Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 14



Mục Giang Lâm không nhắc đến chuyện tiệc rượu thì Tốc Tốc cũng sắp quên luôn rồi.

Người cả ngày bận viết tiểu thuyết rồi kinh doanh và vung tiền thì rất khó để có thể nhớ được chuyện tổ chức tiệc rượu này, huống hồ cô chỉ muốn ly hôn.

Nhưng quả thực hai người đã bàn bạc chuyện này rồi, hôn lễ theo kiểu Tây đến thành phố Chu rồi tính. Lần này tổ chức hôn lễ kiểu Trung, cần phải chuẩn bị lễ phục kiểu Trung trước, suy cho cùng cô quên là cô sai trước.

Tốc Tốc cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Vẫn chưa chọn được bộ thích hợp, anh cho tôi thêm hai ngày, chắc chắn tôi sẽ mua xong.”

“Hai ngày không được, vội lắm.” Mục Giang Lâm mỉm cười kéo tay cô, nắm chặt rồi nói: “Anh chuẩn bị cho em mấy bộ, đi xem thử trước.”

Tốc Tốc muốn rụt tay lại nhưng anh không chịu buông.

“Hôm kết hôn chúng ta chắc chắn phải thể hiện thân mật hơn chút nữa.” Mục Giang Lâm cười bảo: “Xem như làm quen trước đi.”

Tốc Tốc cười nhạt, biết trước không thể nói lý thế này thì lúc đâu cô không nên mềm lòng mà đồng ý với anh tổ chức tiệc rượu gì đó!

Cô cố gắng muốn thoát ra nhưng anh nhất quyết không buông tay, xô qua đẩy lại rồi cũng đến thư phòng trong viện tử của Mục Giang Lâm.

Quả thực phòng anh vô cùng đơn giản mộc mạc, ngoài bàn ghế và giá sách cần thiết ra thì dường như không có vật dụng dư thừa nào khác, cũng không có đồ trang trí gì.

So với những ngôi nhà nguy nga tráng lệ của các quan lại quyền quý, phòng của Mục Giang Lâm thực sự không thể gọi là phòng của ‘đô thống’ được.

Quan sát một khoảng thời gian, Tốc Tốc cũng xem như hiểu được tại sao anh lại nói ‘có nhiều tiền hơn nữa cũng không có chỗ để tiêu’.

Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc tiêu tiền, cũng không phải anh keo kiệt.

Quần áo anh mặc và đồ anh dùng đều là đồ cao cấp, xe hơi cũng là loại tốt nhất ở thời đại này, anh chỉ đơn thuần là không có thói quen mua những thứ thừa thãi mà thôi.

Không hiểu sao Tốc Tốc cảm thấy anh hơi đáng yêu.

Trong phòng có một cái giá, bên trên treo sáu bảy bộ lễ phục của nữ.

Tốc Tốc quét mắt qua mấy bộ lễ phục rồi dừng lại trên bàn sách của Mục Giang Lâm, ở đó đặt một bộ lễ phục màu đỏ đã được xếp lại, bên trên còn có trang sức rất lớn dùng cho lễ cưới, đó là mũ phượng.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết lễ phục ở bên dưới là kiểu gì.

Tốc Tốc không ngờ Mục Giang Lâm lại cho người làm mũ phượng và khăn quàng vai.

Đây là lễ phục cưới bậc cao nhất cho các quý cô ở thời cổ đại, bây giờ có ngày càng nhiều người ủng hộ tư tưởng kiểu mới nên căn bản không thấy nữa.

Nhưng sự quý giá và đẹp đẽ của nó là thứ mà lễ phục kiểu mới không thể nào so được.

Mục Giang Lâm: “Anh tìm rất nhiều thợ làm việc xuyên đêm, cuối cùng cũng làm xong. Thế nào? Thử xem nhé.”

“Đây đúng thật là…” Tốc Tốc cẩn thận sờ vào mũ phượng: “Cần gì phải phiền phức như vậy?”

Mục Giang Lâm cười bảo: “Dùng cho hôn lễ, có chi tiết hơn nữa cũng không phiền. Thử xem?”

“Lát nữa tôi đem về phòng rồi thử.” Tâm trọng Tốc Tốc hơi phức tạp: “Lỡ như không hợp thì sáng mai tôi nói với anh.”

Sau khi về đến phòng mình, Tốc Tốc ngạc nhiên phát hiện ra lễ phục rất vừa người.

Nghĩ cũng biết, từ khi đến thế giới này, cô may quần áo theo dáng người không chỉ một hai lần, cũng rất nhiều lần ghi lại số đo trong cửa hàng. Mục Giang Lâm muốn có được thì đúng là rất đơn giản.

Nhưng nhìn những đường may chỉ vàng trên chiếc váy đỏ, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve ngọc trai và đá quý trên chiếc mũ phượng, Tốc Tốc cứ cảm thấy người đàn ông này như nắm rõ sở thích của cô.

Dường như anh biết làm thế nào để có thể khiến cô rung động, thậm chí cô thích ăn gì anh cũng biết rõ.

Động tác của Tốc Tốc khựng lại.

Giả như cô thật sự là Đường Tô, vậy làm sao Mục Giang Lâm biết được cô là Đường Tô?

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tốc Tốc đến trường học số một.

Trường học số một đúng như cái tên của nó, là một trường học kiểu cũ, tương tự với trường tư thục thời xa xưa.

Bây giờ có ngày càng nhiều trường học kiểu mới, cũng còn rất ít trường tư thục kiểu cũ thế này. Trong Tuyên Thành, xét theo quy mô ‘trường học số một’ thì nó xứng đáng với cái tên này.

Lục Li dừng xe ở một chỗ rẽ ở bên ngoài trường tư thục này.

Tiểu Viêm xuống xe, chạy đến cổng trưởng nói vài lời với người gác cổng.

Khoảng năm phút sau, Tiểu Viêm quay lại, mở cửa xe nhưng không lên mà vội vàng nói: “Lát nữa là ra rồi, bảo là còn mấy phút nữa mới tan học, bảo chúng ta chờ một lát.”

Lúc nói, cô ấy chui vào ghế phó lái.

Tốc Tốc ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa mới cảm thấy hơi buồn ngủ thì cô bị tiếng gọi đột ngột bên cạnh đánh thức: “Phu nhân, phu nhân, ra rồi!”

Tốc Tốc giật mình, vội mở cửa xe, nhìn về phía cổng trường học số một.

Cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, người mặc trường sam, khí chất ngời ngời. Dần dần đến gần, lúc này cô mới thấy rõ ngoại hình của anh.

Khuôn mặt hơi giống cô, đôi mắt hàng mày đẹp, chỉ có điều ngoại hình này với cô là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng với thiếu niên như anh thì rõ ràng hơi giống con gái.

Tốc Tốc bỗng hơi căng thẳng, khẽ gọi: “Anh?”

Bước chân Kiều Dương hơi khựng lại.

Anh quay đầu nhìn, thấy phía sau không có ai theo rồi mới vội vàng chạy bước nhỏ.

Lục Li mở cửa phía sau bên còn lại cho anh: “Mời vào.”

Kiều Dương thấp giọng nói cảm ơn cậu ta rồi ngồi vào phía sau với Tốc Tốc.

Lần đầu tiên hai anh em ngồi gần nhau như vậy, nhưng thật sự mặt đối mặt rồi thì hai người lại không lên tiếng, chỉ mất tự nhiên nhìn nhau, cả buổi mà vẫn không thốt ra một chữ nào.

Cuối cùng vẫn là Tốc Tốc lên tiếng trước: “Dạo này anh khỏe không?” Cô lại lấy một tấm thiệp mời màu đỏ ra: “Đô thống muốn tổ chức tiệc rượu ở Tuyên Thành, là tiệc cưới bù. Anh nhất định sẽ tham gia, đúng không?”

Kiều Dương lau tay lên áo rồi cẩn thận nhận lấy thiệp. Anh không mở ra, chỉ sờ bên ngoài bìa: “Người đó, có tốt với em không?”

Rõ ràng đang chỉ Mục Giang Lâm.

Tốc Tốc cười: “Rất tốt, anh yên tâm.”

Kiều Dương thở phào, từ từ mở thiệp ra, sau khi đọc xong thì lại nhét vào tay Tốc Tốc.

“Anh không đi đâu.” Anh nói: “Người nhà họ Kiều có ơn dưỡng dục với anh, anh không thể làm trái ý bọn họ được.” Nói vậy là thực ra trong lòng anh muốn đi.

Tốc Tốc nhận lại thiệp: “Em cho anh xem để anh biết thời gian và địa điểm, tránh để lúc đó không tìm được đường.”

Kiều Dương hơi đỏ mặt: “Nhưng anh…”

“Đi đi.” Tốc Tốc nói: “Mọi chuyện có em gánh. Hơn nữa, đô thống Mục cũng bảo em mời anh. Thiệp mời này là anh ấy tự tay viết đấy, nếu anh có khó khăn thì anh ấy cũng có thể giải quyết giúp anh.”

Kiều Dương thấy cô nói một hơi dứt khoát không hề ngập ngừng, trong câu còn có ý đô thống Mục sẽ chống lưng cho hai anh em họ, lúc này anh mới thật sự yên tâm.

“Xem ra anh ấy thật sự rất tốt với em.” Kiều Dương mỉm cười: “Em dám đồng ý thay anh ấy rồi.”

Tốc Tốc thầm nói, là Mục Giang Lâm tự nói chứ không phải cô đồng ý thay anh. Nhưng để Kiều Dương không lo lắng, cô cũng không nói gì nhiều.

Trường học này quy có quy định rất nghiêm ngặt, mười ngày được nghỉ về nhà một lần, bình thường đều quản lý theo kiểu khép kín. Nói một cách hoa mỹ là để duy trì sơ tâm ban đầu khi đi học của các học sinh, không bị những tư tưởng kiểu mới hỗn độn của thế giới bên ngoài làm phiền.

Mặc dù trong lúc vội vã hai anh em chỉ nói được vài câu với nhau, nhưng Kiều Dương cũng không thể không quay về, nếu không sẽ bị các thầy giáo trong trường trách phạt.

Tốc Tốc tiễn anh đến cổng.

Kiều Dương không dễ gì mới cong khóe môi lên, sau khi đến cổng thì chợt rũ xuống. Rõ ràng anh không thích cái nơi đang giam cầm anh, vừa đến gần thì tâm trạng trở nên tồi tệ.

“Hôm khác em đổi một trường kiểu mới cho anh nhé?” Tốc Tốc nói: “Ở đây bí bức quá.”

Kiều Dương cụp mắt suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, cười bảo: “Được chứ.” Anh không từ chối.

Tốc Tốc vô cùng vui mừng, ra sức vẫy tay nói tạm biệt anh.

Thấy cô như vậy, vẻ mặt Kiều Dương nhẹ thoải mái hơn, anh đi một bước quay đầu ba lần, cũng vẫy tay nói tạm biệt cô.

Trên đường rời đi, Tiểu Viêm ngưỡng mộ nói với Tốc Tốc: “Quan hệ giữa phu nhân với cữu gia tốt thật, theo tôi thì cữu gia nên đến trường giáo hội, ở đó chẳng những có thể học thêm toán mà còn có thể học thêm tiếng nước ngoài. Bây giờ học sinh học tiếng nước ngoài rất tốt, ngay cả hiệu trưởng cũng nói thanh niên học vừa nhanh vừa giỏi.”

Cô ấy học không nhiều nên lúc miêu tả có hơi vấp váp, nhưng Tốc Tốc hiểu ý của cô ấy.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.” Tốc Tốc nói: “Lúc Tiểu Viêm rảnh thì hỏi giúp tôi xem trường nào tốt nhất nhé.”

Tốc Tốc cũng từng nghe ngóng những việc này, nhưng tiếc là các giáo viên và học sinh học ở trường giáo hội nào thì họ sẽ nói trường đó tốt nhất.

Cứ thế, trường ‘tốt nhất’ nhiều quá, không thể phân rõ được nên chọn trường nào.

Cả nhà Tiểu Viêm đều làm việc ở nhà hiệu trưởng Đường, người bên nhà hiệu trường Đường tất nhiên sẽ hiểu những việc này hơn.

Vì có thể giúp được phu nhân nên Tiểu Viêm vui vẻ không thôi, cô ấy lập tức đồng ý: “Được thôi.”

Mục Giang Lâm vẫn luôn rất chủ động và tích cực trong việc giúp đỡ Kiều Dương.

Từ hiện thực đến đây, Tốc Tốc vẫn chưa hoàn toàn mở rộng quan hệ với  mọi người, trong một khoảng thời gian ngắn mà muốn giúp Kiều Dương thì thật sự phải phiền đến Mục Giang Lâm.

Mặc dù anh chủ động đề xuất nhưng Tốc Tốc vẫn nên cảm ơn anh.

Thế nên lần này Tốc Tốc không vội đến quán cà phê ở khu thương mại mà đến khu thương mại kiểu mới phương Tây.

Bình thường đều đi dạo ở gần khu thương mại Yên Chi Lâu, Tốc Tốc thật sự chưa đi qua bên này.

Bước vào nơi này cô mới phát hiện ra, phong cảnh ở đây thật sự không tệ.

Khác với hơi thở cổ kính ở khu nhà ở kiểu cũ, ở khu phương Tây này phần lớn đều là kiến trúc cao tầng màu sáng, làm nổi bật lên tán cây xanh ở xung quanh, rất có bầu không khí phát triển phồn vinh, tràn trề sức sống.

Các cửa hàng ở đây đa phần đều là tòa nhà cao tầng nhỏ.

Tốc Tốc thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, thấy cách đó không xa có một cửa hàng ba tầng, còn có đèn neon nhấp nháy giữa ban ngày, đầu phố đỗ rất nhiều xe, rõ ràng là nườm nượp khách.

Tốc Tốc không khỏi bật cười, cô nói: “Đi ở kia trước đi.”

Lục Li tìm chỗ đỗ xe, Tốc Tốc và Tiểu Viêm đi vào trước, trong cửa hàng có rất nhiều người.

Vì hôm nay đi gặp Kiều Dương, sợ những thầy giáo bảo thủ của trường tư thục nên Tốc Tốc chỉ mặc một chiếc sườn xám đơn giản vừa người, ngay cả trang sức cũng không đeo, thế nên trông cô rất mờ nhạt.

Vì vậy lúc cô vừa xuất hiện, không ai để ý đến cô cả.

Tốc Tốc và Tiểu Viêm tùy tiện đi đến một tủ trang sức gần nhất, định xem thử có trang sức cao cấp phù hợp với nam giới hay không. Kết quả Tốc Tốc còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Tiểu Viêm kéo nhẹ tay áo.

“Phu nhân.” Tiểu Viêm hiếm khi đè thấp giọng, khẽ nói: “Cô xem, cô gái kia có giống cô gái bị chúng ta trùm đầu đưa đi không?”

Tốc Tốc lập tức nhìn sang hướng cô ấy chỉ.

Vì trong khoảng thời gian cô đến đây, người bị trùm đầu đưa đi chỉ có một. Đó chính là nữ chính đã trọng sinh, Kiều Liễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.