[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 12: Bạn học, không cần quá cao lãnh (11)



Thời điểm Tả Hàm vừa đem đồ ăn trở về.

Liền thở hồng hộc.

"Ân nhân, cậu ăn đi."

Nam Nhiễm nâng ngón tay lên, đem đĩa cơm kia kéo tới trước mặt mình.

Tả Hàm ngồi xuống.

Lúc cúi đầu mới phát hiện.

Đồ ăn của mình cũng bị ân nhân ăn sạch.

Mười lăm phút sau.

Nam Nhiễm ăn no.

Đứng lên, hai tay bỏ vào trong túi, sau đó cất bước bỏ đi.

Tả Hàm nhanh chóng đuổi kịp, đi theo sau Nam Nhiễm xuống cầu thang.

Tả Hàm nắm chặt một góc áo.

Bước nhanh một chút, cùng Nam Nhiễm trở về phòng học.

Sau đó mở miệng.

"Ân nhân, cảm ơn cậu."

Nam Nhiễm liếc cô một cái.

"Cậu là ai?"

Bạn học Nam Nhiễm vừa ăn no đã trở mặt không nhận người.

Hoàn toàn không cảm thấy cách làm của bản thân không phúc hậu.

Tả Hàm sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt co quắp.

Đi một hồi, đã đi tới sân bóng rổ.

Một quả bóng rổ lướt qua hàng rào, bay thẳng về hướng hai người đang đứng.

Tả Hàm sợ tới mức nhắm mắt lại.

"A!"

Kêu một tiếng.

Chỉ là, không đau giống trong dự đoán.

Mở to mắt.

Liền thấy có một bàn tay, chắn trước mặt cô.

Một tay Nam Nhiễm chụp lấy quả bóng.

Hai mắt nhìn về phía sân bóng rổ.

Dáng người cao gầy, mái tóc đen, dài bị gió thổi tung bay, một tay còn lại để trong túi.

Âm thanh huýt sáo vang lên, còn kèm theo vài phần khích lệ.

Tả Hàm được cứu, lại một lần nữa dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Nam Nhiễm.

Tức khắc đã quên chuyện Nam Nhiễm vừa mới ăn no đã không nhận người.

Tiểu Hắc Long có chút cảm động.

Xem ra ký chủ cũng không hư giống như tài liệu mà nó đọc a~.

Vẫn lương thiện.

Đồng chí Tiểu Hắc Long vô cùng cảm động đồng thời đã quên đi một sự kiện quan trọng.

Đừng nói ký chủ của nó thiện tâm, ngay cả trái tim cũng không có thì thiện ở chỗ nào?

Nam Nhiễm một bên cúi đầu xem xét quả bóng trong tay.

Một bên hỏi Tiểu Hắc Long.

"Đây có tính là một việc tốt không?"

Tiểu Hắc Long lập tức nói.

[ký chủ, quả thật là một việc tốt!]

Vừa nghe hệ thống nói xong, Nam Nhiễm liền chuẩn bị đáp một tiếng.

Bỗng nhiên lại nghe thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long vang lên.

[nhưng, việc tốt cô vừa làm không đạt tiêu chuẩn, cho nên hệ thống không thể ghi nhận.]

Lời này vừa dứt, động tác của Nam Nhiễm liền dừng lại.

"Có ý gì?"

Tiểu Hắc Long cẩn thận trả lời.

[ cô muốn làm việc thiện, không những phải cứu người mà còn phải thay đổi cuộc sống của người đó theo hướng tích cực.]

Nó sợ ký chủ nhà mình không hiểu. lập tức nêu ví dụ.

[ tỷ như, tâm của nữ chính tựa như tro tàn, nữ chính không còn thiết sống, muốn tự sát. Dưới tác động của cô, cô ấy cảm thấy có hy vọng với tương lai. Nỗ lực sống tốt. Đây là một việc tốt.]

Sau đó, Tiểu Hắc Long lại nói.

[ hoặc là, cô phát hiện một quả bom có thể nổ chết mấy trăm người. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, ngài hy sinh bản thân, không oán không hận, đây cũng là một chuyện tốt.]

Tiểu Hắc Long blah blah... lảm nhảm.

Sau khi nói xong, quan tâm dò hỏi.

[ký chủ, cô hiểu không?]

Nam Nhiễm ném quả bóng trong tay cho Tả Hàm, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.

Mặt trời lớn như vậy, chói chang như vậy, cô vẫn nên tìm một chỗ mát mẻ để ngủ.

Nam Nhiễm tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Hắc Long vẫn không an tâm.

[ký chủ, ngài hiểu rồi phải không?]

"Ừ."

[thật tốt quá, vậy ký chủ muốn làm cái gì?]

Nam Nhiễm lười biếng.

"Làm cái gì là làm cái gì?"

[việc tốt a~]

"Việc tốt gì?"

Tiểu Hắc Long mê mang, chớp mắt một cái.

[ba việc tốt, hoàn thành nhiệm vụ]

"Ta đã đồng ý chưa?"

Trên mặt bạn học Nam Nhiễm không có ý tứ vui đùa.

Tiểu Hắc Long...

[ngài đồng ý rồi.... mà?]

Bị cô hỏi như vậy, hệ thống sinh ra nghi hoặc đối với bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.