[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 145: Hôn dạ minh châu (12)



Đợi đến khi Nam Nhiễm tỉnh lại.

Mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi căn phòng.

Khung cảnh trông thật đẹp.

Nam Nhiễm ngồi dậy.

Thử mở miệng.

Nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Trời vẫn còn sáng.

Cô vẫn bị cướp mất giọng nói.

Bĩu môi, dựa cả người vào bức tường trắng ở bên cạnh.

Bỗng Nam Nhiễm nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động.

Mái tóc như rong biển rũ xuống, không chút để ý.

Nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Santa và Bart vương tử đang đứng cạnh cửa.

Không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Mà tên vương tử kia cười một tiếng: "À! Thì ra nàng là người trong hoàng thất Hải Mạn?"

Bất tri bất giác, Santa lỡ miệng nói ra tất cả.

Hai tay nàng ta đặt ra sau lưng, tầm mắt nhìn theo ánh chiều tà.

"Cái này không quan trọng. Ta ra ngoài là có chuyện quan trọng cần làm."

Giọng điệu của nàng ta vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc.

Phảng phất như trong người đang gánh vác trọng trách của quốc gia.

Bart như nhớ đến chuyện gì đó, sau một lúc suy tư.

Bỗng nhiên mở miệng: "Vậy người đi cùng nàng thì sao?"

Santa khôi phục tinh thần: "À, người ngươi nói hẳn là tiên..."

Bart nghi hoặc: "Trước cái gì?"

Santa thấy thiếu chút nữa bản thân đã nói ra chuyện Nam Nhiễm là tiên tử.

Trong lòng có chút lo sợ.

Thật nguy hiểm.

Sau đó nàng ta lại nói: "Nàng là người ta nhặt được ở bờ biển. Sau đó hai chúng ta cùng đi chung với nhau."

Bart hiểu rõ, gật đầu: "Thì ra là như thế."

Dứt lời.

Liền đặt một bình sứ nhỏ vào trong tay Santa. . Ngôn Tình Ngược

"Ta nhớ nàng nói giọng của nàng ấy không tốt. Đây là thuốc dùng để thanh giọng. Rất hữu dụng. Nàng đưa cho nàng ấy giúp ta."

Santa gật đầu, cất bình sứ đi.

"Không thành vấn đề."

Nói xong, liền tiễn vương tư đi.

Rồi chạy vào phòng.

Vừa vào.

Santa không ngờ Nam Nhiễm đã tỉnh.

Nàng ta vui vẻ nói: "Tiên tử, ngài tỉnh rồi."

Nam Nhiễm dựa người vào tường, không nói một chữ.

Ừ.

Là nói không được mới đúng.

Thấy Nam Nhiễm không trả lời mình, Santa cũng không có phản ứng gì, tựa hộ đã thành thói quen.

Kết quả là bản thân nàng ta vừa cầm bình thuốc vừa tự lẩm bẩm một mình.

Một lần nói chuyện này kéo dài từ hoàng hôn cho đến khi màn đêm buông xuống.

Bên ngoài, sắc trời đã tối hẳn.

Cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi.

Nam Nhiễm liền xuống giường, đi ra ngoài.

Santa lập tức im miệng.

Khó hiểu, hỏi: "Tiên tử, ngài đi đâu vậy?"

Nam Nhiễm cầm tà váy, chạy thẳng ra ngoài.

Sợ Santa đuổi theo nên nói một câu: "Tìm đồ."

Rồi biến mất trong đêm.

Tốc độ chạy của Nam Nhiễm rất nhanh.

Giống như một cơn gió.

Nghe đồn, ở trên biển, giao nhân chính là vương giả đi săn.

Chỉ cần nó muốn.

Thì không có con mồi nào có thể chạy thoát.

Tiểu Hắc Long nhìn tư liệu.

Rồi quan sát hành vi của ký chủ, càng lúc càng cảm thấy ký chủ nhà mình giống giao nhân hơn là mỹ nhân ngư.

Cuối cùng, Tiểu Hắc long chỉ đành bi ai thừa nhận.

Ký chủ của nó là một con giao nhân.

Càng bi ai hơn chính là.

Ký chủ vẫn luôn tin rằng bản thân là một con mỹ nhân ngư thiên chân thiện lương nhất trên đời, còn không cho phép người khác phản bác.

Tiểu Hắc Long cố nén nước mắt.

Không sao.

Ký chủ cũng có thế trở thành một con giao nhân tốt.

Cũng may, bởi vì đặc tính của thế giới này mà ký chủ không phải làm việc tốt.

Nói dùng giọng điệu trẻ con, nói: [Ký chủ, nhiệm vụ của ngài ở vị diện này là trợ giúp Thiên Đạo chọn ra Thiên Đạo chi tử. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể lập tức rời khỏi đây.

Nhắc nhở: Không cần làm chuyện tốt.]

Nam Nhiễm: "Ồ!"

Cô thuận miệng lên tiếng.

Mà tốc độ chạy cũng mỗi lúc một nhanh hơn.

Quang cảnh hai bên thay đổi liên tục.

Một giờ sau.

Thân ảnh của Nam Nhiễm dừng lại ở cánh rừng rậm.

Cô nhìn trái nhìn phải một vòng.

Cây cối xanh um, tươi tốt.

Bao phủ cả cánh rừng rậm ở bên trong.

Tối nay không có ánh trăng.

Nhưng trên trời lại có rất nhiều sao.

Nam Nhiễm đứng ở lối vào.

Quan sát trái phải một hồi.

Mới chậm rãi tiến vào.

Vừa đi, vừa hỏi: "Là nơi này?"

Tiểu Hắc Long gật đầu: [Ký chủ, đúng vậy. Vòng nguyệt quết của thần rừng ở trong cánh rừng rậm này.]

Nam Nhiễm nhàn nhã đi vào bên trong.

Ba giờ sau.

Sắc mặt cô liền xấu đi: "Vòng nguyệt quế đâu?"

Tiểu Hắc Long: [á... chuyện này... hệ thống cũng không biết. Nhưng hệ thống biết trong cốt truyện có một câu nói về vòng nguyệt quế của thần rừng.]

"Câu gì?"

Tiểu Hắc Long vừa mở miệng: [Chỉ có...]

Nói được hai chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.