Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 309: Chương 309



Con bướm nhẹ nhàng bay lên, lượn vòng khắp gian phòng như đang tìm kiếm.

Đến một góc tường, nó đột ngột va mạnh vào một điểm.

"Ầm!"

Tiếng nổ vang trời, đất đá rung chuyển, mặt tường kia vỡ nát, mảnh vụn văng tung tóe, cả không gian chấn động như sắp vỡ tung.

Ở phía bắc sườn núi, đám Huyền Sư đang bị quỷ cổ hành hạ, mặt tái xanh tái mét. Một nửa thì trông chừng ánh trăng m.á.u ở phía nam thôn, lo lắng bất an. Một nửa thì dán mắt nhìn Quỷ Vực, đề phòng lệ quỷ bất chợt xông ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ đất trời bỗng nhiên rung chuyển.

Từ nơi trước kia là miếu Nương Nương, ở ngay phía bắc thôn, một toà miếu nhỏ âm thầm "mọc" lên giữa lòng đất.

"Đó... đó là cái gì vậy?"

"Hình như là... một ngôi miếu?"

"Tôi nhớ ra rồi! Chính là miếu Nương Nương từng bị đám streamer phá hoại trước kia!"

"Nhưng mà... chuyện này là sao? Miếu ấy đã bị san bằng từ lâu rồi mà? Hồi đó còn đào sâu đến ba thước đất, cũng chẳng thấy gì, sao bây giờ lại hiện ra như chưa từng biến mất?"

Mấy vị Huyền Sư đều chết lặng, nghẹn họng nhìn nhau, không ai dám tin vào mắt mình.

Từ trong miếu, Lê Kiến Mộc khom lưng bước ra, hơi lảo đảo. Cô đưa tay lên xoa trán, rồi quay đầu nhìn lại ngôi miếu Nương Nương phía sau, vẻ mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Thì ra, một gốc thần mộc đã nối liền miếu Nương Nương với Quỷ Vực. Miếu thật sự vốn ẩn giấu dưới lòng đất – một nơi ẩn náu bí mật mà Nương Nương đã chuẩn bị cho Nữu Nữu từ trước.

Vị trí cũ của miếu đã bị chính phủ và giới Huyền Sư đào bới đến mức chẳng ai còn chú ý đến nữa. Dù sau này có người quay lại, cũng chỉ nhìn về phía Quỷ Vực ở phương Bắc mà thôi.

Chính vì vậy, mảnh đất này lại trở thành nơi an toàn và yên bình nhất. Khi Nữu Nữu hấp thu hết tu vi của Nương Nương, vùng đất này sẽ một lần nữa mọc lên một ngôi miếu mới.

Miếu Nương Nương… sẽ không bao giờ biến mất.

Bởi vì...

Dưới đầu ngón tay của Lê Kiến Mộc, dây mây bất chợt mọc ra, nhẹ nhàng kéo cỗ quan tài ra ngoài. Tay còn lại của cô truyền một luồng linh khí vào trong.

Miếu bắt đầu rung chuyển, chỉ trong tích tắc đã thu nhỏ lại, hóa thành một khúc thần mộc nhỏ chỉ bằng ngón tay.

Khi thần mộc nằm trong tay cô, ánh sáng xanh lấp lánh chợt lóe rồi tan biến, chẳng còn để lại dấu vết nào.

"Sao... sao lại biến mất rồi?"

"Miếu Nương Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không cần để ý! Mau nhìn kìa, trăng máu! Trăng máu đang rơi xuống!"

"Quỷ anh giáng sinh rồi! Tai họa sắp đến, thôn Thiên Tây nguy rồi!"

Một đám Huyền Sư hoảng loạn chỉ tay về phía thôn, có người thậm chí đấm mạnh xuống đất, gào lên đầy bất lực.

Lê Kiến Mộc cũng nhìn thấy tất cả.

Bên cạnh cô, Nữu Nữu căng thẳng hỏi nhỏ: "Đại sư… có phải… chúng ta đến muộn rồi không?"

"Không đâu." – Lê Kiến Mộc khẽ nói – "Chúng ta đến vừa đúng lúc."

Cô cầm chặt chiếc hộp trong tay, tay kia giữ lấy thần mộc, từng bước tiến vào thôn Thiên Tây.

...

Vương gia.

Bà cụ lau mồ hôi trên trán, gương mặt căng thẳng trong khi từng tiếng la hét đau đớn, thảm thiết của sản phụ vang vọng khắp căn nhà.

Từng chậu máu loãng được đưa ra ngoài, cho đến khi âm thanh khóc yếu ớt nhưng vang dội của một đứa trẻ truyền đến, khiến cả nhà Vương gia đồng loạt reo lên đầy phấn khích.

"Đẻ rồi! Cuối cùng cũng đẻ rồi!"

"Tạ ơn trời đất! Tiếng khóc thật lớn, thật rõ ràng!"

"Con trai hay con gái vậy?"

"Đúng đó! Rốt cuộc là con trai hay con gái?"

"Vợ lão nhị và nó chờ đợi đứa trẻ này bấy lâu chỉ mong được con trai, đừng nói là con gái đấy nhé?"

Cả nhà đứng chen chúc ngoài cửa, bàn tán không ngớt. Ông cụ Vương nằm trong lều, nắm chặt tấm đệm, mắt trợn trừng, cố gắng phát ra tiếng kêu khản đặc, nhưng chẳng ai để ý đến ông giữa không khí vui mừng.

Ngược lại, có người còn bực dọc lên tiếng:
"Cha à, con biết cha xúc động, nhưng đừng kêu lên cái kiểu đó nữa, người ngoài nghe được lại tưởng tụi con bất hiếu với cha, rồi lại đồn thổi khắp thôn thì khổ."

Ông cụ vẫn không ngừng kêu gào, run rẩy chỉ tay về phía căn nhà, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Cùng lúc đó, trong phòng sinh, còn một người khác cũng đang run rẩy không kém.

Vợ của lão tam dựa vào tường, tay che miệng, sợ đến mức chẳng thốt nổi nên lời.

Trên giường, vợ của lão nhị thở thoi thóp, ánh mắt lờ đờ, nhưng vẫn cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng, hỏi:

"Em dâu… Là con trai sao?"

"Em... em không biết… em… em không biết gì cả..." – Vợ lão tam hoảng loạn, che mặt, không dám liếc nhìn đứa bé kia một lần nữa.

Người bình tĩnh nhất lúc này, lại chính là bà cụ Vương.

Nước mắt lưng tròng, bà nhẹ nhàng ôm đứa trẻ đẫm máu trong tay, dù xung quanh nó đang bốc lên từng làn khí đen, dù gương mặt non nớt lại mang nụ cười kỳ dị và quỷ dị đến lạnh sống lưng.

Vậy mà bà ta lại không sợ hãi chút nào.

"Lê Hoa Nhi... là Lê Hoa Nhi của mẹ đây rồi..."

Năm xưa khi mang thai, bà từng hy vọng sẽ sinh vào mùa xuân. Nếu là con trai thì đặt tên là Xuân, còn con gái sẽ đặt là Lê Hoa Nhi. Nhưng đứa bé chưa kịp nằm trong tay bà thì bà đã ngất đi vì khó sinh, từ đó âm dương chia lìa, mãi không gặp lại.

Bây giờ, cuối cùng đứa trẻ ấy đã trở về, nằm trong lòng bà.

Dù không phải bà sinh ra, nhưng chính tay bà đã đỡ đẻ cho nó.

"Con gái ngoan của mẹ... Những năm qua vất vả cho con quá rồi…"

Đứa bé mang gương mặt quỷ dị nở nụ cười tà ác, nhưng rồi nét cười chậm rãi hạ xuống, từng làn âm khí quanh người dần tan biến.

Bà cụ cẩn thận ôm đứa bé đứng dậy, rồi lặng lẽ bước ra ngoài cửa.

Phía sau, giọng người đàn bà yếu ớt vang lên, mang theo sự hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng:
"Con… con trai tôi… bà ơi, đó là con trai của tôi…"

Nhưng ngay lúc ấy, đứa bé trong lòng bà cụ bỗng trở nên hung tợn. Nó phát ra một tiếng "ô" the thé, giống như một con mèo quỷ đang rình rập trong bóng đêm, rồi bất ngờ lao thẳng về phía người đàn bà kia.

"A! Cứu mạng!" – vợ lão tam kinh hãi hét lên, rồi hoảng loạn mở cửa chạy vụt ra ngoài.

Bà cụ lập tức tiến lên trước, lo lắng kêu to:
"Lê Hoa Nhi! Đừng làm thế! Con không được giết người, không thể tạo nghiệt, không được mang trên vai sát nghiệt, con không thể!"

Nghe vậy, đứa bé kia – con quỷ nhỏ – hơi dừng lại một chút. Nhưng đúng lúc đó, vợ lão nhị thì thào trong cơn mê sảng:
"Con... là con gái ư?"

Ngay lập tức, quỷ anh gào lên, vung móng vuốt cào thẳng vào mặt người đàn bà đang nằm đó.

Cô ta trợn trừng mắt, rồi trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cùng lúc đó, đám người lão nhị và lão tam ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng la hét nên chạy vào. Khi vừa nhìn thấy quỷ anh đang lơ lửng giữa không trung, cả bọn sợ đến mức tè ra quần, chẳng kịp suy nghĩ liền quay đầu bỏ chạy.

Quỷ anh cười khanh khách, tiếng cười sắc bén vang lên như dao cạo vào tai người, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Nó lật người đuổi theo, đôi mắt lanh lợi, không ngừng phát ra những âm thanh the thé khiến người ta run sợ.

Bà cụ cố gắng giữ lấy đứa bé, nhưng nó dường như đã đoán trước được ý định, dễ dàng tránh khỏi vòng tay bà.

"Lê Hoa Nhi! Đừng chạy nữa! Con không được giết người! Ông ta đã chết rồi! Mẹ cầu xin con, xin con hãy dừng lại... Lê Hoa Nhi, con gái của mẹ ơi…"

Tiếng van xin đầy khẩn thiết của bà cụ như kéo lại chút lý trí còn sót lại trong đứa bé. Nó dừng lại.

Nhưng nó không dừng vì lời nói kia. Ánh mắt đứa bé đảo qua, rồi dừng lại dưới mái lều bên chuồng heo — nơi bóng dáng một người đàn ông đang cố gắng vùng dậy.

Ông cụ Vương thở dốc, gắng gượng mở miệng, giọng yếu đến mức gần như không nghe rõ:
"Cứu… cứu mạng… cứu tôi…"

Nhưng những đứa con trai ông ta luôn tin tưởng, giờ đây chỉ biết run rẩy đứng phía sau cánh cổng sân, nỗ lực mở cửa nhưng vô ích. Không rõ vì sao, dù đã thử đủ cách, cánh cửa vẫn không mở ra được.

Cả đời nuôi dạy một đám con trai, đến lúc nguy hiểm nhất lại không một ai dám tiến lên.

Ông cụ như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt ông dần chìm vào bóng tối.

Trong khi đó, quỷ anh chậm rãi tiến lên từng bước, từng bước một…

"Hu hu… Oa…" – tiếng khóc của nó vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Gương mặt nhỏ nhắn của nó giờ đầy sát khí, răng nanh nhọn hoắt, những giọt máu vẫn đang nhỏ xuống từ móng vuốt, khiến vẻ ngoài nó càng trở nên khủng khiếp.

Ông cụ Vương há to miệng, thở hổn hển. Khi quỷ anh chỉ còn cách một bước, ông ta bỗng cứng đờ, tắt thở mà không kịp nói thêm một lời.

Quỷ anh đứng sững lại, dường như mất đi mục tiêu. Nó ngây người ra một lát.

Đúng lúc ấy, một bàn tay già nua nhưng kiên định vòng qua, ôm lấy đứa bé:
"Lê Hoa Nhi, ngoan nào. Chúng ta không cần báo thù nữa. Ông ta đã chết rồi, tất cả kết thúc rồi. Mẹ xin con… dừng lại, được không?"

Đứa bé run lên nhẹ nhẹ. Nhưng rồi ánh mắt nó đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía cánh cửa.

Những người nhà họ Vương nãy giờ vẫn im lặng nín thở, lúc này ai nấy đều sợ đến run cầm cập.

"Đừng giết tôi! Tôi không làm gì sai cả!"
"Tôi không có lỗi với cô đâu, xin cô tha cho tôi!"
"Đừng mà, tôi không muốn chết! Cứu tôi với! Mau mở cửa!"

Như có ai đó nghe thấy lời cầu xin của họ, cánh cửa đột nhiên bật mở.

Nhưng họ còn chưa kịp bước chân ra ngoài, thì sau lưng đã vang lên một tiếng hét rợn người. Quỷ anh lao tới như tia chớp.

Những móng vuốt nhỏ bé giờ đã trở thành lợi trảo. Một cú vồ thôi, âm khí đã cuồn cuộn xâm nhập, khiến người đầu tiên gục xuống không còn dấu hiệu của sự sống.

Ngay sau đó, cơ thể quỷ anh bỗng nhiên lớn thêm một chút.

Trong lòng nó dâng trào hưng phấn. Sức mạnh mà nó khát khao dường như đang chảy trong huyết quản.

Không dừng lại, nó lại lao đến người thứ hai.

Người thứ ba...

Một người ngã xuống, rồi lại một người nữa...

Càng giết, ánh mắt quỷ anh càng đỏ rực, tia máu phủ khắp đồng tử, lệ khí lan ra dày đặc đến đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.