Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 13



Tốc Tốc không ngờ người đàn ông này vừa mở miệng ra lại vào thẳng chủ đề như vậy.

Cô sửng sốt hai giây rồi mỉm cười nói: “Đô thống đại nhân đi thong thả nhé, nhớ cẩn thận!”

Sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe, lập tức đóng cửa xe lại, chạy một mạch vào phủ mà không quay đầu lại.

Buổi chiều Mục Giang Lâm vẫn còn việc phải xử lý.

Anh gác một tay lên cửa sổ xe, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia ngày càng xa cho đến khi không thấy nữa, lúc này anh mới thong thả xuống xe, khẽ gật đầu với Lục Li rồi xoay người lên một chiếc xe khác vừa lái đến.

Chiếc xe Lục Li lái có tính năng rất tốt, anh cố ý để lại cho Tốc Tốc dùng, còn anh đi một chiếc xe hơi khác.

Tốc Tốc đoán Mục Giang Lâm đã đi xa rồi, cô viết một bức thư cho Đường thái thái, nói mình có ý muốn tuyển Tiểu Viêm đến quán cà phê làm việc.

Sau đó lại dặn người đưa thư đến phủ họ Đường gửi lời đến người nhà của Tiểu Viêm, nói họ việc đã được đô thống đại nhân cho phép, hoàn toàn không thành vấn đề gì.

Người nhà của Tiểu Viêm vô cùng cảm kích.

Ngày hôm sau, lúc Tiểu Viêm đến phủ đô thống còn xách theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quà cảm ơn của người nhà cô ấy gửi cho Tốc Tốc. Có táo đỏ, đậu phộng, thậm chí có cả mè.v.v.

Tốc Tốc lập tức cười, cho người nhận rồi mang tới nhà bếp.

Sau khi dặn dò Tiểu Viêm những việc cần phải chú ý, Tốc Tốc đưa cô ấy ngồi xe đến quán cà phê. Các nhân viên phục vụ đều đang đợi.

Tốc Tốc bàn bạc với Lục Li thời gian chạng vạng đến đón cô, sau đó bảo cậu ta về phủ đô thống trước, đến lúc đó lại lái xe đến.

Tiểu Viêm rất giỏi, cô ấy ở bên Đường thái thái làm việc cũng được một thời gian rồi, tay chân lanh lợi mà tính cách lại hoạt bát, chẳng mấy chốc đã có thể quen mặt các nhân viên của quán cà phê.

Quán cà phê cũng hơi lâu rồi, dù có bảo quản cẩn thận đến đâu thì cũng khó tránh khỏi những vết trầy và cũ kỹ.

Trước đó Tốc Tốc đã tìm thợ đến sửa sơ qua, vừa khéo hôm nay là ngày hẹn.

Lúc cô đang xem sổ sách của quán thì thợ đến, cô dặn dò xong thì để Tiểu Viêm ở lại trông cửa hàng, tiện thể giám sát thợ làm việc. Cô ra ngoài, tìm một chiếc xe kéo rồi đến căn nhà nhỏ đã thuê.

Vừa đến viện tử cô đã đi kiểm tra hòm thư trước tiên.

Vì tiểu thuyết được chào đón nên nhuận bút của cô đã từ năm hào một chương tăng lên hai tệ một chương, không tính là nhiều nhưng tốc độ tăng lại rất khả quan.

Tốc Tốc cất lương vào hộp chung với lần trước, thời gian hôm nay khá dư giả nên cô viết liên tiếp ba chương rồi gửi đến tòa soạn.

Với tốc độ này, cho dù không tăng nhuận bút, một ngày cô viết ba chương thì một tháng cũng có thể kiếm hơn trăm tệ.

Với tốc độ một ngày chỉ đăng một chương của tòa soạn, chẳng bao lâu nữa bản thảo của cô có thể dồn lại mấy chục nghìn chữ ở tòa soạn rồi.

Nếu thỉnh thoảng cô có việc không thể cập nhật được, vậy thì cũng không đến nỗi bị gián đoạn lịch đăng.

Sau khi lên kế hoạch ổn thỏa, Tốc Tốc quay về quán cà phê.

Lúc này mới là buổi chiều, vẫn còn lâu mới đến giờ về nhà.

Tốc Tốc mua vài  món đồ thời thượng trong cửa hàng trên phố thương mại ở bên cạnh quán cà phê, sau đó xách mấy túi đồ về quán cà phê.

Cô rất muốn đến Yên Chi Lâu vung tiền, nhưng tiếc là ở đó đã trở thành sản nghiệp đứng tên cô rồi. Cho dù có tiêu bao nhiêu tiền ở đó thì nó cũng quay về tay cô thôi.

Đồ của cửa hàng khác quá rẻ, không thể tiêu hết số tiền mặt trong tay cô được. Điều này khiến cô hơi muốn mua nhà ở nơi này.

Tốc Tốc chậm rãi đi vào quán cà phê, sải bước vào cửa mới phát hiện ở đây rất náo nhiệt.

Nhóm thợ sửa vừa dọn dẹp quán rồi rời đi, bây giờ trong quán đã được quét sơn lại, rực rỡ hẳn lên. Sáng sủa như một quán mới nhưng lại không mất đi phong cách vốn có.

Chắc chắn mọi thứ làm tốt thì có thể thu hút nhiều khách mới, cũng có thể giữ chân khách cũ.

Tốc Tốc ném túi đồ lên chiếc ghế bên cạnh, nhận lấy trà Tiểu Viêm vừa mang đến, chậm rãi nhấm nháp: “Ở đây có cửa hàng gì đẹp không? Trang sức và quần áo kiểu mới ở Yên Chi Lâu đã được tôi mua kha khá rồi, muốn tìm thứ đẹp hơn.”

Cô từng hỏi người của phủ đô thống rồi, nhưng bao gồm cả Mục Giang Lâm thì một nhóm người lớn tuổi thực sự không hiểu chút gì về những thứ này.

Về phần thím Lý và vú Triệu, họ cũng lớn tuổi rồi, lại hay ở trong phủ làm việc nên cũng không rõ về những thứ mới mẻ ở bên ngoài.

Bình thường Tiểu Viêm theo Đường thái thái, cũng rất quen thuộc với những thứ thịnh hành thời bấy giờ.

“Có chứ.” Tiểu Viêm gật đầu: “Tuyên Thành của chúng ta lớn mà, ở phố thương mại bên này chỉ là một khu sầm uất nhất trong đó thôi. Khu phương Tây mới hơn một chút, cũng có không ít cửa hàng. Nghe nói có cả cửa hàng trang trang sức và quần áo nữa, chỉ là bà chủ không thích những thứ hiện đại quá nên rất ít khi qua đó.”

Mặc dù Tốc Tốc đi đã một lúc, nhưng mọi người đều cảm thấy, cô thân là đô thống phu nhân, muốn ra ngoài mua sắm thế nào thì sẽ mua sắm thế ấy, không có lý gì cứ phải ở trong cửa hàng lãng phí thời gian cả. Thế nên không ai hỏi cô đã đi đâu.

Tiểu Viêm nói nhiều nhưng cũng bước ra từ họ lớn cửa cao, rất biết chừng mực, không nói nhiều hơn một chữ, chỉ trả lời câu hỏi của Tốc Tốc.

Tốc Tốc biết người nhà họ Đường lưu luyến cái cũ nên cũng không hiểu nhiều về những thứ kiểu mới.

Bây giờ cô biết khu phương Tây kiểu mới là nơi có thể vung tiền, cô quyết định sắp tới sẽ đến đó xem thử.

Đang nghĩ vậy, Tiểu Viêm kề sát tai cô, thầm thì: “Phu nhân, Francois cứ lén lút lười biếng không làm việc, cô xem phải làm thế nào bây giờ?”

Tốc Tốc có ấn tượng với người này: “Anh ta làm sao?”

Không có lý gì mà một người trước đó gặp còn đang hào hứng bừng bừng lại đột nhiên mệt mỏi không làm được gì.

“Không biết.” Tiểu Viêm lắc đầu: “Trông như anh ta không vui, cũng không biết chọc giận anh ta cái gì.”

Tốc Tốc quan sát cẩn thận một lúc: “Đâu phải anh ta không vui, anh ta buồn bã mới đúng.”

Francois là một thợ bánh ngọt đến từ Pháp, cùng đất nước với chủ quán ban đầu, thế nên quan hệ rất tốt.

Hôm nay chủ cũ đi nên Francois rất buồn, lúc làm việc cũng lơ đễnh không để tâm, ủ rũ không có tinh thần.

Tốc Tốc thấy trạng thái của anh ta không tốt nên bảo anh ta về trước, ngày mai lại đến.

Mặc dù bà chủ nói rất dịu dàng, nhưng Francois đột nhiên bừng tỉnh. Anh ta ý thức được cảm xúc của mình ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc, vội phất tay nói: “Không cần không cần, cảm ơn, tôi không sao.”

Vừa nói xong, anh ta vội dành hết nhiệt tình để dọn dẹp quán.

Không ngờ anh ta mới đến gần đống rác định đi vứt thì hô lên thất thanh: “Cái này ở đâu ra thế?”

Mọi người đều nhìn về phía anh ta la lên.

“Cái nào?” Tiểu Viêm còn chưa kịp thu dọn hết đồ đạc dưới đất sải bước đi tới cạnh anh ta, hỏi: “Anh nói cái gì?”

Francois cẩn thận rút một tờ giấy từ trong đống đồ lộn xộn đó lên: “Cái này là Mục thái thái đem tới, không thể vứt được, rất quý giá. Trước khi đi, vợ của ông chủ đã tìm nó rất lâu nhưng không tìm ra, không ngờ lại ở đây.”

Tiểu Viêm: “Gì mà Mục thái thái? Vợ của ông chủ trước đó là đang chỉ ông chủ với bà chủ cũ ở đây à?”

“Đúng.” Francois kích động nói: “Trước khi đi, hai người họ thu dọn đồ đạc nhưng không sao tìm được món quà quý giá này. Không ngờ lại nhìn thấy bức tranh này ở đây.”

Anh ta lại giải thích đơn giản, Tốc Tốc nghe xong thì hiểu ra, Mục thái thái là Đường Tô.

Vì lúc Mục Giang Lâm lấy Đường Tô, anh vẫn chưa phải là đô thống Mục, thế nên có một số người quen Đường Tô từ trước đã quen gọi cô ấy là Mục thái thái chứ không gọi đô thống phu nhân.

Người xung quanh đều trầm trồ: “Đẹp thật, chẳng trách lúc hai người họ đi đã nuối tiếc nó, nếu là tôi thì tôi cũng tiếc.”

“Đúng vậy, đây là một công viên nhỉ? Đẹp như vậy… Lần đầu tôi thấy trong đời đấy.”

Tốc Tốc hơi tò mò, sao đồ của Đường Tô lại ở đây nên sáp đến xem thử.

Thứ Francois cầm là một bức tranh phong cảnh vẽ tay.

Rõ ràng lúc vẽ họa sĩ đã rất tỉ mỉ, nét vẽ tinh tế, non nước cỏ cây trong tranh được thể hiện vô cùng chi tiết, nhìn kỹ thì thấy sinh động như thật.

Nói thật, bức tranh này thực sự rất tỉ mẩn và rất đẹp, nhưng điều khiến Tốc Tốc vừa nhìn đã không dời mắt đi được lại là nội dung của nó.

Nhìn thế nào cũng thấy giống với công viên bên cạnh tiểu khu trong thế giới thực của cô.

Công viên có diện tích rất lớn, phong cảnh có một không hai. Đặc biệt có một căn nhà thủy tạ được phỏng theo kiểu cũ, là nơi cô thích nhất vào mùa hè.

Mỗi khi rảnh rỗi cô đều đến công viên, ngồi trong nhà thủy tạ nghỉ ngơi.

Nếu chỉ đơn giản là giống nhau thì cũng thôi, nhưng cấu trúc của nhà thủy tạ và hoa văn chạm khắc trên đó cũng giống hệt, điều này rất kỳ lạ.

Francois định cuộn bức tranh lại rồi gửi bưu điện cho hai vợ chồng người Pháp.

Tốc Tốc vội ngăn anh ta lại: “Để tôi xem lát nữa được không?”

Cô nhìn thời gian: “Một tiếng sau, lúc tan làm tôi trả lại cho anh.”

Cái này không thành vấn đề, huống hồ Francois vẫn còn một đống việc chưa làm xong, phải tranh thủ đi làm, thế nên tất nhiên anh ta đồng ý.

Tốc Tốc cau mày trầm ngâm với bức tranh đó tròn một tiếng đồng hồ.

Buổi tối, lúc Mục Giang Lâm về đến nhà thì sắc trời đã tối. Đèn chiếu sáng hai bên đường, anh sải bước lớn trên con đường lát đá xanh, chỉ vì muốn nhìn thấy bóng dáng anh nhớ nhung kia sớm một chút.

Đẩy mở cửa phòng ăn, mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi.

Mục Giang Lâm nhanh chóng đảo mắt một vòng trong phòng, sau khi khóa chặt lấy bóng dáng xinh đẹp kia, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng, anh cười nói: “Đói rồi nhỉ? Sao không ăn trước?”

Tốc Tốc đang co mình trên chiếc ghế bành rộng lớn đọc sách, đột nhiên bị anh hỏi như vậy, cô không dời mắt khỏi sách mà nhanh chóng đọc xong một đoạn rồi mới gấp sách lại, nhảy xuống khỏi ghế chạy đến bên cạnh anh.

“Chẳng phải vì đợi anh à.” Tốc Tốc ngọt ngào nói.

Mục Giang Lâm khẽ nhướng mày: “Vậy à.”

Tốc Tốc: “Đương nhiên rồi, hai người ăn chung mới vui, chẳng phải sao?”

Mục Giang Lâm cười, không tỏ ý kiến, sau khi rửa tay xong mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh đã quen gặp những thứ cô thích nhất, đặt từng món vào đĩa trước mặt cô.

Tốc Tốc nhìn hành động của anh, cắn đũa rơi vào trầm tư.

Phòng ngủ của Đường Tô gần như giống y hệt phòng ngủ của cô, Đường Tô biết vẽ, cô cũng biết vẽ, hơn nữa nét vẽ cũng giống nhau.

Hơn nữa, phong cảnh Đường Tô vẽ là công viên bên cạnh nơi cô ở trong thế giới thực.

Thế này thì trùng hợp nhiều quá rồi.

Tốc Tốc chậm rãi nuốt cơm, hỏi Mục Giang Lâm: “Sao anh biết tôi thích ăn gì?”

Động tác của Mục Giang Lâm không hề khựng lại: “Đoán.”

“Vậy liệu anh có sắp xếp theo thứ Đường Tô thích không?” Tốc Tốc nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh, hỏi.

Mục Giang Lâm chậm rãi đặt đũa xuống: “Sao lại nghĩ vậy?”

Tốc Tốc phát hiện vẻ mặt và động tác của anh hơi khác trước đó.

“Không có gì.” Cô cười ngọt ngào: “Đột nhiên nghĩ đến nên hỏi một câu thôi.”

Mục Giang Lâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.

Tốc Tốc và cơm vào miệng, thầm nghĩ nên thoát thân thế nào mới tốt. Cô biết quyển sách mà cô xuyên đến là một hệ liệt, hơn nữa không thấy quyển một, hai và bà trong hệ liệt đâu, chỉ còn lại quyền số ‘bốn’ hiện tại thôi.

Nếu, cô giả dụ là nếu, Đường Tô là một nhân vật nào đó trong ba cuốn kia của hệ liệt, vậy liệu có khả năng một tay xuyên sách như cô đã xuyên vào Đường Tô của quá khứ?

Một khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu thì sẽ bắt đầu có xu hướng lan rộng ra không thể nào ngăn lại được, dù sao thì những chuyện này quá trùng hợp.

Tốc Tốc càng nghĩ càng thấy bối rối, nếu cô thật sự là Đường Tô, Đường Tô chính là cô, vậy cô phải nhanh chóng ly hôn mới được.

Có thể cô xuyên đến một lần lúc còn trẻ thì ‘bị khắc chết’, vậy rất có khả năng sẽ xuất hiện lần thứ hai ‘bị khắc chết’. Chết là chuyện rất đáng sợ, vô cùng đau đớn.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chứng thực được suy đoán của mình, nhưng cô cũng phải chuẩn bị thật tốt, cách xa người đàn ông này ra mới được.

Tốc Tốc nhanh chóng ăn xong: “Tôi ăn xong rồi.” Sau đó đứng dậy rời đi.

Ai mà ngờ cô chưa đi được đến bước thứ hai thì cánh tay đã bị người ta kéo lại.

Anh dùng lực vừa phải, có thể giữ được cô khiến cô không thoát ra được, nhưng cũng không làm cô đau.

Tốc Tốc bất lực dừng lại, cười ngọt ngào: “Chồng… sao vậy? Lẽ nào, anh không nỡ để em đi sao?”

Vốn dĩ Mục Giang Lâm thấy cô chạy đi nên hơi hoảng loạn, vô thức muốn giữ cô lại nên mới kéo cô.

Bây giờ thấy cô xinh đẹp ngọt ngào như vậy, đầu mày anh giãn ra, không nhắc đến mấy câu như ‘chúng ta nói chuyện’ gì đó nữa, chỉ cười đưa tay xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.

“Tất nhiên không nỡ để em đi rồi.” Anh thấp giọng cười: “Ngoài ra, anh đã sắp xếp ổn thỏa chuyện tiệc rượu, bên em thế nào rồi? Đã chọn xong lễ phục tham gia tiệc rượu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.