủ ngon lành. Sáng sớm khi tỉnh dậy, cô mới nhìn thấy tin nhắn và tiền mà Lương Trung gửi đến.

Lần trước ông ta nói không có tiền, thực ra không phải hoàn toàn như vậy. Dù không tham ô hay kiếm chác gì, nhưng với tư cách là lãnh đạo trường đại học, tiền tiết kiệm trong tay ông ta cũng không ít. Không thể so với giới kinh doanh, nhưng 180 vạn thì vẫn có thể lấy ra được.

Lê Kiến Mộc nhận 100 vạn, sau đó đứng dậy rửa mặt, rồi đi ra ngoài chạy bộ mấy vòng. Khi trở về, cô nhận được cuộc gọi từ Hứa San.

"Lê đại sư, cảm ơn cô! Tôn Phục đã đồng ý ly hôn rồi!" Giọng nói của Hứa San tràn đầy vui mừng, nhưng nhanh chóng hạ thấp: "Chỉ là… vụ án mẹ anh ta bắt cóc Tiểu Bảo có vẻ không dễ giải quyết. Bởi vì người gây hại cho Tiểu Bảo trong bệnh viện đã biến mất, Ôn Yểu cũng không thấy tăm hơi."

Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày. Chuyện này cũng không có gì lạ. Sau khi cục đặc sự can thiệp, những kẻ liên quan đến tà tu đều đã bị xử lý. Hoặc là đã chết, hoặc là bị nhốt ở nơi nào đó.

Cô chậm rãi hỏi: "Tôi nhớ lúc trước cô nói Tôn Phục không đứng tên tài sản gì, đúng không? Nếu vậy thì khi ly hôn, cô cũng không được chia gì cả?"

"Đúng vậy." Hứa San thở dài. "Nhưng giờ tôi chỉ mong có thể ly hôn êm đẹp. Chỉ cần sau này anh ta chu cấp cho Tiểu Bảo vài nghìn tệ mỗi tháng là đủ, tôi không dám đòi hỏi gì hơn."

"Không." Giọng Lê Kiến Mộc trầm ổn. "Họ sẽ không chu cấp được bao lâu đâu. Cô cứ yêu cầu một khoản tiền nuôi dưỡng lớn ngay từ đầu. Nói với họ rằng, chỉ cần bồi thường đủ, cô có thể không khởi tố chuyện mẹ Tôn Phục hại Tiểu Bảo."

"Như vậy… có ổn không? Tôi sợ sẽ dây dưa với họ thêm nữa."

"Không sao, cứ thử đi. Nhớ dẫn theo luật sư."

"...Được!"

Hứa San không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo luật sư đi thương lượng.

Buổi chiều, cô ấy lại gọi cho Lê Kiến Mộc, giọng nói đầy hân hoan.

"Lê đại sư! Họ đồng ý rồi! Hơn nữa, luật sư nói có thể nhanh chóng nhận được giấy chứng nhận ly hôn!"

"Chúc mừng cô."

"Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô! Nếu không có cô, tôi không biết tôi và Tiểu Bảo sẽ ra sao…"

Lê Kiến Mộc im lặng lắng nghe, để Hứa San nói hết những lời chất chứa trong lòng.

Cuối cùng, Hứa San nói: "Đợi tôi lấy được chứng nhận ly hôn và tiền nuôi dưỡng, tôi sẽ chuyển khoản cho cô, cả phí luật sư nữa."

Lê Kiến Mộc đáp gọn một tiếng.

Sau khi cúp máy, cô tiện tay đặt điện thoại sang một bên, ánh mắt rơi vào cọc gỗ nhỏ trong tay.

Dạo gần đây, mỗi khi ngủ, cô đều mơ thấy một cái cây đỏ rực, nghe thấy giọng nói yếu ớt không ngừng vang lên: "Muốn về nhà…"

Nhưng mà… Côn Luân ở đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.