Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 21



Phải nói là lời của Mục Giang Lâm khiến Tốc Tốc có hứng thú với bữa tiệc lần này hơn.

Cấp quản lý của có người xuất hiện ở bữa tiệc, chứng tỏ cô có thể tiếp xúc trực tiếp với những người này, nhưng đối phương lại không biết thân phận tác giả của cô.

Với cô mà nói, đây là chuyện rất có lợi. Dù sao thì cô đã viết lách nhiều ngày vậy rồi, ngoài tiếp xúc với Đường Cảnh Uẩn ra thì cô không hiểu gì về những người mà mình đang hợp tác.

“Sao tự dưng anh lại nhắc đến điều này?” Tốc Tốc hơi tò mò, hỏi Mục Giang Lâm: “Chẳng lẽ đô thống đại nhân cảm thấy… tôi có hứng thú với?”

“Có hứng thú hay không thì tạm thời không nhắc đến.” Mục Giang Lâm mỉm cười: “Em quen Cảnh Uẩn, họ lại là đồng nghiệp của Cảnh Uẩn, nói không chừng họ đến để bắt chuyện với em, biết trước luôn tốt hơn.”

Mặc dù đạo lý này khiên cưỡng nhưng cũng có lý, Tốc Tốc chấp nhận lý lẽ này, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa.

Đến hôm đó, thời tiết không đẹp, trời đổ mưa.

Mục Giang Lâm cầm dù che cho Tốc Tốc lên xe, Lục Li làm tài xế, nhóm người đi đến khu biệt thự.

Chủ nhân tổ chức tiệc lần này là lãnh sự Pháp, trùng với ngày sinh nhật của vợ nên tổ chức một vũ hội ở nhà.

Trên xe, Tốc Tốc mơ màng muốn ngủ, cô ngáp một cái, ai oán nói: “Sao mấy người nước ngoài này lại thích khiêu vũ thế nhỉ? Một lần hai lần ba lần đều là vũ hội…”

Mục Giang Lâm nhìn dáng vẻ cô ngủ gà gật, mỉm cười: “Không khiêu vũ thì còn có thể thế nào nữa? Phẩm trà, cắm hoa, xông hương các thứ thì họ không chơi, cũng chỉ có thể khiêu vũ thôi.”

Rõ ràng mấy câu này của anh đang nói đến lịch sử lâu đời về văn hóa và nghệ thuật của tổ quốc, nhưng lại có thể vừa chơi vừa thưởng thức, còn người nước ngoài cũng chỉ có thể lấy khiêu vũ để giải trí thôi.

Tốc Tốc thích nghe những lời này, huống hồ vốn dĩ là do cô khơi gợi đề tài. Cô cũng không nhắc đến chuyện nước ngoài còn có ca kịch các thứ, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi cô ngủ rồi Mục Giang Lâm mới lặng lẽ nghiêng vai qua để cô dựa vào.

Lúc họ đến, nhà lãnh sự đã tập trung rất nhiều người. Sự xuất hiện của đô thống đại nhân khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ai nấy cũng dừng lại việc đang làm, chủ động chào hỏi anh.

Sự xuất hiện của Tốc Tốc khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Tóc cô búi cao, vì thời tiết bắt đầu mát mẻ và đổ mưa nên cô choàng khăn ở bên ngoài chiếc áo vải sa tanh. Bước chân di chuyển nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất tao nhã và nền nã.

Khách khứa ở đây phần lớn đều là lần đầu gặp cô, lời đồn ‘đô thống phu nhân vừa hèn vừa quê’ lóe lên trong đầu, mọi người hoảng hốt nhận ra sai lầm mình mắc phải trước đó. Sau khi sững sờ và thất thần giây lát, mọi người lần lượt chào hỏi đô thống phu nhân.

“Phu nhân, bộ trang sức hôm nay của cô đẹp thật, không biết cô mua ở đâu?”

“Chiếc váy này đẹp lắm, vừa nhìn đã biết do Noé tiên sinh của Pháp thiết kế và cắt may rồi… Xin hỏi phu nhân làm thế nào để mời được Noé tiên sinh vậy?”

Tốc Tốc không ngờ bộ lễ phục này được tạo ra từ một vị danh gia giỏi giang như vậy.

Cô cười nói với các quý cô quý bà: “Tôi làm sao mà mời được vị tiên sinh đó chứ? Đây là đô thống đại nhân đặt may cho tôi.” Cô quay sang cười với Mục Giang Lâm: “Cảm ơn đô thống Mục nhiều.”

Câu cuối giọng của cô rất nhẹ, đồng thời cũng lễ độ và thận trọng, toát lên vẻ dí dỏm đáng yêu chỉ có ở độ tuổi của cô.

Khách khứa thấy thế thì cười bảo: “Tình cảm của đô thống và phu nhân tốt quá.”

Trong vài phút ngắn ngủi, mọi người đã thay đổi ấn tượng và định kiến ‘quê hèn’ trước đó dành cho đô thống phu nhân, cũng nhận ra đô thống và phu nhân rất tình cảm, hoàn toàn không phải quan hệ không tốt như trong lời đồn.

Lúc này, chủ nhân của vũ hội, lãnh sự và phu nhân đến.

Tốc Tốc theo Mục Giang Lâm nói chuyện với vợ chồng họ một lúc, cô thấy Mục Giang Lâm có việc phải bàn bạc với lãnh sự nên một mình đi đến khu ăn uống ở bên cạnh.

“… Đô thống phu nhân? Đô thống phu nhân?” Phía sau cách đó không xa có người cẩn thận dè dặt gọi cô.

Tốc Tốc quay đầu nhìn, cô vô cùng ngạc nhiên: “La phu nhân, bác cũng đến à!”

Người đến khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt tròn mắt to, nụ cười nở trên môi, chính là La thái thái, mẹ của La Tố Tố.

Bà La cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tốc Tốc.

“Bà thông gia có nói phu nhân lãnh sự mời cả đô thống và phu nhân, chỉ không biết hai người có thể đến không thôi.” Bà La nắm tay Tốc Tốc không buông: “Tôi nghĩ, thiệp mời đã nhận rồi thì chi bằng đến xem thử, không ngờ hai người thật sự đến đây, lại gặp nhau rồi.”

‘Bà thông gia’ mà bà ấy nói chính là mẹ vợ của La Hồng – con trai bà ấy.

La Hồng là em trai của La Tố Tố, sau khi La Tố Tố mất, người nhà họ La vẫn có mối quan hệ rất tốt với Mục Giang Lâm, trừ La Hồng.

La Hồng và La Tố Tố là sinh đôi, tình cảm không phải bình thường. La Hồng luôn cảm thấy, nếu lúc đó không phải do Mục Giang Lâm thì La Tố Tố sẽ không mất sớm như vậy, thế nên dù gia đình có khuyên thế nào thì anh ta cũng không thích Mục Giang Lâm.

Từ lần trước tham gia hôn lễ của đô thống với đô thống phu nhân, không hiểu sao La thái thái đã có cảm giác thân thiết với vị đô thống phu nhân này.

Bà ấy nắm tay Tốc Tốc: “Nghe nói một khoảng thời gian nữa cô với đô thống sẽ đến thành phố Chu? Nếu ở thời gian ngắn thì chi bằng đến nhà tôi ở đi, nhà rất rộng rãi, đủ để ở đấy.”

Tốc Tốc không thân với nhà họ La, hơn nữa cô cũng không biết thái độ của Mục Giang Lâm thế nào, cô đáp: “Đợi tôi về hỏi đô thống rồi sẽ trả lời bác nhé.”

Vừa rồi La thái thái nói xong mới cảm thấy hơi đường đột, bây giờ thấy đô thống phu nhân không từ chối ý tốt của mình, bà vui vẻ nói: “Được, vậy thì hỏi cậu ấy thử xem. Nếu cậu ấy không đồng ý thì tôi bảo ông La nói với cậu ấy! Ấy, thằng nhóc La Hồng đâu rồi nhỉ? Sao vừa chớp mắt cái là không thấy bóng dáng đâu. Cô cứ bận trước đi nhé, lát nữa tôi tìm được thằng nhóc đó rồi sẽ đưa đến gặp cô.”

Nói xong, bà ấy chào tạm biệt Tốc Tốc. Tốc Tốc không ngờ có thể gặp được người nhà của La Tố Tố ở đây.

Một thời gian nữa Mục Giang Lâm sẽ đưa cô cùng đến thành phố Chu, mà thành phố Chu vừa khéo lại là nơi người nhà họ La sinh sống.

Tốc Tốc đến từ một thế giới khác, không quen với cuộc sống ở đây, cũng chẳng có bạn bè gì. Nhưng hôn lễ kiểu Tây của cô sắp được tổ chức ở thành phố Chu.

Hôn lễ kiểu Trung cũng ổn, dù sao thì cô đã khá thân với nhà họ Đường rồi, hơn nữa khoảng thời gian trước cũng quen được vài người bạn, lúc tổ chức hôn lễ kiểu Trung cô không hề thấy lo lắng.

So ra thì nghi thức ở thành phố Chu hơi khó đối phó.

Có thể làm quen trước với nhà họ La, ít nhiều thì cô cũng có hứng thú và hiểu rõ hơn về cuộc sống ở thành phố Chu.

Về phần La Hồng… Sau này qua lại nhiều rồi, có thể quan hệ sẽ dịu lại. Nếu không thể thì chỉ đành thế này thôi. Cô không định thay đổi cái nhìn của người khác về cô.

Lại có thêm vài quý bà quý cô chủ động đến bắt chuyện.

Đợi họ đi rồi, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đi tới, chủ động giới thiệu bản thân với Tốc Tốc: “Xin chào, tôi là Lương Hâm, người phụ trách chuyên mục tiểu thuyết của.”

Vừa nghe thấy hai chữ ‘tiểu thuyết’, bàn tay cầm ly rượu của Tốc Tốc siết chặt lại. Cô kịp thời mỉm cười, đáp lại đối phương: “Chào Lương tiên sinh.”

Lương Hâm rất giỏi nói chuyện, anh ta biết đô thống phu nhân không phải người địa phương, mượn cớ giới thiệu con người vùng đất nơi đây để nói chuyện với cô, thỉnh thoảng còn đưa ra trích dẫn, rất hài hước dí dỏm.

Lúc hai người đang nói chuyện thì có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng đen đi tới, là đồng nghiệp của Lương Hâm.

Có thể người này khá hướng nội, chỉ đi bên cạnh Lương Hâm chứ không nói gì, thế nên Tốc Tốc chỉ đơn giản nói ‘xin chào’ với anh ta rồi không bắt chuyện gì với anh ta nữa.

Tốc Tốc với Lương Hâm hàn huyên xong, sau khi cô rời đi, người đàn ông trẻ đó thở dài, tháo kính xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán và quanh kính.

Lương Hâm tò mò: “Tiểu Ngô, cậu căng thẳng lắm à?” Anh ta ngừng lại rồi cười: “Sao, đô thống phu nhân đẹp quá nên làm cậu sợ, vì vậy con ma bình thường nói nhiều giờ biến thành kẻ câm rồi?”

“Cũng không phải.” Ngô Hiểu chậm rãi đeo kính: “Anh Lương, vừa rồi anh nói chuyện với đô thống phu nhân, tôi đi tới, sau khi nghe giọng của đô thống phu nhân xong thì không dám lên tiếng.”

Lương Hâm bắt lấy trọng điểm: “Ý cậu là không dám?”

“Đúng.” Ngô Hiểu nhìn bóng lưng đã đi xa của đô thống phu nhân, nói như suy ngẫm gì đó: “Lúc đó tôi cảm thấy giọng cô ấy hơi quen tai, để tránh nhận nhầm, tôi im lặng nghe một lúc trước. Anh Lương, nghe xong thật sự khiến tôi nhớ ra rồi.”

Ngô Hiểu dời tầm nhìn sang, ánh mắt sáng rực: “Tôi cảm thấy đô thống phu nhân rất có thể chính là nữ sĩ ‘Phong Diệp’ tiếng tăm lừng lẫy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.