Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 22



Vì là dạ tiệc nên lúc mọi người đến thì mặt trời đã bắt đầu lặn về Tây, sau khi khách khứa đến đông đủ, sắc trời đã tối.

Bữa tiệc bắt đầu.

Người có thân phận tôn quý nhất ở đây chính là đô thống Mục và đô thống phu nhân, hai vợ chồng ngồi ở vị trí đầu tiên. Vì là đồ ăn Tây nên trên bàn ăn luôn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng nĩa va vào nhau khe khẽ nhưng cũng chỉ thoáng qua, không làm phiền đến người khác.

Tốc Tốc không khỏi thở dài, xã hội thượng lưu ở thời đại này đã quen với lễ nghi ăn cơm Tây rồi. Chỉ là không biết cứ tiếp tục như vậy, lễ nghi truyền thống trong nước có thể duy trì được bao nhiêu năm?

“Nghĩ gì thế?” Lúc Tốc Tốc đang thất thần, ở góc chéo bên kia truyền đến tiếng cười: “Nghĩ đến nỗi thất thần như vậy, anh gọi em mà em cũng không nghe thấy.” Giọng Mục Giang Lâm làm cô bỗng hoàn hồn.

Lúc này Tốc Tốc mới nhận ra người xung quanh bàn đều đang nhìn cô. Lãnh sự Pháp ở bên cạnh cũng cười, nói bằng tiếng Pháp: “Vừa rồi đô thống đại nhân hỏi phu nhân có muốn thêm một miếng bít tết nữa không?”

Lúc này, trước bàn ăn dài, lãnh sự và lãnh sự phu nhân ngồi ở hai đầu của bàn. Mục Giang Lâm và Tốc Tốc ngồi ở bên cạnh hai người, thế nên hai vợ chồng đô thống gần như nhìn nhau qua đường chéo của bàn dài.

Tốc Tốc biết Mục Giang Lâm rất quen thuộc với lễ nghi trên bàn ăn, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ phá vỡ quy tắc, ở cách xa như vậy mà hỏi cô.

Cô nhìn mọi người xung quanh, không ai cảm thấy phản cảm vì sự đường đột này mà còn hứng thú mỉm cười nhìn cô.

Rõ ràng điều khiến mọi người hứng thú hơn đó là đô thống Mục trước giờ luôn lạnh lùng lại thương vợ đến thế, thấy bít tết trong đĩa cô đã sắp hết thì vội quan tâm.

Đối diện với sự cưng chiều công khai như vậy của Mục Giang Lâm, trong lòng Tốc Tốc cũng thấy ngọt ngào. Cô không muốn từ chối ý tốt của Mục Giang Lâm, cười nói: “Không cần bít tết nữa, em muốn thêm chút salad rau củ.”

Quản gia của phủ lãnh sự vội cho người đi làm.

Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, nói tình cảm của đô thống Mục và vợ rất tốt.

Nhưng lúc này, không hiểu sao Tốc Tốc lại cảm nhận được ánh mắt lạnh tanh ở bên cạnh bay đến.

Cô nhìn sang bàn bên cạnh thì thấy ánh mắt lạnh thấu xương của một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tầm mắt hai người giao nhau, đối phương dời mắt ngoảnh đầu đi… là La Hồng.

Tốc Tốc thấp giọng thở dài, rõ ràng vẻ thù địch của em trai La Tố Tố dành cho cô còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.

Lúc Tốc Tốc định tiếp tục dùng bữa, cô vừa định dời tầm mắt đi thì thấy trên bàn cách xa chỗ La Hồng có một bóng dáng quen thuộc.

Tốc Tốc nheo mắt nhìn sang đó, bóng dáng đó hơi quen, trông giống như… Kiều Liễu? Nhìn kỹ hơn, đúng là cô ta.

Kiều Liễu cũng nhìn thấy cô, cô ta vênh cằm cười với cô.

Tốc Tốc lười bận tâm, cô tỉnh bơ tiếp tục dùng bữa.

Không cần nhìn cô cũng biết, chắc chắn vẻ mặt lúc này của Kiều Liễu rất đặc sắc, không biết bộ dao nĩa thép trong tay cô ta có bị bóp méo không.

Sau khi dùng món chính, lúc lên món tráng miệng, đèn trong phòng ăn đột nhiên tối đi. Kèm theo đó là ca khúc sinh nhật đàn bằng violin và piano, quản gia chậm rãi đẩy một chiếc bánh kem nhiều tầng ra. Trên bánh kem viết dòng chữ ‘sinh nhật vui vẻ’ bằng cả chữ Hán và chữ Pháp.

Chiếc bánh kem từ từ tiến vào, khách khứa không hẹn mà cùng nhau hát bài hát sinh nhất. Tiếng Hán và tiếng Pháp đồng thời vang lên, lãnh sự phu nhân cảm động, mắt rơm rớm nước.

“Cảm ơn mọi người!” Bà ấy dùng tiếng Hán thành thạo, không ngừng nói cảm ơn.

Sau khi đèn sáng lên, quản gia cho người đẩy bánh kem, chia cho từng bàn.

Bàn Tốc Tốc đều là những vị khách cho thân phận tôn quý nhất, thế nên bánh kem được cắt chia cho bàn của họ trước. Lúc xe bánh kem đẩy đến giữa bàn Tốc Tốc và La thái thái, ở cửa có một người đi vào. Là La Hồng.

Vừa rồi anh ta đi vệ sinh, đúng lúc bỏ lỡ khoảnh khắc hát chúc mừng sinh nhật rồi.

Lúc này đang náo nhiệt, mọi người đều rời khỏi vị trí, đi trò chuyện với người quen.

La Hồng nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, đi tới bên cạnh Tốc Tốc: “Lúc nãy dùng bữa cô nhìn tôi làm gì?” Câu này có ý chất vấn.

Tốc Tốc ngạc nhiên nói: “Tôi chỉ nhìn anh có một lần thôi.”

“Một lần?” La Hồng cười khẩy: “Nhưng trừng một lúc lâu đấy, đừng tưởng tôi không phát hiện. Sao? Muốn nhìn xem nhà họ La chúng tôi sống thế nào sau khi mất đi chị tôi và đô thống Mục à?”

Trông anh ta rất giống với La thái thái, mặt tròn mắt to. Chỉ có điều khuôn mặt La thái thái hiền lạnh, còn anh ta mang theo ý thù địch.

Tốc Tốc biết La Hồng đang hiểu lầm, vừa rồi cô nhìn Kiều Liễu, nhưng Kiều Liễu ở phía xa chỗ La Hồng nên La Hồng cho rằng cô nhìn anh ta.

Bây giờ mọi người đều không ngồi ở vị trí của mình, cô muốn nói vừa rồi cô nhìn Kiều Liễu thì cũng không có chứng cứ gì.

Lúc cô đang im lặng suy nghĩ, La Hồng đã lùi về sau: “Nói cho cô biết, cô đừng có đắc ý, một đứa nhà quê mà lại chiếm lấy người vốn không thuộc về cô… Nói cho cô biết, ngày tháng tốt đẹp của cô không được lâu đâu!”

Tốc Tốc vốn không muốn quan tâm đến anh ta, cô bất lực đảo mắt, nhìn hướng La Hồng lùi về sai, vội đứng lên ngăn lại: “Anh đừng nhúc nhích! Cẩn thận, phía sau anh là bánh kem!”

Nhưng trong lòng La Hồng sớm đã oán hận người vợ mới của đô thống đại nhân, sau vài câu ngắn ngủi vừa rồi, anh ta đang rất tức giận, hoàn toàn không nghe Tốc Tốc đang nói, tiếp tục lùi lại.

Tốc Tốc nhận ra không ổn, muốn chạy đến ngăn lại, phục vụ và khách khứa bên cạnh bánh kem phát hiện trễ một bước, cũng muốn ngăn lại nhưng đã muộn rồi.

Lúc La Hồng lùi lại thì đụng vào kệ bánh kem, cùng với tiếng kệ bánh ngã rầm là chiếc bánh kem sáu tầng đổ sụp, rơi xuống đất, nát nhừ thành đống.

Mọi người đều kinh ngạc trước sự cố này.

Lãnh sự thấy chiếc bánh kem mình dày công chuẩn bị cho vợ bị người ta phá hỏng thì vô cùng tức giận, muốn phát cáu nhưng lại bận tâm người này là cậu em vợ của đô thống Mục, thế nên chỉ có thể nén giận, chỉ vào La Hồng, tức đến run người.

Tốc Tốc ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, lúc này Mục Giang Lâm không ở đây.

Vừa rồi có một sĩ quan dự tiệc, nhân lúc cắt bánh kem đã gọi Mục Giang Lâm đi bàn chuyện.

Tốc Tốc im lặng nhìn xung quanh, cô không muốn mọi chuyện ầm ĩ vào lúc này.

Thứ nhất là không muốn quấy rầy đến bữa tiệc sinh nhật của lãnh sự phu nhân, thứ hai là không muốn nhà họ La mất mặt vào lúc này.

Nhà họ La… chắc là gia đình cô đã từng sống lúc xuyên sách trước đây.

Sau khi ba mẹ nuôi cô lớn, vốn dĩ nên hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng họ lại là người tóc bạc tiễn người tóc xanh, trơ mắt nhìn con gái rời khỏi thế giới…

Mặc dù Tốc Tốc không nhớ quãng thời gian đó, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ La thái thái tốt bụng, bảo vệ người mẹ trước đây từng nuôi dưỡng cô.

“Trùng hợp thật.” Tốc Tốc lớn giọng nói.

Trong ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt của những người trong phòng, cô đi tới trước, nói với lãnh sự: “Không biết tôn phu nhân và ông có từng nghe đến câu nói cổ ‘tuổi mới bình an’* của nước tôi chưa?”

*碎碎平安( Suì suì píng ān): 碎碎( vỡ) và 岁岁( tuổi) là 2 từ đồng âm. Người ta dùng câu này khi ai đó không may làm vỡ đồ.

Lãnh sự vốn cũng là người cẩn trọng và lão luyện, chỉ có điều quá tức giận không kiềm được mà thôi. Bây giờ đô thống phu nhân ra mặt lên tiếng, ông ta hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

“Tuổi mới bình an?” Lãnh sự biết nói tiếng Hán, chỉ hơi lắp bắp không lưu loát cho lắm.

Tốc Tốc cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi thích dùng từ đồng âm để đọc những lời may mắn. Ví dụ, ‘toái’ và ‘tuế’* đồng âm với nhau, thế nên trong những ngày vui, nếu có thứ gì đó bể thì chính là chuyện tốt, có nghĩa là nhất định sẽ khỏe mạnh, bình an.”

*碎  /suì/: nghĩa là vỡ, bể

岁  /suì/: nghĩa là tuổi

Đây chỉ là một câu bậc cha mẹ thường nói khi trẻ con làm vỡ đĩa, hi vọng những điều xui xẻo đừng đến mà thôi.

Lúc này, nó được đô thống phu nhân với thân phận tôn quý dùng cho chiếc ‘bánh kem vỡ’ cũng rất thích hợp, còn có thêm nghĩa chúc cho những người Hoa có mặt ở đây trải qua năm mới khỏe mạnh bình an.

Sắc mặt của các vị khách dịu lại, nụ cười lại xuất hiện trên mặt mọi người.

Lãnh sự và lãnh sự phu nhân vốn thích những thứ truyền thống của Trung Quốc, hai vợ chồng thấy sắc mặt mọi người đều thoải mái, thì cảm thấy câu nói của đô thống phu nhân rất hay, hai vợ chồng cười lớn nói: “Khỏe mạnh, bình an!”

Quản gia ra lệnh cho người làm nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Nhân lúc này, Tốc Tốc nâng cốc đề nghị: “Chi bằng chúng ta nhân cơ hội này, chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý!”

Quản gia nghe thế thì hai mắt sáng lên, vội chỉ huy các phục vụ mang rượu lên.

Vì vậy, trong lúc dọn dẹp hiện trường vốn dĩ nên hỗn loạn thì mọi người lại vui vẻ, ai nấy đều nhấm nhạp rượu, chúc mừng lãnh sự phu nhân sinh nhật vui vẻ.

Sau khi hiện trường lộn xộn được dọn sạch, khách khứa lục tục quay lại vị trí.

Vốn dĩ khoảnh khắc sau bữa ăn nên là ăn bánh sinh nhật, may mà nhà bếp đã có chuẩn bị từ trước, sợ có khách không quen ăn bánh kem nên đã chuẩn bị trước rất nhiều loại bánh ngọt.

Mặc dù bây giờ không có bánh kem nhưng tráng miệng sau bữa ăn thì vẫn phải tiếp tục.

Sau khi La thái thái đưa La Hồng đi xin lỗi lãnh sự và lãnh sự phu nhân xong thì lại kéo La Hồng đến trước mặt Tốc Tốc.

“Mau cảm ơn đô thống phu nhân đi.” Bà La giục, đẩy con trai. La Hồng muốn nói lại thôi.

“Không cần khách sáo đâu.” Tốc Tốc vốn cũng không cần anh ta cảm ơn, cô nhìn ra anh ta không tình nguyện nên thản nhiên cười nói với La thái thái: “Nhà họ La với nhà họ Mục vốn qua lại thân thiết, tôi chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi, bác gái không cần phải để trong lòng đâu.”

Thân phận cô cao quý nhưng lại hạ thấp mình, có thái độ lễ phép mà bậc tiểu bối nên có, thật sự là nể mặt nhà họ La rồi.

Hơn nữa, nể mặt cô nên người khác cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, không so đo với lỗi lầm vừa rồi của La Hồng.

Từ tận đáy lòng, La thái thái cảm kích sự chu đáo của Tốc Tốc, thật lòng cảm ơn: “Cảm ơn phu nhân.”

Tốc Tốc thật sự rất thích vị trưởng bối này, cô nắm tay bà: “Bác không cần khách sáo đâu.”

Rối ren qua đi, mọi người lại ngồi vào chỗ tiếp tục dùng bữa.

Ngồi lại vị trí, nhân lúc tiếp tục lên món vẫn chưa yên tĩnh lại, La thái thái không khỏi quở trách con trai: “Sao con lại gây khó dễ cho cô ấy? Cô ấy có chỗ nào không tốt?”

“Con nhìn không quen cô ta chiếm…”

“Chiếm gì mà chiếm?” Bà La tức đến nỗi cấu vào cánh tay con trai: “Cứng đầu cứng cổ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.