Buộc cô làm bạn gái của anh, còn bắt cô phải lựa chọn một trong hai.
Nhưng hình như từ trước đến giờ ký chủ chưa bao giờ có ý nghĩ muốn làm hại Bạc Phong.
A?
Sao nó lại cảm thấy thái độ của ký chủ đối với dạ minh châu còn tốt hơn đối xử với con người nhỉ.
Tiểu Hắc Long nỗ lực tìm kiếm tư liệu có liên quan đến ký chủ nhà mình.
Muốn từ những tư liệu kia kiếm được chút lợi ích.
Nhưng...vẫn không thu hoạch được thứ gì.
Tư liệu về ký chủ thật sự quá ít.
Hơn nữa, ba việc tốt cần phải làm, ký chủ vẫn chưa hoàn thành.
Từ sau chuyện kia, liền chậm chạp không có động tĩnh.
Lâu lâu Tiểu Hắc Long lại nhắc nhở ký chủ phải làm việc tốt, phải giúp người khác.
Nhắc đi nhắc lại mấy lần.
Cuối cùng cơ hội cũng tới.
Một ngày nọ.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, ánh nắng ấm áp khiến lòng người dễ chịu.
Hôm trước còn vừa trải qua một trận mưa nên thời tiết vô cùng mát mẻ không hề nóng bức như mọi ngày.
Vì thế tâm tình của ký chủ cũng tốt hơn một chút.
Thời điểm đang đi trên đường.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói tang thương già nua.
"Ai u."
Thì ra đằng trước có một ông lão đi đứng không cẩn thận vấp vào cục đá té ngã.
Bộ dáng vô cùng thê thảm, nhìn qua trông rất đáng thương.
Nam Nhiễm vừa ăn bánh bao, vừa liếc mắt nhìn ông lão kia một cái.
Sau đó, nhấc chân rời đi.
Tiểu Hắc Long ở một bên trừng mắt.
[ký chủ?]
Nam Nhiễm thờ ơ.
[làm việc tốt, làm việc tốt]
Nghe lời này, hai chân Nam Nhiễm liền dừng lại.
Nhìn cái bánh bao trong tay một lát.
Rồi xoay người, đi tới trước mặt ông lão kia.
Ông lão ho khan vài tiếng, nở nụ cười ôn hòa.
"Cảm ơn cháu."
Ông lão cho rằng Nam Nhiễm muốn đỡ mình.
Kết quả.
Đợi nửa ngày.
Nam Nhiễm vẫn đứng ở chỗ đó ăn bánh bao.
Tiểu Hắc Long đang vì ký chủ chịu làm chuyện tốt mà vui vẻ, hưng phấn.
Nhưng đợi một hồi vẫn không thấy ký chủ động đậy liền có chút nghi ngờ.
[ký chủ, cô đang làm gì vậy?]
"Ăn bánh bao."
Chẳng lẽ trong mắt ký chủ, ông lão này không quan trọng bằng một cái bánh bao?
Tiểu Hắc Long tự mình suy ngẫm.
Cuối cùng, Nam Nhiễm cũng ăn xong bánh bao.
Lúc này, cô mới duỗi tay, đỡ ông lão đứng dậy.
Ông lão run rẩy.
Vừa ho khan, vừa nói.
"Cảm ơn cháu gái."
"Cháu gái, nhà ông ở gần đây, ông cũng không biết phải cảm ơn cháu thế nào, nếu cháu muốn thứ gì, cứ việc nói với ông.'
Hai mày Nam Nhiễm khẽ động.
"Cái gì cũng được?"
Ông lão ho khan gật đầu.
"Đúng vậy."
Bên này giọng nói già nua của ông lão vừa dứt, bên kia Nam Nhiễm đã nghe thấy thanh âm nãi khí của Tiểu Hắc Long.
[ký chủ, căn cứ theo tư liệu về thế giới hiện đại cho thấy trong tình huống này cô không cần đi theo ông ta. Đây rất có khả năng là một vụ buôn lậu. Thỉnh ký chủ nâng cao cảnh giác.]
Chưa để Tiểu Hắc Long nói hết, bạn học Nam Nhiễm của chúng ta đã đi theo ông lão kia về nhà.
Mười phút sau.
Theo sự chỉ dẫn của ông lão kia, bọn họ đi vào một ngõ nhỏ.
Lại đi vòng quanh ngõ nhỏ bảy tám vòng, cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng bỏ hoang.
Nhà xưởng kia hình như ngừng hoạt động rất lâu rồi.
Chung quanh không một bóng người, cỏ mọc thành từng bụi, cao qua cả đầu.
Lúc này trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão kia hiện ra nụ cười quỷ dị khiến người khác ớn lạnh.
"Cháu gái, tới nơi rồi."
Hai mày Nam Nhiễm hơi động.
Vừa nhìn cánh tay của mình, vừa đi vào bên trong.
Vốn dĩ ban nãy cô còn chưa ăn no cho nên muốn ăn thêm hai cái bánh bao để lấp đầy bụng.
Vì thế không chút để ý hỏi.
"Ông già, nhà các người có phải không có bánh bao hay không?"
Ông lão nghe lời này, liền ho khan, sau đó dùng sức đẩy cửa nhà xưởng ra.
'Kẽo kẹt'.
Cửa lớn đang đóng chặt chậm rãi mở ra.
Ông lão kia cười lạnh.
"Ban đầu cho rằng phải tốn chút công sức, ai ngờ đã là học sinh cao trung mà vẫn còn ngây thơ như vậy."
Giọng nói của ông lão vừa mang theo tia trào phúng vừa tràn đầy đắc ý vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Không hề có bộ dáng run rẩy sắp chết giống như lúc nãy.