Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 14: Đường Tô





Sinh viên lần lượt đến lớp học, xung quanh lớp học vẫn tiếp tục thảo luận, thậm chí có những nam sinh viên thầm hú lên.
Đường Tô không hề để ý, cô ngồi ở cạnh lối đi, bên cạnh là một nữ sinh.

May mắn chuyên ngành mà nguyên chủ theo học trùng với chuyên ngành mà cô học, đó là ngành tiếng Trung mà không phải là khảo cổ hay máy tính linh tinh gì đó, bằng không thì cô sẽ tạo nên kỷ lục trượt môn mất.
Rất nhanh, chỗ ngồi trong phòng học đều kín.
Phải biết rằng tiết văn học cổ đại của giáo sư La rất hay điểm danh, nếu bắt được sinh viên nào trốn học sẽ trực tiếp trừ điểm, tìm người giơ tay thay thế cũng không được, giáo sư La gọi tới ai thì người đó phải đứng lên để giáo sư nhìn mặt.
Vì vậy lớp học của ông ấy là lớp có ít sinh viên tới học nhất.
Không bao lâu sau tiếng chuông vào học vang lên, một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc bạc phơ bước vào với sách giáo khoa cầm trên tay, ông đẩy mắt kính: “Như thường lệ, chúng ta bắt đầu điểm danh, vắng mặt ba lần, không có xin phép sẽ bị trừ điểm.


Đổng Tái Giang.”
“Có!”
“Lý Lị.”
“Có!”
“Chu Minh Kiệt.”
“Có!”
…………
“Đường Tô.”
Khi giáo sư La đọc lên cái tên này, cả phòng học lặng ngắt như tờ.

Những người ngồi dưới chưa từng gặp Đường Tô nhưng đã nghe qua cái tên này, cô là sinh viên duy nhất trong trường công khai trốn học mà nhà trường không thể làm gì.
Ai cũng biết, tòa nhà dạy học bọn họ đang ngồi đây là do nhà họ Đường quyên góp, tòa nhà bên cạnh cũng vậy.

Nghe nói, nhà họ Đường chuẩn bị thay hết thiết bị máy tính cho nhà trường, chậc chậc.

Một cái ATM di động như vậy làm sao nhà trường nỡ trừng phạt được chứ.
Tuy nhiên, giáo sư La là người vừa cổ hủ lại nghiêm khắc, mỗi lần đi học đều gọi tên Đường Tô, gọi nhiều lần rồi mà có thấy cô tới lần nào đâu! Quá rõ ràng rồi, người ta chỉ cần lấy tiền mua bằng tốt nghiệp thôi, giáo sư La thay vì tích cực như thế chi bằng nhắm một mắt mở một mắt cho xong.

“Có!”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên trong phòng học.
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nữ sinh đó, tất cả sững sờ.
Đùa cái gì vậy?
Đường Tô là người con gái ngốc nghếch, sao có thể là người cao ngạo xinh đẹp như vậy? Tìm một người kiều diễm đi học thay cô ta, có phải là nghĩ rằng giáo sư sẽ không phát hiện? Trò nhảm nhí này đúng là không nói được nên lời.
Giáo sư La nhìn Đường Tô một lần nữa rồi hỏi lại: “Đường Tô?”
“Có.” Đường Tô phối hợp đáp lại lần nữa, cô đứng thẳng ở đó mặc kệ mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Giáo sư La đẩy mắt kính lên, một lúc sau mở miệng: “Ngồi xuống đi!”
Hả!?
Mọi người đều không thể tin được nhìn về phía nữ sinh kia, đó thực sự là Đường Tô sao? Sao lại thế! Số lần thấy Đường Tô tuy không nhiều nhưng đã có không ít người gặp qua cô, chắc chắn sẽ có ấn tượng.
Lúc nào cũng trang điểm đậm, ăn mặc quá gợi cảm, ở trong khuôn viên trường học này ai cũng yêu thích những nữ sinh xinh đẹp trong sáng, không thích những người có phong cách quá trưởng thành.
Mà nữ sinh này cùng với Đường Tô trong trí nhớ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, sạch sẽ không vướng bụi, đôi mắt hạnh long lanh ngấn nước rung động lòng người, môi đỏ răng trắng, ngũ quan xinh đẹp tới mức làm cho người ta không thể rời mắt được, rất phù hợp với người tình trong mộng của nam sinh.

Kiểu thay đổi như vậy làm cho mọi người ngạc nhiên không nói nên lời.
“Vào học!” Giáo sư La trực tiếp cắt ngang ánh mắt thăm dò và những lời thì thầm phía dưới.
Đường Tô ngồi xuống liền nghe thấy giọng nói rất nhỏ phát ra từ nữ sinh bên cạnh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Đường… Đường Tô?”
“Ừ, là tớ.” Đường Tô quay đầu lại, thấy khuôn mặt trắng nõn ngượng ngùng của nữ sinh kia, ánh mắt rụt rè nhìn cô.

“Tớ… Là Kiều Uyển Uyển.” Nữ sinh kia xấu hổ nói.
Đôi đồng tử của Đường Tô khẽ di chuyển, cô nhớ nguyên chủ có ba người bạn cùng phòng, Khương Điềm Điềm, Lăng Tử Trân và một người nữa là Kiều Uyển Uyển.

Bởi vì năm nhất, nguyên chủ xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng nên đã dọn ra ngoài ở, sau đó cũng không còn liên lạc gì với bạn cùng phòng nữa.
“Tớ nhớ cậu, có chuyện gì sao?” Đường Tô cong môi, hỏi lại.
Kiều Uyển Uyển nhìn Đường Tô đang ở trước mặt mình, gương mặt trắng nõn của cô đỏ bừng vì xấu hổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Có một việc tan học tớ muốn nói với cậu.”
A, bạn học Đường Tô thật xinh đẹp!
Chắc chắn bây giờ mặt của Kiều Uyển Uyển đang đỏ lên, cô ấy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Đường Tô.
“Được.”
Đường Tô nhìn lên bảng, nghiêm túc nghe giảng.
Học xong một tiết này không biết các bạn học đã nhìn lén Đường Tô bao nhiêu lần.

Nhưng sau khi rời khỏi lớp, ánh mắt của mọi người cũng thu liễm lại, cho dù cô có thay đổi ngoại hình, trở nên xinh đẹp hơn thì bọn họ cũng không dám trêu chọc cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.