"Nghe nói học muội thích ăn Tiểu Long Bao, lúc mua cho Khuynh Hàn, anh cố tình mua nhiều thêm một phần. Cái này cho em. Chúc mừng em thăng cấp thành công."
Vừa nói, Tô Tử Trác vừa đặt hộp đồ ăn vào tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm giơ một ngón tay lên, giữ lấy bàn tay của Tô Tử Trác.
Ngăn cản động tác của hắn.
Mí mắt cô buông xuống, không chút để ý.
Tô Tử Trác vẫn mỉm cười ôn nhu.
"Học muội?"
Cô lắc lắc đầu.
"Sao học trưởng lại đem thứ đồ ăn dơ bẩn này cho tôi?"
Tô Tử Trác sửng sốt.
"Cái, cái gì?"
Nam Nhiễm khẽ ấn hai cái lên mu bàn tay của hắn.
Mí mắt khẽ nâng lên, cánh tay bị dính máu còn chưa lau sạch.
Thế cho nên cả người cô lúc này thoạt nhìn như toát lên vẻ đẹp của một người bị bệnh.
Môi đỏ khẽ cong.
Tới gần Tô Tử Trác một chút.
"Tôi ngại học trưởng quá bẩn. Nói như vậy, đã hiểu chưa?"
Trong mắt của Tô Tử Trác thoáng hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Thu cánh tay đang cầm hộp đồ ăn lại.
Vẫn mỉm cười như lúc đầu.
"Học muội, anh nghĩ giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó."
Chỉ là lời này còn chưa nói xong.
Đã phải đối diện với cặp mắt đen nhánh kia của Nam Nhiễm.
Trong chốc lát Tô Tử Trác có cảm giác mình bị người khác lột sạch từ trong ra ngoài.
"Học muội, anh..."
Một giọng nói từ xa truyền đến.
"Tử Trác."
Cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Diệp Khuynh Hàn mặc một bộ vest đen.
Vẫn mang hình tượng trung tính khốc khốc như cũ.
Trong mắt cô ta có một tia hoảng loạn.
Nhanh chóng chạy tới.
Diệp Khuynh Hàn có chút sốt ruột.
"Hai người đang nói chuyện gì?"
Bộ dáng hoang mang lo sợ kia hoàn toàn khác với sự khí phách cô ta thể hiện ra khi ở trên sân khấu.