Câu nói của Nam Nhiễm không phải đang hỏi mà đang trần thuật.
Ông lão kia không hề để ý, duỗi tay muốn bắt cô.
"Còn muốn chạy?"
Nam Nhiễm cười một cái.
"Ông đừng chạy. Cháu không thích đồ vật biết chạy."
Nghe lời này, tự nhiên trong lòng Tiểu Hắc Long nổi lên dự cảm không tốt.
Ký chủ... muốn xuống tay với đám người buôn người này?
Mà ông lão kia nghe cô nói chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, thầm nghĩ có lẽ do hoảng sợ quá mức nên mới thành ra như vậy.
Ông ta hơi mỉm cười khiến cho những nếp nhăn trên mặt dính lại vào nhau, nhìn qua trông rất già yếu.
Chỉ là tay ông ta vừa dùng lực một chút, cơ bắp chắc nịch đã hiện ra.
Ông ta kéo Nam Nhiễm vào trong nhà kho.
Định lấy dây thừng trói cô lại.
Nhưng lúc này, bỗng một cú đấm không biết từ đâu hướng thẳng vào gương mặt ông ta.
Dù bất ngờ bị đột kích nhưng ông ta vẫn nhẹ nhàng chặn lại cú đấm kia.
Nụ cười trên gương mặt già nua càng tươi hơn giống hệt một đóa hoa cúc.
"Thì ra đã từng học võ, không trách lại dám ăn nói hống hách như vậy. Đáng tiếc. Mày lại gặp phải tao."
Ông ta nắm chặt bàn tay Nam Nhiễm.
Ánh mắt dần dần thay đổi, bên trong hiện lên dục vọng ghê tởm.
Không thể không nói, nữ sinh này lớn lên rất xinh đẹp.
Ông ta đưa mặt lại gần Nam Nhiễm, ý đồ muốn sờ cổ tay của cô.
Hành động vô cùng hạ lưu.
Nhưng Nam Nhiễm cũng không phản kháng.
Mí mắt nâng lên.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
Ông ta che miệng, chân lùi về sau hai bước.
Miệng đầy máu.
Hai mắt ông ta đỏ au, tràn đầy giận giữ.
Mà động tác của Nam Nhiễm cũng không dừng lại, hai tay giữ chặt đầu của người đàn ông ấn xuống đất.
Động tác của cô không tính là nhanh nhưng trong nháy mắt cả khuôn mặt của người đàn ông kia đều dính đầy bùn đất.
Nam Nhiễm nhìn vết máu dính trên tay mình.
Rồi lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất.
Rõ ràng người đàn ông kia vẫn chưa khuất phục, lão ta không ngừng giãy giụa, ánh mắt lộ ra tia dữ tợn.
Mí mắt Nam Nhiễm hơi rũ xuống, cả người đều tràn ngập hơi thở lười biếng.
Mũi chân cô hơi động, tàn nhẫn dẫm lên xương sống của người đàn ông kia.
'Răng rắc'.
Tiếng xương sống vỡ vụn.
Người nọ đau đến mức khó có thể rên rỉ.
Chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Nghĩ như vậy là xong?
Không, đây chỉ mới là bắt đầu.
Sau đó, tiếng 'răng rắc' vang lên liên hồi.
Bắt đầu từ mắt cá chân.
Dần dần lên tới cẳng chân, đầu gối, rồi tới đùi, và cuối cùng là xương sống.
Nam Nhiễm dẫm vô cùng từ tốn và chậm rãi.
Đến khi người kia biến thành bộ dáng vặn vẹo người không ra người ma không ra ma.
Nam Nhiễm mới cúi đầu.
"Đã nói ông không nên chạy mà ông không nghe."
Giọng nói của cô rất nhẹ.
Bởi vì cúi đầu nên không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt cô lúc này.
Tiểu Hắc Long ở một bên lạnh cả sống lưng.
Nó cho rằng giá trị hắc ám của ký chủ sắp vượt mức cho phép, nhưng lại không có bất kì biến hóa gì.
Mà người đàn ông kia sớm đã đau đến ngất xỉu.
Nửa người dưới vừa động liền có chất lòng chảy ra, tỏa ra mùi vị khó ngửi.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, lắc lắc cổ.
Không thèm để ý.
Chứng kiến cảnh này, Tiểu Hắc Long run rẩy nói.
[ký, ký chủ, cô đang làm gì?]
Nam Nhiễm.
"Trừng phạt người xấu."
Lời này vừa ra.
Tiểu Hắc Long liền ngậm miệng, suy nghĩ.
Đây là đám người buôn lậu, muốn xuống tay làm hại ký chủ.
Ký chủ chỉ đang trừng phạt người xấu.
Đúng.
Rất có lý.
Nhưng, nhưng nhìn bộ dáng vặn vẹo, bị chỉnh thành độ cong quỷ dị của người trên mặt đất kia, có thể thấy ký chủ xuống tay vô cùng nặng. Thân thể kia chắc chắn đã bị dẫm nát rồi.
Nam Nhiễm thu chân lại, cả người ung dung, thong thả hỏi.
"Không nên trừng phạt người xấu?"
Tiểu Hắc Long lập tức đáp.
[nên, nên.]
Nam Nhiễm tiếp tục.
"Ta làm đúng không?"
Tiểu Hắc Long lặng im.
Sao nó lại cảm thấy ký chủ còn đáng sợ hơn người xấu nữa?
Vốn dĩ cho rằng việc này đến đây là kết thúc.
Nhưng thời điểm Tiểu Hắc Long muốn đàm đạo tiếp cùng ký chủ nhà mình thì cửa lớn nhà kho bỗng nhiên bị kéo ra.