[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Đây là có ý gì?
Cũng không biết tại sao, nhưng cô ta cảm thấy chuyện gì Nam Nhiễm cũng có thể làm được.
Cả người run rẩy, mở miệng.
"Không, không đâu, về sau sẽ không như vậy nữa."
Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói.
Ách... cảm thấy thực quen mắt, còn rất có đạo lý a.
Nam Nhiễm tới gần vị đại tỷ kia, nhẹ nhàng hỏi.
"Nếu còn bị tôi phát hiện thì làm sao?"
Đại tỷ kia ra sức lắc đầu.
"Không, không! Tôi nhất định sẽ không bắt nạt người khác nữa."
Nữ sinh này thật sự rất dọa người, chỉ cần cô vừa lại gần, lông tơ cả người cô ta đều dựng thẳng lên, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng nguy hiểm.
Bị kích thích mạnh như vậy, đại tỷ chỉ biết ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc lớn.
Nam Nhiễm bĩu môi.
Lúc này, Tiểu Hắc Long vẫn luôn im lặng bỗng nhiên chen vào.
[leng keng, chúc mừng ký chủ đã thực hiện được một việc tốt.]
Tiểu Hắc Long thật hưng phấn.
[ký chủ, ngài vừa thay đổi vận mệnh của vị đại tỷ này, khiến cô ta không dám bắt nạt các bạn học khác nữa, cứu thoát rất nhiều người a~!]
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.
"Ừ."
Tiểu Hắc Long nhìn thái độ thờ ơ của ký chủ.
Lập tức mở miệng.
[chúc mừng ký chủ, đạt được một viên dạ minh châu.]
Nghe được lời này, cả người Nam Nhiễm phấn chấn hơn một chút.
Mở tay ra, chờ đợi.
Hệ thống đang vui mừng vừa thấy ký chủ bày ra bộ dáng đòi dạ minh châu liền bắt đầu ấp úng.
[ký chủ, dạ minh châu đòi hỏi phải thu thập được hai mươi viên mới có thể đến tay ngài.]
Tiểu Hắc Long sợ ký chủ muốn đập nó.
Vừa dứt lời liền ngậm miệng không dám nói chuyện.
Lúc này, bàn tay Nam Nhiễm bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay.
Tả Hàm nắm chặt tay Nam Nhiễm.
Hai mắt tràn đầy cảm kích.
"Cảm ơn cậu, ân nhân."
Con ngươi trong trẻo của Nam Nhiễm đối diện với Tả Hàm.
"Cảm ơn tôi?"
Mới nghe liền biết tâm tình của người nói rất không tốt.
Dạ minh châu phải thu thập đủ mới phát, tức giận, thật tức giận.
Tả Hàm tiến lên một bước, ôm chặt Nam Nhiễm.
Thanh âm nghẹn ngào.
"Nếu cậu không xuất hiện, tớ không biết sẽ còn bị đánh như thế nào nữa. Ân nhân, vô luận cậu muốn cái gì, tớ cũng sẽ cho cậu."
Nam Nhiễm ấn đầu Tả Hàm, đẩy cô ra.
Thấy cô khóc sướt mướt mãi không nín.
Cảm thấy thật phiền.
Ồn ào chết đi được.
So sánh giữa dạ minh châu cùng nữ sinh khóc lóc trước mặt mình.
Duỗi tay.
"Hư."
Tả Hàm liền hết khóc.
Cuối cùng cũng được an tĩnh một chút.
Hai tay Nam Nhiễm nhét vào túi.
"Đi theo tôi."
Tả Hàm thành thành thật thật bước theo phía sau Nam Nhiễm.
Chân thành nói một câu.
"Cảm ơn."
Nửa giờ sau.
Tại sân bóng rổ.
Nam Nhiễm tùy tiện ngồi trên một băng ghế.
Nhìn những ngón tay đã được sơn xong.
Màu đỏ sáng lấp lánh.
Xem đi xem lại, thế nào cũng thấy hợp mắt.
Rất đẹp.
Nhưng lại có mùi hương gay mũi, khó chịu.
Tả Hàm giống hệt một tiểu tức phụ, ngồi xổm, cẩn thận từng chút sơn móng tay cho Nam Nhiễm.
Chờ đến khi sơn xong ngón cuối cùng.
Cô mới dọn dẹp một chút, tỉ mỉ hong khô ngón cho Nam Nhiễm.
Mặt đất nơi Tả Hàm ngồi bày một đống đồ loạn thất bát tao.
Trong đó còn có một hộp trang sức bên ngoài in hoa văn tao nhã.
Cái nào cái nấy đều giá trị xa xỉ.
Đợi làm xong tất cả, Tả Hàm mới vui vẻ ngẩng đầu.
"Ân nhân, xong rồi!"
Nam Nhiễm nhìn nhìn một hồi.
"Ừ!"
Cô nhẹ nhàng đáp lại.
Nhìn ngón tay vừa được chăm sóc của mình, tâm tình của Nam Nhiễm cũng tốt lên không ít.
Nam Nhiễm phất phất tay.
"Cậu có thể đi rồi."
Tả Hàm có chút không muốn đi.
Ân nhân tốt với cô như vậy, cô muốn ở bên cạnh ân nhân thêm chút nữa.
Để cô làm gì cũng được.
Bất quá cuối cùng, Tả Hàm vẫn luyến tiếc gật đầu chuẩn bị rời đi.
Mở va li đựng đồ trang điểm ra.
Đem tất cả đồ vật đặt vào trong.
Hành động có chút vụng về.
Sau khi thu thập tốt, liền kéo va li kia rời đi, nhưng cứ được ba bước thì quay đầu một lần.
Thật giống tiểu tình nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.