Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 16



Con dâu thứ hai của sở trưởng Mạnh tên Tôn Ngọc Ngọc.

Năm nay cô ấy hơn hai mươi tuổi, ăn vận thời thượng xinh đẹp, nhưng tính tình lại hệt như lúc nhỏ, hùng hùng hổ hổ, đi đường cũng rất khí thế.

Tất nhiên Tốc Tốc cũng chẳng có ấn tượng gì với cô ấy. Nhưng cô đã cho người đi nghe ngóng về cô gái này từ trước, thậm chí còn có được ảnh của đối phương.

Thế nên hôm khai trương, Tôn Ngọc Ngọc vừa xuất hiện là Tốc Tốc đã nhận ra cô ấy, cô đi tới đón, cười chào hỏi: “Mợ hai Mạnh, chào cô.”

Tôn Ngọc Ngọc đang nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi nhẹ nhàng dịu dàng, cô ấy bỗng cảm thấy trái tim bị giọng nói này làm cho mềm nhũn.

Tôn Ngọc Ngọc cười nhìn sang: “Cô là đô thống phu nhân đúng không? Đúng là xinh đẹp, bộ trang sức này cô mua ở đây thế? Tôi thấy rất đẹp, cũng muốn mua một bộ.”

Tình bạn giữa phụ  nữ phần lớn đều được hình thành trong việc giao lưu về quần áo trang sức.

Lúc Tôn Ngọc Ngọc nói chuyện với đô thống phu nhân, cô ấy luôn thầm quan sát đối phương.

Ba chồng nói đô thống Mục đã đặc biệt cử một cấp dưới của anh đích thân đến mời cô ấy, còn nói vị đại tướng đó đã chinh chiến bốn phương với đô thống đại nhân nhiều năm, từng ăn cơm uống rượu  với sở trưởng Mạnh ở thủ đô và cùng tham gia hội nghị vài lần, quan hệ rất tốt.

Tôn Ngọc Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu là đô thống mời cô ấy tham gia khai trương thì hoàn toàn không cần phải quanh co như vậy, đô thống nói với ba chồng cô ấy một tiếng là được rồi.

Dù sao thì trước mặt đô thống đại nhân, cái chức sở trưởng này chẳng đáng là gì, vậy thì chỉ có thể là đô thống phu nhân muốn mời cô ấy đến thôi.

Nhưng tại sao chứ? Với lòng tò mò, Tôn Ngọc Ngọc chủ động đến bắt chuyện với đô thống phu nhân.

Cô ấy phát hiện tính tình của đô thống phu nhân rất rốt, cười tít mắt rất dịu dàng, không hề tỏ vẻ một chút nào, hơn nữa còn hơi dí dỏm, rất đáng yêu.

Tôn Ngọc Ngọc thích người bạn có tính tình tốt.

Cô gái này đáng yêu hệt như Đường Tô vậy. Nhớ đến Đường Tô, trong lòng Tôn Ngọc Ngọc hơi không thoải mái, cô ấy vội gạt suy nghĩ này đi.

Người vợ đầu tiên của đô thống Mục là bạn thân của cô ấy, tiếc là người đã mất rồi, anh lại lấy vợ khác, cô ấy là bạn thân nhưng cũng chỉ có thể giấu thương xót trong lòng.

Hôm nay rất nhiều người đến tham gia khai trương, phần lớn đều là nhân vật có máu mặt ở Tuyên Thành. Thậm chí có vài người không nhận được thiệp mời mà nghe người khác nói vợ của đô thống Mục khai trương quán mới nên chủ động đến kết thân.

Vì vậy quán cà phê bình thường rất lớn bỗng chen chúc đến mức gần như không xoay người được.

Thấy sắp đến trưa, may mà trong quán có nhiều ghế gỗ xếp, Tốc Tốc cho người mang ghế gỗ xếp ra chỗ trống ở cửa để ngồi.

Có vài vị khách không ăn trưa mà đi luôn, rất nhiều người chọn ở lại nếm thử thức ăn ở quán.

Tốc Tốc bận chào hỏi khách khứa nhưng cũng dành thời gian để ăn chút gì đó.

Cô lấy đậu phụ đã chuẩn bị trước đó ra, đặt vào chiếc đĩa nhỏ rồi lại nặn một ít mứt dâu lên đậu phụ, bưng đĩa dựa vào bên cửa sổ lớn nhất trong quán, ăn từng miếng nhỏ.

Vị trí cửa sổ này rất đẹp. Đúng lúc Tôn Ngọc Ngọc đang dùng bữa ở bàn cạnh, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy. Cách đó không xa có một tủ rượu vừa cao vừa lớn che lại, những vị khách khác rất khó để ý có người đứng ở bên này.

Vị trí của Tôn Ngọc Ngọc là do Tốc Tốc đặc biệt sắp xếp, vì vậy, lúc Tôn Ngọc Ngọc chuẩn bị cầm ly rượu, khẽ ngẩng đầu thì nhìn thấy Tốc Tốc đang ăn.

Lúc đầu Tôn Ngọc Ngọc cũng không quá để ý đến cô, nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong đĩa của cô, Tôn Ngọc Ngọc đứng bật dậy, không dám tin mà đứng đợi cô, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Cô…” Tính cách Tôn Ngọc Ngọc cởi mở như vậy nhưng vì quá sốc mà nói hơi lắp bắp: “Cô… cô… sao lại ăn cái này? Không ngon lắm nhỉ?”

Ánh mắt Tốc Tốc mãi nhìn về phía khác, nghe thấy Tôn Ngọc Ngọc hỏi xong thì mới hoảng hốt hoàn hồn, cười nhìn sang.

“Cô đang nói đến món của tôi à?” Cô bưng đĩa đến trước mặt Tôn Ngọc Ngọc: “Tôi cảm thấy kết hợp thế này rất ngon.”

“Ngon sao?” Tôn Ngọc Ngọc phì cười: “Sao tôi cảm thấy kỳ kỳ nhỉ, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi là tôi đã thấy miệng khó chịu rồi. Nhưng…”

Tôn Ngọc Ngọc hơi khựng lại, có chút nhớ nhung, buồn rầu nói: “Tôi có một người bạn rất thích cái này, cô với cô ấy hơi giống nhau.”

Trái tim Tốc Tốc như bị bóp chặt: “Không biết bạn cô là ai? Có thể giới thiệu chúng tôi với nhau không?”

“Không thể nào giới thiệu hai người với nhau được nữa rồi.” Tôn Ngọc Ngọc thở dài, mắt rơm rớm nước: “Là Đường Tô, cô ấy đã mất rồi. Xin lỗi, không thể nào để hai người quen biết nhau được nữa.”

Quả nhiên là vậy, trong lòng Tốc Tốc trào dâng rất nhiều suy nghĩ.

Miếng đậu phụ này là sáng nay cô hấp rồi để trong tủ mát, cô đã quên mất từ khi nào sau khi xuyên sách mà cô bỗng thấy món đậu phụ hấp thêm mứt dâu cũng rất ngon.

Trong thế giới thực, cô bị người ta nói đây là thói quen kỳ quặc.

Người thích món này ít như vậy, nên cô nghĩ, lỡ như Đường Tô cũng thích món này thì liệu có thể chứng minh có khả năng Đường Tô chính là cô?

Dù sao thì cũng là người lạ, cô không thể dò hỏi Tôn Ngọc Ngọc quá nhiều chuyện của Đường Tô được. Cho dù cô hỏi thì cũng chưa chắn Tôn Ngọc Ngọc sẽ nói, vì vậy cô đã chọn cách này, bây giờ có được đáp án thế này…

Tốc Tốc nhất thời không biểu đạt được trong lòng mình có cảm giác gì, mặc dù nhận được kết quả mình muốn, nhương cô bỗng cảm thấy đĩa đậu phụ trở nên nặng nề hơn.

Cô chậm rãi đi tới bên tủ, đặt đĩa đậu phụ vào đó rồi đóng cửa tủ lại. Sau đó cô  lại chậm rãi đi ra bên ngoài quán, vẫn thất thần dựa vào gốc cây lớn bên cạnh.

“Sao thế này?” Một giọng nói dịu dàng cách đó không xa vang lên: “Có phải bên trong ồn quá nên ra ngoài hít thở không khí không?”

Tốc Tốc nghe thấy giọng nói thì đã biết là ai đến rồi, thế nên cô vẫn không quay lại mà cười đáp: “Nào có ồn, rõ ràng là thấy khai trương náo nhiệt như vậy nên cảm thấy tương lai chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt, vui quá nên nhất thời chưa trở lại bình thường được, ra ngoài để bình tĩnh lại.”

Lúc nói, cô đã xoay người về phía người đến, cười chào hỏi: “Chào Đường tiên sinh.”

Đường Cảnh Uẩn bước nhanh tới, anh ta nhìn xung quanh rồi hài lòng gật đầu: “Cô kinh doanh ở đây chắc chắn rất được, tôi thấy còn náo nhiệt hơn lúc hai vợ chồng người Pháp kia ở đây nữa, e là sau này cô bận rộn lắm.”

“Bận chút cũng tốt, kiến được nhiều tiền.”

Đường Cảnh Uẩn như nghe thấy chuyện cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Có đô thống Mục ở đây, cô kiếm tiền làm gì.” Anh ta nói một cách vô cùng tự nhiên: “Tiền của cậu ấy cô tiêu mấy đời cũng không hết, mở quán xem như để giải trí là được rồi, đừng để bản thân mệt quá.”

Tốc Tốc vừa nghe nói Mục Giang Lâm có rất nhiều tiền thì cảm thấy vô cùng áp lực, đầu cô bắt đầu đau.

Sao số cô khổ thế này, cười một anh chồng nhiều tiền như vậy, muốn ly hôn cũng khó nữa. Tốc Tốc cực kỳ rối rắm.

Đường Cảnh Uẩn thấy sắc mặt cô không tốt lắm thì quan tâm hỏi: “Khó chịu chỗ nào à? Vào trong nghỉ ngơi lát nhé?”

Thực ra sắc mặt không tốt là vì nghe những lời Tôn Ngọc Ngọc nói vừa nãy.

Tốc Tốc khéo léo từ chối ý tốt của anh ta: “Cảm ơn anh, tôi đã thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải nghỉ ngơi.”

Vốn dĩ Đường Cảnh Uẩn đến chúc mừng là vì người nhà họ Đường giục. Anh ta thấy Tốc Tốc có vẻ không thoải mái nên không ngồi dùng bữa như mấy vị khách khác mà đứng dưới gốc cây nói chuyện với cô.

Lúc Mục Giang Lâm đến thì nhìn thấy cảnh này. Mặt trời ban trưa, dưới bóng cây loang lỗ có đôi nam nữ trẻ đang nói chuyện rất vui vẻ, hai người nói cười, bầu không khí nhẹ nhàng, thoải mái và đẹp đẽ.

Bước chân Mục Giang Lâm ngập ngừng chốc lát, cuối cùng anh sải bước lớn đi tới.

“Nói gì mà vui vậy?” Anh nhìn trán Tốc Tốc lấm tấm mồ hôi, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho cô: “Hay là nói với anh để anh vui chung với.”

Tốc Tốc ngạc nhiên: “Chẳng phải anh bảo hôm có có việc không đến sao?”

“Việc gì cũng không quan trọng bằng việc quán mới của em khai trương được.” Mục Giang Lâm nói.

Đường Cảnh Uẩn bất lực xua tay: “Vợ chồng hai người coi tôi như vô hình là được rồi, không cần quan tâm đến tôi đâu.”

Mục Giang Lâm cất khăn tay, từ tốn nói: “Vừa rồi tôi nói chuyện với anh, chỉ là anh phớt lờ tôi.”

Đường Cảnh Uẩn chỉ anh, ‘chậc chậc’ hai tiếng với Tốc Tốc: “Xem người này hẹp hòi chưa kìa, tôi nói cậu ấy hai câu là cậu ấy cãi lại tôi ngay.”

Khi ở ngoài thì Tốc Tốc luôn giữ thể diện cho Mục Giang Lâm, cô vươn tay khoác lấy cánh tay anh, vênh cằm với Đường Cảnh Uẩn: “Chồng của tôi rộng lượng với tôi là được, hẹp hoi hay rộng lượng với anh thì tôi không có quyền quản.”

Mục Giang Lâm vô cùng hưởng thụ, vui vẻ đưa tay véo chóp mũi cô.

Nhưng Đường Cảnh Uẩn lại nhìn nụ cười xinh đẹp của cô gái trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy như nhìn thấy cô em gái anh ta đã yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Trong lòng Đường Cảnh Uẩn bỗng hơi khó chịu, anh ta bất đắc dĩ xua tay: “Tôi vào trong ăn đây, hai người nói chuyện trước đi.” Nói xong thì sải bước rời đi.

Trước khi vào cửa, anh ta lại không kiềm được mà quay đầu nhìn kỹ cô gái đó vài giây, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Sau một ngày bận rộn, Tốc Tốc tiễn khách về xong, cô chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.

Lúc đi tắm, cô ấn vào dấu đỏ dưới xương quai xanh, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nghỉ ngơi chốc lát, cô thấy cơ thể mình đã khỏe lại, lúc này mới đến thư phòng của Mục Giang Lâm tìm anh.

Mục Giang Lâm đang xử lý việc quân, Tốc Tốc không muốn quấy rầy anh, cô lại không có việc gì làm nên ngồi một bên ngẩn người.

Trong lòng cô đang nhớ đến những lời Tôn Ngọc Ngọc nói, cũng nhớ đến mấy câu Đường Cảnh Uẩn nói cô giống Đường Tô.

Vì cô nghĩ đến thất thần, hiện ra vẻ lo lắng nên Mục Giang Lâm tưởng cô lo những việc trong quán trước đó.

Có vài phục vụ làm việc không đủ vững nên xung đột với hai vị khách của đại sứ quán, nhưng Tốc Tốc đã nhanh chóng xử lý ổn thỏa rồi.

“Họ rất thích quà em tặng họ.” Mục Giang Lâm nghĩ đến lúc khai trương hôm nay, chỉ có chuyện này là không suôn sẻ cho lắm. Anh tưởng Tốc Tốc đang lo chuyện này nên khuyên cô: “Hai người họ tính tình không tệ, nể mặt anh nên cũng không tính toán đâu, em không cần lo lắng những điều này.”

“Túi trút giận vạn năng: Ha ha, Tô Tô của tôi không gì là không thể, Tô Tô của tôi chẳng thèm lo lắng đâu!”

Tốc Tốc: “Tôi không lo lắng.”

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu hu, Tô Tô, người ta yêu cô quá đi. Chúng ta có suy nghĩ giống nhau sao? Chúng ta ôm một cái nhiệt liệt thâm tình nào.”

Mục Giang Lâm liếc nhìn một nơi hơi dao động trong không trung bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Túi trút giận vạn năng: … Dữ vậy, chẳng trách Tô Tô thích Đường Cảnh Uẩn mà không thích anh.”

Mục Giang Lâm cười khẩy một tiếng, xoay về phía Tốc Tốc, cố gắng để giọng điệu dịu dàng hơn: “Tốc Tốc, với em thì em có cảm thấy Đường Cảnh Uẩn giống như anh trai nhà mình không?”

Tốc Tốc: “??”

Cô thành thật trả lời: “Hoàn toàn không.”

Cho dù cô là Đường Tô thì cũng là không còn ký ức trước đây nữa rồi, hoàn toàn không có ấn tượng gì với Đường Cảnh Uẩn.

“Túi trút giận vạn năng: Ha ha ha ha!”

Mục Giang Lâm trấn tĩnh đi tới nơi lay động trong không trung, giơ tay tát vào nơi đó.

“Túi trút giận vạn năng:!! Người ta bị thương rồi hu hu hu. Đường Cảnh Uẩn thật sự không phải anh trai cô ấy, đó là anh trai của Tô Tô.”

Đây là đang nhắc nhở Mục Giang Lâm.

Anh chỉ cảm thấy hai anh em họ tình cảm thân thiết từ khi còn nhỏ, qua lại nhiều thì biết đâu có thể khiến nha đầu này nhớ ra gì đó. Nhưng anh lại quên mất, trong mắt hai người họ, đối phương không phải anh trai hay là em gái.

Nếu thật sự ầm ĩ ra chuyện gì đó thì sợ là không dễ giải quyết.

Mục Giang Lâm hối hận rồi, anh nói: “Sau này việc của nhà họ Đường, em không cần phải tìm Cảnh Uẩn nữa, anh sẽ giải quyết giúp em.”

Sợ câu này có sơ hở, anh lại bổ sung thêm: “Ngoài chuyện nhà họ Đường ra thì em cố gắng đừng tìm anh ấy, anh sẽ giúp em giải quyết tốt tất cả mọi chuyện.”

Tốc Tốc quả quyết từ chối: “Không thể nào.”

Lồng ngực Mục Giang Lâm hơi nghẹn: “Sao vậy?”

Tất nhiên Tốc Tốc không thể nói ra cô là ‘Phong Diệp’ được, cần phải có trao đổi mang tính kín đáo về mặt công việc với Đường Cảnh Uẩn – chủ biên của.

Cô trả lời đầy ẩn ý: “Đô thống đại nhân bận như vậy, không thể nào quán xuyến hết tất cả mọi chuyện được. Nhà họ Đường có lịch sử lâu đời, tôi ở Tuyên Thành, thỉnh thoảng vẫn cần tiếp xúc với anh ta.”

“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô đáng yêu, người ta thích cô quá. Tô Tô, cô còn nhớ tôi không? Tôi là bảo bối của cô đây, cưng ơi!”

Mục Giang Lâm hơi cụp mắt xuống, ngón tay gõ lên bàn: “Tạm thời không nhắc đến những chuyện này nữa.” Nhắc cũng chẳng tác dụng gì, nha đầu này giỏi nhất là vòng vo: “Anh hỏi em một câu, em cảm thấy anh với Đường Cảnh Uẩn, ai dễ ở chung hơn?”

Tốc Tốc đáp rất nhanh: “Anh.”

Thấy mắt cô lóe lên, Mục Giang Lâm đoán chắc là nha đầu này đang nói dối để dỗ anh rồi.

Vừa nghĩ đến cảnh cô với Đường Cảnh Uẩn nói cười vui vẻ dưới gốc cây, không biết sao mà răng anh hơi ê.

Mục Giang Lâm: Ghen thì không thể ghen được, người chín chắn như mình, cả đời này không thể nào ghen được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.