[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 143: Hôn dạ minh châu (10)



Không biết tại sao, ánh mắt anh nhìn Nam Nhiễm lúc này.

Không còn hờ hững như trước nữa.

Thật lâu sau, Sino mới mở miệng.

"Nếu ngươi có thể tìm được vòng nguyệt quế trong rừng rậm chi thần, ta sẽ tặng cho ngươi viên dạ minh châu sáng sáng nhất thế giới."

Nam Nhiễm vừa nghe anh nói, hai mày liền nhướng lên.

Đôi con ngươi đen nhánh hơi đảo, đánh giá cả người anh từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn nói muốn tặng bản thân hắn cho cô??

Nếu vậy thì tức là.

Viên dạ minh châu này đã thuộc về cô.

Mà nếu dạ minh châu cô sủng ái nhất muốn một cái vòng nguyệt quế gì gì đó.

Thì cứ giúp hắn tìm thôi, kia cũng không phải chuyện gì quá to tát.

Nghe sơ qua cũng không khó làm cho lắm.

Vì thế Nam Nhiễm thoải mái gật đầu: "Có thể."

Dứt lời.

Cô xòe hai lòng bàn tay ra.

Rất tự nhiên mà yêu cầu người nam nhân kia: "Lại đây, để ta ôm một cái."

Nếu sớm hay muộn gì cũng là của cô.

Thì trước thời gian giao hẹn, cô ôm hắn một cái cũng không gọi là quá đáng nhỉ?

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ giải thích.

Ừm!

Logic vô cùng chặt chẽ, không hề có sơ hở.

Thật hoàn mỹ.

Nhưng người trong cuộc là Sino lại thờ ơ, không hề có chút phản ứng nào.

Thấy vậy, Tiểu Hắc Long đành lấy cái giọng con nít của mình ra giải thích: [Ký chủ, chẳng lẽ cô không phát hiện hắn bị bệnh sạch sẽ sao(*)? Cả hai lần cô chạm vào tay hắn, hắn đều dùng khăn lau sạch tay.]

(*) Bệnh sạch sẽ: Là một trong các biểu hiện của bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder - OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.

Ký chủ thật ngốc.

Nếu hắn bị bệnh sạch sẽ.

Làm sao hắn có thể ôm ký chủ được?

Nam Nhiễm nhìn cái người đang phát sáng lấp lánh ở trước mặt.

Ghét bỏ nàng?

[Chậc.] Một tiếng.

Khóe môi của Nam Nhiễm khẽ cong lên.

Cô tùy tay xé một bên của tà váy, rồi xách váy lên.

Sau đó, chạy thẳng về phía Sino.

Hai mày Sino chỉ kịp nhướng lên một chút.

Thì đã bị đôi tay Nam Nhiễm vòng qua cổ, ôm chặt lấy.

Cô hơi nhướng người lên, để lộ ra mắt cá chân trắng tinh.

Dưới ánh trăng.

Chiếc váy màu lam nhạt đong đưa theo gió.

Mái tóc màu rong biển cũng bị gió thổi tung bay.

Cô nghiêng đầu.

Miệng đặt ngay cổ anh.

Không chút do dự.

[Răng rắc]

Trực tiếp cắn xuống.

Lúc này, theo động tác của Nam Nhiễm hai con ngươi đen nhánh của Sino Lập tức chuyển thành màu vàng.

Hơi thở cường đại tản ra.

Bao trùm quanh người anh.

Mà Nam Nhiễm ra tay vô cùng tàn nhẫn, lúc cắn xuống không hề thủ hạ lưu tình chút nào.

[Tí tách]

Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền đất.

Nam Nhiễm thấy vậy, cười thành tiếng.

Cọ cọ vài cái lên vai anh.

Môi đỏ cong lên, gương mặt vốn đã mỹ lệ nay lại càng thêm yêu diễm, mê hoặc.

"Chàng lau đi. Tiếp tục lau đi. Máu của chàng đã nhiễm hơi thở của ta rồi. Cho dù có lau thế nào cũng không được."

Nam Nhiễm vừa ngẩng mặt lên, vừa nói.

Trong giọng nói còn mang theo sự phấn khích, vui vẻ khó giải thích.

Sau khi cô nói xong câu đó.

Liền thấy được sát ý mạnh mẽ tản ra xung quanh người anh.

Bây giờ phải làm sao đây?

Ờ...

Chạy thôi.

Đồng chí Nam Nhiễm vừa nghĩ thế.

Liền co chân chạy mất.

Vừa nhìn đã biết dạ minh châu ở thế giới này không phải loại người đứng đắn.

Vạn nhất dạ minh châu nhất quyết muốn đánh cô thì phải làm sao?

Tiểu Hắc Long thấy ký chủ nhà mình.

Làm chuyện xấu xong lập tức phủi mông bỏ chạy.

Không hề có cảm giác hổ thẹn hay hối hận tí nào.

Trong lòng nó tự dưng hiện lên bốn chữ "không muốn gặp người."

Còn Sino.

Vẫn đứng ngây người dưới ánh trăng.

Hai mắt rũ xuống.

Tay đưa lên.

Sờ sờ cổ mình.

Thoáng chốt, bàn tay trắng nõn kia đã nhiễm máu.

Nếu nhìn kĩ.

Còn thấy được những vết máu kia không hề giống bình thường.

Mà có màu đỏ tím đặc trưng, vô cùng khác biệt.

Anh nhìn thật lâu.

Nhưng không hề có ý định ra tay với cô.

Còn để mặc cô nghênh ngang chạy mất.

Tại sao lại như vậy?

Nghĩ nghĩ một hồi.

Lực chú ý của anh lại bị một con ốc biển nằm trên mặt đất hấp dẫn.

Đó là một con ốc biển màu vàng.

Trên vỏ ốc còn có dấu vết bị răng cắn.

Nghe đồn giọng nói của giao nhân vô cùng khó nghe.

Ở trên biển, vì muốn thu hút sự chú ý của những người đi thuyền mà dùng ốc biển để thổi ra âm thanh mê hoặc lòng người.

Khiến bọn họ rơi vào lãnh vực của giao nhân.

Mỗi giao nhân sẽ có một con ốc biển thuộc về riêng mình, đi theo giao nhân từ lúc sinh ra đến hết cuộc đời.

Là vũ khí của bọn họ.

Nhưng nếu ốc biển của bản thân bị người khác thổi thì sẽ phát sinh chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.