[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 23: Bạn học, không cần quá cao lãnh (22)



Nam Nhiễm đứng ở đầu cầu thang, chặn không cho nam sinh kia đi lên.

Sau đó đưa phong thư trong tay cho hắn.

"Cho anh."

Trình Văn Hoắc nhìn chằm chằm nữ sinh đứng trước mặt mình.

Mặt không biến tâm không loạn.

Nữ sinh viết thư tỏ tình, hắn đã thấy nhiều... nhưng người có cá tính như vậy, vẫn là lần đầu bắt gặp.

Không dài dòng giải thích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hắn cảm thấy, nữ sinh này, có chút thú vị a~.

Đôi mắt đào hoa của Trình Văn Hoắc lộ ra ý cười.

Vươn hai ngón tay, nhận lấy lá thư kia.

"Bạn học, bộ dáng thổ lộ của em thực đặc biệt."

Nam Nhiễm đứng nghiêm một chỗ, đánh giá Trình Văn Hoắc.

Nửa ngày sau mới mở miệng.

"Anh cần nỗ lực thêm chút nữa."

Trình Văn Hoắc sửng sốt, ý cười tràn đầy khóe mắt.

"Lời này của em, là tự nói với chính mình?"

Hai tay ôm ngực, Nam Nhiễm lười biếng đáp.

"Nỗ lực nhiều hơn thì có thể tạm chấp nhận được."

Đúng vậy, cô có thể miễn cưỡng mang viên pha lê này về nhà.

Trình Văn Hoắc càng ngạc nhiên hơn.

Vị bạn học này đang ghét bỏ hắn ư??

Nam Nhiễm nói xong, mặc kệ Trình Văn Hoắc nghĩ như thế nào liền đi xuống cầu thang.

Thư tình đã gửi, chuyện mời ăn cơm cũng cần giải quyết đi?!

Bất quá, cô còn việc quan trọng hơn cần phải làm.

Nghĩ nghĩ, liền đi thẳng đến bên ngoài khu dạy học.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc.

[ký chủ, ngài muốn làm gì?]

Nam Nhiễm không chút để ý.

"Ngươi đoán xem?"

Tiểu Hắc Long mờ mịt.

Tâm tư của ký chủ làm sao nó đoán được.

Nhưng vẫn nhiệt tình nhắc nhở.

[ký chủ, đến giờ học rồi.]

Nam Nhiễm trầm mặc, không nói một lời, tiếp tục đi ra khỏi khu dạy học.

Không thể không nói.

Kiến trúc của Cao trung Đế Đô rất đẹp.

Quang cảnh sân trường, môi trường dạy học, các khu nhà ở đều thuộc loại tốt nhất cả nước.

Mỗi nơi đều phủ đồi cỏ xanh mát, khiến khung cảnh cũng trở nên thoải mái, sống động hơn hẳn.

Hiện tại đã vào giờ học.

Chung quanh cũng vắng người hơn.

Nam Nhiễm ngồi xuống một gốc cây.

Đôi chân dài trắng nõn tinh tế của cô hơi cong lên.

Hai tay đặt lên đầu gối.

Không biết tại sao nhưng chỉ vài động tác đơn giản thôi cũng khiến cả người cô toát lên vẻ tiêu sái.

Bất quá, loại khốc khốc này duy trì chưa đầy hai phút đã biến mất.

Nam Nhiễm bình thản lấy lọ sơn móng tay từ trong túi ra, sơn lên ngón tay của mình.

Nhìn bàn tay dính đầy sơn.

Cô lập tức ném lọ sơn trên tay mình đi.

Đây là thứ đồ quỷ quái gì.

Nắm lấy vài chiếc lá trên mặt đất.

Cẩn thận chùi sạch tay.

Thanh âm trẻ con của Tiểu Hắc Long bỗng vang lên.

[ký chủ, ngài không cần sinh khí, việc này chỉ có nữ hài tử kiên nhẫn mới làm được.]

Tính tình của ký chủ nhà nó vốn không tốt, còn rất nóng nảy.

Lần đầu tiên sơn móng tay, làm không tốt cũng là chuyện bình thường.

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.

Nhìn ngón tay vẫn dính vài vệt đỏ tươi của mình.

"Ta không phải con gái?"

Tiểu Hắc Long cảm thấy thật...

[ký chủ, ngài cảm thấy mình có kiên nhẫn không?]

Một người một hệ thống lâm vào trầm mặc.

"A! Cứu mạng!"

Tiếng kêu quen thuộc truyền tới tai Nam Nhiễm.

Cô vẫn không nhúc nhích.

Nhìn bốn năm nữ sinh kéo một người tới góc trường.

Vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ đe dọa.

"Tả Hàm, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đây là lần đầu tiên tao thấy được người không biết xấu hổ như mày đấy!"

Tóc tai Tả Hàm tán loạn, dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn nỗ lực trấn định bản thân, nhìn vị đại tỷ dẫn đầu.

"Cậu có tư cách gì nói tôi như vậy?"

Vị đại tỷ kia cười lạnh.

"Tư cách?? Mày còn dám hỏi. Chỉ bằng việc mày có quan hệ không minh bạch với Trình Văn Hoắc. Chỉ bằng mày không biết xấu hổ câu dẫn người khác!"

Hốc mắt Tả Hàm đỏ lên.

"Tôi... tôi... cậu cũng không phải là bạn gái của hắn. Cậu dựa vào đâu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.