Nam chủ nhân và nữ chủ nhân vừa cảm nhận được điều gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Hai người cùng lúc ôm ngực, gương mặt méo mó vì đau đớn. Từ vị trí trái tim, từng làn khí đen lặng lẽ bốc lên, như một thứ gì đó đang len lỏi vào cơ thể họ. Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm tối.
Một tiếng quát lạnh lùng cắt ngang:
“Lớn mật!”
Thanh kiếm gỗ đào trong tay Chu Tiền Tiền lập tức đâm thẳng về phía tiểu quỷ. Nhưng con quỷ nhỏ chỉ quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ dị, đôi mắt long lanh ánh lên tia đắc ý.
“Hì hì hì… Chú, chú đến chậm rồi.”
Vừa dứt lời, thân thể nó tan thành từng đợt khí đen, nhanh chóng tiêu tán giữa không trung, không để lại chút dấu vết.
Chu Tiền Tiền đứng sững tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy cha mẹ mình ngã xuống không dậy nổi, lập tức chạy tới, giọng run rẩy:
“Cha mẹ! Hai người làm sao vậy?”
Chu Tiền Tiền khẽ cau mày, đưa tay kiểm tra ngực của hai người. Chỉ trong chớp mắt, gương mặt anh đã trở nên lạnh như băng, im lặng đứng dậy.
Người trẻ tuổi vội vàng túm lấy tay áo anh, hoảng hốt hỏi:
“Đại sư, cha mẹ tôi sao rồi? Mau cứu họ đi, làm ơn đi mà!”
Chu Tiền Tiền chỉ lắc đầu, xoay người rời khỏi căn nhà không chút do dự.
Trong thôn, những sự việc tương tự cứ lần lượt xảy ra. Người bị tiểu quỷ báo thù có người đã là ông bà, có người trung niên ngoài bốn mươi, còn lớp thanh niên trẻ tuổi hai ba mươi tuổi thì tương đối bình an, chỉ là cha mẹ họ bị quấy nhiễu không ít.
Phía nam thôn, trong nhà trưởng thôn.
Vợ trưởng thôn ngồi trên giường, cau mày nói:
“Con bé Nữu Nữu chết tiệt kia sao giờ này còn chưa về? Đã dặn nó mấy hôm nay trong thôn đang rối ren, đừng ra ngoài linh tinh, vậy mà vẫn không nghe lời.”
Trưởng thôn rít một hơi thuốc, đáp:
“Cả đêm không thấy bóng dáng đâu, không giống ra ngoài chơi. Hay là có chuyện gì rồi?”
“Có chuyện gì được chứ? Mấy hôm trước bị đánh cho một trận tơi tả còn chẳng sao. Tôi đoán là nó trốn đi với thằng nhóc nào đó rồi!” – Vợ ông hừ lạnh.
Nói một hồi, bà ta dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Không lẽ… nó thật sự bỏ trốn rồi? Lần trước nó cãi nhau đòi chết cũng không chịu lấy lão Lưu, có khi nào vì bị tôi đánh mà ghi hận rồi trốn đi thật không?”
Trưởng thôn cũng im lặng trong giây lát, chậm rãi nói:
“Không thể nào… Con bé từ nhỏ đã nghe lời, hôm trước dù có hơi mạnh tay nhưng sau đó nó vẫn ngoan ngoãn mà, mấy ngày nay có thấy nó cãi lại đâu.”
“Anh thì biết cái gì! Nó từ nhỏ ít nói, nhưng trong bụng toàn lửa giận. Nó chê lão Lưu già, xấu, còn ly dị nữa…”
Trưởng thôn chậc chậc lưỡi:
“Cái con nhóc này… Tại vì lên mạng nhiều, đầu óc bị tẩy não hết rồi. Lão Lưu tuy già thật nhưng người ta có tiền, có sức, con bé gả qua đó chẳng phải ăn sung mặc sướng sao? Đúng là không biết điều.”
Vợ ông cũng hùa theo:
“Con gái ngốc, không hiểu lòng cha mẹ. Lão Lưu là người có danh tiếng, bao nhiêu nhà còn mong không được. Chỉ riêng cái nhà ở huyện thành với sính lễ ba chục vạn là biết rồi. Sau này nó phải cảm ơn chúng ta mới đúng.”
Không ai trong hai người nhắc đến chuyện lão Lưu hơn con gái họ mười lăm tuổi, hay chuyện vợ cũ của ông ta phải nhập viện vì bạo hành rồi mới ly hôn được.
Nhắc đến lễ hỏi, trưởng thôn dụi điếu thuốc, đi giày chuẩn bị ra ngoài:
“Vẫn là đi tìm thử xem, lỡ như nó thật sự bỏ đi thì sao.”
Vợ ông ta khoát tay:
“Yên tâm đi, con nhóc đó từ nhỏ chưa từng rời nhà quá mấy dặm, lại nhát gan. Nói không chừng lát nữa tự mò về.”
Trưởng thôn dù không yên tâm nhưng vẫn không nói thêm. Ông vừa bước ra sân thì gặp ngay Lê Kiến Mộc đang từ ngoài đi vào.
Trưởng thôn cười niềm nở:
“Ồ, Lê đại sư về rồi? Mấy vị đại sư khác cũng về luôn à? Tối nay mọi chuyện thuận lợi không, bắt được lệ quỷ chưa?”
Lê Kiến Mộc đáp gọn:
“Họ chưa về, tôi về trước để lấy ít đồ.”
“Lấy gì vậy? Có cần tôi giúp không?”
Nghe vậy, cô dừng bước, quay sang nhìn ông:
“Cũng được.”
Trưởng thôn chỉ định nói xã giao, không ngờ cô lại đồng ý thật. Không còn cách nào, ông đành miễn cưỡng bước theo.
Lê Kiến Mộc dẫn ông đi được vài bước, trưởng thôn liền nhận ra hướng đi:
“Đại sư, đây là phòng của con trai tôi, nó ở bên ngoài chưa về, phòng này ngày thường không cho ai vào. Nếu biết có người vào, nó sẽ làm ầm lên đấy.”
Lê Kiến Mộc dừng lại, liếc ông một cái rồi hỏi:
“Ông không ngửi thấy mùi thối sao?”
Trưởng thôn nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Cái gì cơ?”
Vừa lúc đó, vợ ông ta cũng nghe thấy động tĩnh, bước ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc trở về, bà thoáng sửng sốt, rồi nghe nói có mùi thối bốc ra từ phòng con trai thì lập tức phản bác:
“Không thể nào. Phòng của con trai tôi mỗi ngày đều bảo con bé Nữu Nữu quét dọn sạch sẽ, sao lại có mùi thối được?”
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp:
“Mở cửa ra xem thì biết.”
Trưởng thôn khịt mũi, ngửi ngửi rồi gật đầu:
“Hình như thật sự có chút mùi lạ… Em mở cửa thử xem.”
Nghe vậy, vợ trưởng thôn nhanh chóng đi đến, mở cửa phòng con trai. Ánh đèn từ phòng khách hắt vào, lập tức soi rõ một bóng người đang ngồi trên ghế trong góc phòng.
“Ôi trời ơi!” – Bà ta thở phào nhẹ nhõm – “Nữu Nữu, sao con lại ngồi lì trong phòng anh trai thế, dọa mẹ muốn ngất!”
Ánh sáng yếu ớt khiến người ta chỉ có thể thấy bóng lưng, không rõ mặt mũi ra sao. Vợ trưởng thôn bực mình, bước vào bật đèn, giọng lộ rõ sự không hài lòng:
“Mẹ với cha con ra ngoài tìm con cả buổi trời, tai con bị điếc hay sao? Không nghe thấy gọi gì hết à?”
“Hôm nay nhà có khách, ai cũng bận bịu, chỉ có con là rảnh rỗi. Lười biếng thế này sau này gả đi nhà chồng người ta đánh cho thì đừng trách.”
“Còn ngồi trong phòng của anh trai làm gì? Không biết tính nó nóng nảy à? Lỡ nó về thấy thế rồi nổi giận, đánh con, thì lúc ấy đừng khóc lóc tìm cha mẹ.”
Bà ta lải nhải cả một tràng dài, nhưng người kia vẫn không hề nhúc nhích, hoàn toàn không phản ứng.
“Con nhỏ này, mẹ nói con có nghe không đấy?” – Bà ta tiến đến định lay vai Nữu Nữu.
Trưởng thôn vội vàng đưa tay ra ngăn, ra hiệu cho bà ta dừng lại, rồi ông nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nữu Nữu à, cha biết gần đây con có tâm sự, trong lòng buồn phiền. Nhưng bây giờ trong nhà có khách, không phải lúc để con giận dỗi. Có gì thì đợi khi nào yên tĩnh hẵng nói. Giờ con đứng dậy đi, đừng như vậy nữa.”
Tuy nhiên, Nữu Nữu vẫn im lặng, không nói một lời nào.
Lê Kiến Mộc lúc này khoanh tay, dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn, như đang đợi xem khi nào hai người này mới nhận ra sự bất thường.
“Nữu Nữu? Con mau nói gì đi!” – Trưởng thôn gọi lớn.
Vợ ông ta thì mất kiên nhẫn, cáu lên:
“Còn giận nữa à? Giả vờ cái gì mà giả vờ. Mau dậy đi, đại sư còn đang cần tìm đồ, con đừng gây cản trở nữa. Mau về phòng, mẹ…”
Nói chưa dứt lời, bà ta vươn tay lay bả vai Nữu Nữu.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể kia đổ nghiêng xuống theo lực đẩy, “phịch” một tiếng mềm oặt ngã xuống đất.
Trưởng thôn và vợ ông lập tức biến sắc, cả hai hoảng hốt lao đến.
“Nữu Nữu! Con làm sao vậy? Dậy đi! Mau lên cha nó, gọi cấp cứu! Gọi 120 nhanh lên!”
Trưởng thôn luống cuống rút điện thoại ra, nhưng khi định bấm số, tay ông khựng lại. Một luồng nhận thức nào đó khiến ông chợt đứng sững.
Vợ trưởng thôn thì quỳ sụp xuống đất, lay lay thi thể con gái, nước mắt nước mũi giàn giụa:
“Nữu Nữu, con tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…”
Bà ta dùng tay ấn mạnh vào nhân trung con bé, lay người không ngừng, nhưng mọi thứ đều vô ích.
“Anh gọi được chưa? Sao còn đứng đó? Anh bị gì thế?” – Vợ trưởng thôn ngẩng đầu, thấy chồng mình đứng chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu.
Trưởng thôn nuốt khan, giọng run rẩy, chỉ tay xuống thi thể:
“Nó… Nữu Nữu thối… mặt nó…”
Vợ ông cúi đầu nhìn kỹ. Trong ánh đèn, gương mặt Nữu Nữu trắng bệch, cứng đờ, gương mặt bắt đầu phân hủy, phát ra mùi thối nồng nặc.
“Không… Không thể nào…” – Giọng bà ta nghẹn lại, toàn thân run rẩy – “Không phải con bé… không phải mới đây thôi sao…”
Bà ta vừa khóc vừa run rẩy đưa tay định ôm con, nhưng lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ngồi đó, gào khóc trong tuyệt vọng.
“Nữu Nữu! Con gái của mẹ… tại sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Tiếng khóc của bà vang lên thê lương trong căn phòng nhỏ.
Trưởng thôn lảo đảo vài bước, ánh mắt hoang mang, môi mấp máy nhưng không thể thốt lên một lời nào.
Mãi một lúc sau, ông mới quay đầu nhìn về phía Lê Kiến Mộc, giọng nghẹn ngào:
“Đại sư… chuyện này… rốt cuộc là sao vậy? Nữu Nữu…”
Lê Kiến Mộc bình thản trả lời, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô ấy đã chết hơn mười ngày rồi.”
Trưởng thôn và vợ ông ta như bị sét đánh ngang tai.
“Còn chết như thế nào… thì phải hỏi hai người.”
“Hơn mười ngày trước, trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên người cô ấy đầy vết thương? Tại sao lại xuất huyết nội mà chết? Là ai đánh cô ấy? Vì sao lúc đó không gọi bác sĩ?”
Hai người không đáp, chỉ biết cúi đầu im lặng, khuôn mặt trắng bệch.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn họ, chậm rãi bổ sung:
“Khoảng nửa tháng trước, Nữu Nữu từng vì chuyện hôn sự mà cãi nhau to với hai người, phải không?”