[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Hai tay Trình Văn Hoắc đặt trong túi, từ từ tiến lại gần Bạc Phong.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Sau khi hắn nói xong câu đó, không biết Bạc Phong có bình tĩnh chút nào hay không.
Chỉ thấy sắc mặt Bạc Phong vẫn lạnh băng như cũ.
Nhanh chóng rời khỏi.
Ách, còn cầm theo lá thư tình kia.
Bạc Phong vừa đi.
Lực chú ý của Trình Văn Hoắc lập tức dời lên người nữ sinh duy nhất ở trong phòng Hội Học Sinh.
Nam Nhiễm không nói một lời.
Cúi đầu, nhìn về góc phòng.
Ánh mắt dừng lại trên thùng rác đã bị vỡ kia.
Chuẩn xác mà nói là ở trên bánh bao trong thùng rác.
Tiểu Hắc Long kéo vang cảnh báo.
[ký chủ! ngàn vạn lần không thể nhặt bánh bao từ trong thùng rác, ký chủ! Tiểu Hắc Long cầu ngài!!]
Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng không đi nhặt bánh bao.
Nhưng không biết từ khi nào, Trình Văn Hoắc đã xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt đào hoa kia nheo lại, chứa đầy ý cười.
"Học muội, lợi hại a."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại chứa đầy hàm ý.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, tự hỏi hắn có ý gì.
Lúc này, ở cửa bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Tiểu Hoắc, anh..."
Tả Hàm đứng ở cửa, nói được một nửa, liền dừng lại.
Đôi tay của Trình Văn Hoắc đặt trong túi, dáng đứng soái khí ngời ngời.
Không biết đang nói chuyện gì với nữ sinh kia, bộ dáng nhìn sơ qua cũng thấy hắn rất hưng phấn.
Trình Văn Hoắc nghe người kia gọi mình, quay đầu lại nhìn.
Mà lúc này, Nam Nhiễm lại mở miệng.
"Uy, nhặt cái bánh bao kia lên đi."
Tiểu Hắc Long: [....???!!!]
Còn có thao tác này.
Nam Nhiễm vừa mở miệng, ánh mắt mất mát của Tả Hàm liền lóe sáng.
"Ân nhân?"
Một bên gọi, một bên chạy về phía Nam Nhiễm.
Trình Văn Hoắc nhìn Tả Hàm, ý cười trong mắt càng chân thật hơn một chút.
"Một giờ trước anh đã nhắn tin cho em, bạn học Tả Hàm, em trễ hẹn như vậy thật không phải do quá ngốc đi?"
Tả Hàm không thèm để ý đến Trình Văn Hoắc.
Cô nắm chặt tay Nam Nhiễm.
"Ân nhân, tại sao cậu lại ở đây?"
Trên mặt Tả Hàm nở nụ cười tươi rói.
Vừa nói, vừa nhìn theo ánh mắt Nam Nhiễm.
Thấy hộp đồ ăn trong thùng rác.
Lập tức mở miệng.
"Ân nhân, cậu đói sao? Tớ mời cậu ăn cơm nha."
Nam Nhiễm nghe Tả Hàm nói, lực chú ý cũng chuyển sang người cô.
Tả Hàm nghĩ nghĩ.
Mỗi lần cô gặp ân nhân, ân nhân đều bày ra bộ dáng đói bụng.
Cô bắt đầu lo lắng, hỏi.
"Ân nhân, cậu không có tiền ăn cơm sao?"
Tả Hàm lấy bóp tiền của mình ra.
Tìm một tấm thẻ.
Đưa cho Nam Nhiễm.
"Ân nhân, cái này cho cậu, trong đây có 10 vạn."
Giọng nói vừa dứt, Nam Nhiễm cũng không đáp lại.
Ngược lại Trình Văn Hoắc đứng ở bên cạnh, mí mắt nhảy nhảy vài cái.
Tả Hàm cho rằng Nam Nhiễm cảm thấy quá ít.
Liền tiếp tục tìm trong bóp tiền của mình.
Ánh mắt lấp lánh.
"Ân nhân, nơi này còn có 50 vạn, nhưng nếu sử dụng thẻ này, ba của tớ sẽ nhận được tin nhắn."
Vừa nói vừa nhét vào trong tay Nam Nhiễm.
Sợ cô ghét bỏ.
Trình Văn Hoắc nhịn không được duỗi tay, lấy lại tấm thẻ kia.
Sau đó cốc đầu Tả Hàm một cái.
"Em ngu sao?" Hắn thật bất đắc dĩ.
Nam Nhiễm không có khái niệm về tiền bạc.
Thẻ tín dụng, càng không hiểu.
Thẳng đến khi Tiểu Hắc Long giải thích cho ký chủ nhà nó.
[ký chủ, tấm thẻ đầu tiên có thể cho ký chủ ăn mười năm bánh bao. Còn tấm thẻ thứ hai thì ăn đến cả đời cũng chưa hết.]
Thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long vừa dứt.
Nam Nhiễm đã duỗi tay, cầm lấy thẻ tín dụng Tả Hàm đưa cất vào trong túi.
Cô bình thản gật đầu.
"Được, tôi sẽ ăn hết."
Trình Văn Hoắc nhìn nhất cử nhất động của Nam Nhiễm, ánh mắt hiện lên tia khó hiểu.
Khẩu vị của Bạc Phong... thực đặc biệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.