Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 40



Lúc này trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ tối đen, cũng không biết mấy giờ rồi, nhưng Kiều Dương lại chạy đến bệnh viện vì cô.

Lúc này, Tốc Tốc thật sự muốn khóc. Trên thế giới này có anh trai thương yêu cô, có người chồng yêu chiều cô. Cô có quá nhiều thứ không nỡ, thật sự rất muốn tiếp tục sống ở đây.

Nhưng sức khỏe ngày càng yếu và cả cơn buồn ngủ không ngừng ập tới nói cho cô biết thời gian của cô không còn nhiều nữa.

Mục Giang Lâm nhìn Tốc Tốc.

“Để anh ấy vào đi.” Tốc Tốc nói.

Mục Giang Lâm đích thân đi mở cửa, đưa Kiều Dương vào.

Cho dù lúc ở nhà họ Kiều chẳng có bao nhiêu quần áo thì Kiều Dương cũng sửa soạn cho mình rất gọn gàng sạch sẽ, tóc được chải rất cẩn thận. Bây giờ giày anh chiếc trái chiếc phải rõ ràng không cùng một đôi, quần áo xộc xệch, thậm chí nút còn bị lệch một cái.

Có thể thấy anh chẳng màng gì mà vội vã chạy đến đây.

“Ni Nhi!” Kiều Dương lao đến bên giường: “Em sao thế?”

“Không sao.” Tốc Tốc nói: “Ngất thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”

Lúc này Kiều Dương mới yên tâm, nhưng nhìn thấy sắc mặt em gái tái nhợt không chút máu, nói chuyện thều thào, Kiều Dương vẫn không yên tâm được.

Muốn ở lại chăm sóc cho em gái nhưng lại sợ làm làm phiền hai vợ chồng họ ở với nhau.

Kiều Dương khó xử, không biết nên ở hay nên về nhà.

“Anh cũng ở lại đi.” Mục Giang Lâm nói, anh biết Kiều Dương luôn rất quan tâm đến em gái. Cho dù người ở phủ họ Kiều thì vẫn luôn nhớ đến Kiều Ni Nhi ở quê.

Bây giờ hai anh em mới đoàn tụ chưa được bao lâu, nhìn thấy em gái yếu ớt như vậy, Kiều Dương làm anh trai nhất định sẽ rất lo lắng. Hơn nữa rõ ràng Tốc Tốc cũng rất thích người anh trai này.

Mục Giang Lâm nói: “Anh ở lại với cô ấy đi, giường bên cạnh để nghỉ ngơi, đợi trời sáng thì anh đến trường.”

“Bên trường tôi không đi cũng…”

“Anh có bài thi.” Tốc Tốc cố gắng nói: “Không thể để lỡ thi cử được.”

Kiều Dương há miệng muốn phản bác, nhưng thấy em gái quả quyết, anh cũng không muốn em gái đang bệnh mà còn lo lắng cho anh, thế nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được, anh biết rồi.”

Tốc Tốc rất mệt, chẳng bao lâu sau lại ngủ tiếp.

Kiều Dương nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh trằn trọc không ngủ được, nhưng anh cũng không dám đến bên giường nhìn em gái, vì đô thống đang ở bên giường đó rồi.

Kiều Dương lo lắng, thầm thở dài.

Mục Giang Lâm ngồi bên giường nhìn Tốc Tốc im lặng ngủ say, nhưng trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ chuyện túi trút giận. Làm thế nào để Tốc Tốc nói chuyện với nó đây?

“Túi trút giận vạn năng: Có đó không? Có đó không?”

Mục Giang Lâm: “…Ừ.” Rõ ràng nó biết anh đang ở đây, vậy mà còn hỏi.

“Túi trút giận vạn năng: Anh biết bên xương quai xanh của Tô Tô có một dấu ấn chứ?”

Mục Giang Lâm: “Ừ.”

“Túi trút giận vạn năng: Lúc Tô Tô vừa đến thế giới này, đôi khi liên lạc với tôi sẽ xuất hiện nhiễu sóng, khi đó cô ấy sẽ sờ vào dấu ấn rồi gọi tên tôi, sau đó cô ấy có thể nghe thấy tôi nói.”

Lần đầu tiên Mục Giang Lâm nghe nói đến chuyện này. Anh đứng dậy, ba bước thành hai đi tới bên giường nhỏ.

Kiều Dương đang trằn trọc khó ngủ, đột nhiên một bóng dáng cao lớn đến ngay trước mặt, Kiều Dương vội ngồi dậy: “Em rể, cậu…”

“Tôi nghĩ anh vẫn nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Mục Giang Lâm ôn hòa nói: “Giường ở nhà thoải mái hơn, ngủ cũng ngon hơn. Anh nghỉ ngơi tốt thì bài thi ngày mai mới có thể làm tốt được, có đúng không?”

Ánh mắt anh sáng quắc, như thể nếu nghe thấy đáp án phản đối thì có thể lập tức ăn luôn đối phương.

Kiều Dương nuốt nước bọt: “Ồ.”

Mục Giang Lâm hài lòng gật đầu: “Người đâu, đưa cữu gia về nhà.”

“Không không, tôi tự đi được rồi, họ lái xe là được.” Kiều Dương vội đứng dậy, chạy đến bên giường nhìn em gái, xác nhận em gái đã ngủ say thì mới lưu luyến rời đi.

Mục Giang Lâm ở bên cạnh Tốc Tốc. Vì cơ thể không thoải mái nên Tốc Tốc ngủ không ngon lắm, chỉ là cơ thể yếu quá nên tạm thời ngủ được một lúc, khoảng nửa tiếng sau cô mới từ từ tỉnh lại.

Mục Giang Lâm đưa nước cho cô uống, lúc này mới nói với cô cách mà túi trút giận nói.

Tốc Tốc thử làm theo, kết quả chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng khóc lớn.

“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô, Tô Tô! Người ta nhớ cô muốn chết rồi!”

Mục Giang Lâm ghét ồn, muốn ngăn nó lại nhưng thấy Tốc Tốc không chê phiền nên anh thôi.

Bây giờ túi trút giận chạy đến bên Tốc Tốc, Mục Giang Lâm dứt khoát đi đến phía kia căn phòng cho yên tĩnh.

Đợi nó khóc xong dừng lại Tốc Tốc mới nói ra những đắn đo của mình.

Tốc Tốc: “Tôi muốn ở lại nhưng tôi vi phạm một số quy tắc, thế nên chẳng bao lâu nữa tôi phải quay về rồi.”

Túi trút giận không lên tiếng, đang nghiêm túc lắng nghe.

Tốc Tốc nói tiếp: “Đã vi phạm quy tắc, vậy chắc chắn tôi phải ‘quay về’, không thể ở lại được, có đúng không?”

Trong không khí yên tĩnh một lúc, Mục Giang Lâm vốn đang ở cửa lại sải bước quay lại.

“Túi trút giận vạn năng (nhỏ giọng): Cũng không nhất thiết là không được.”

Tốc Tốc lập tức lên tinh thần: “Sao lại nói vậy?”

“Túi trút giận vạn năng: Cô nghĩ là xem, vốn dĩ Tô Tô không ở đây, thì tôi cũng phải biến mất chứ. Nhưng tôi không hề biến mất, có đúng không?”

Tốc Tốc: “Cũng đúng.”

“Túi trút giận vạn năng: Thế nên vẫn có lỗ hổng có thể chui vào được.”

Tốc Tốc: “Vậy khi đó cậu làm thế nào để có thể ở lại đây?”

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, người ta cũng không muốn ở lại, chỉ có điều sau khi Tô Tô đi, người ta ở lại đây.”

Tốc Tốc: “…”

Bỏ đi, hiện tại không thể trông đợi vào nó được, mình vẫn nên tự suy nghĩ trước vậy.

Tốt xấu thì bây giờ đã biết hệ thống xuyên sách có lỗ hổng có thể chui vào được, cô vẫn có thể ở lại, điều này đã là sự khích lệ rất lớn rồi.

Không biết có phải vì trong lòng có hi vọng hay không, chẳng hiểu sao Tốc Tốc cảm thấy khỏe hơn đôi chút.

Cô trộm nhìn dấu ấn, mặc dù màu sắc đã nhạt đi rất nhiều nhưng lúc này không còn tiếp tục nhạt đi nữa. Có thể đây là lý do cô cảm thấy thoải mái hơn.

Tốc Tốc không muốn ở bệnh viện mà lãng phí thời gian, trời vừa sáng cô đã bảo Mục Giang Lâm làm thủ tục xuất viện cho cô.

“Không được.” Mục Giang Lâm quả quyết từ chối: “Sức khỏe em còn yếu, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi.”

Tốc Tốc cười: “Đô thống biết rõ cái này không phải do bệnh, sao còn nói như vậy chứ? Theo em thấy, chỉ bằng về nhà, ở bên anh nhiều hơn, nhân tiện nghĩ lại chuyện trước đây, xem thử làm thế nào mới có thể ở lại.” Cô nói cũng có lý.

Thực ra trong lòng Mục Giang Lâm biết cô nói đúng, nhưng thấy cô tiều tụy như vậy, anh đau lòng đến nỗi không biết nên làm thế nào để chăm sóc cô.

Tất nhiên bác sĩ không tìm được nguyên nhân bệnh của Tốc Tốc, nhưng họ cảm thấy cô không nên về nhà, ở bệnh viện mới đảm bảo.

Thế nên, dưới sự khuyên ngăn hết lời của bác sĩ, Mục Giang Lâm vẫn kiên quyết làm thủ tục xuất viện cho Tốc Tốc, sau đó lại đẩy xe lăn đến cho cô, đây là chuyện cô khăng khăng muốn làm.

Vốn dĩ Mục Giang Lâm muốn bế cô ra rồi sau đó lên xe, nhưng Tốc Tốc cảm thấy ở nơi đông người vẫn không nên làm vậy, ngồi xe lăn tốt hơn.

Mục Giang Lâm cũng không trái ý cô, đẩy xe lăn đến. Sau khi đẩy ra khỏi phòng bệnh, Mục Giang Lâm dừng xe lăn ở một nơi cách xe không xa, anh đích thân lên xe trải chăn mỏng ở ghế sau, để Tốc Tốc nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Tốc Tốc đang ngồi đó vô cùng buồn chán thì nghe thấy một giọng nói kỳ quái ở cách đó không xa: “Ôi, tôi còn tưởng là ai đấy, thì ra là cô à. Lần trước thấy cô còn chạy nhảy tung tăng, sao giờ lại không được nữa rồi?”

… Kiều Liễu?

Tốc Tốc nghe tiếng nhìn sang, quả nhiên cách đó hơn mười mét, một cô gái ăn vận thời thượng, trang điểm lòe loẹt đi tới.

Không đợi Tốc Tốc lên tiếng, Kiều Liễu đã nói trước: “Tôi còn tưởng khoảng thời gian này người xảy ra chuyện là người đàn ông của cô chứ, sao? Anh ta tránh được tai họa, bây giờ tai họa chuyển sang cô à? Tôi bảo sao, đời này anh ta đột nhiên lấy nhiều vợ như vậy đúng là bất thường mà, tám phần là dùng cô để tránh xui xẻo rồi!”

Trong câu này có ẩn ý, có vẻ Kiều Liễu biết Mục Giang Lâm sẽ gặp chuyện gì đó không tốt?

Tốc Tốc biết Kiều Liễu là người trọng sinh, vậy chắc chắn Kiều Liễu biết một vài chuyện trong sách không viết.

Đến lúc gạ lời rồi. Lúc này Tốc Tốc mới nhìn Kiều Liễu, thong thả nói: “Tôi cũng cảm thấy bệnh này của tôi không bình thường. Hay là cô nói với tôi xem, anh ấy vốn sẽ có tai họa gì? Tôi cũng muốn biết căn bệnh đến đột ngột này của tôi là sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.