Vào khoảnh khắc dao đâm vào, Tốc Tốc vô cùng hối hận với quyết định lúc đó của mình.
Lúc cơn đau ập đến, cô cũng không biết tại sao lúc này mình còn có thể nghĩ đến chuyện khác.
… Nếu khi đó Mục Giang Lâm nói ở nhà với cô không tham gia tiệc nữa, nếu cô tùy hứng đồng ý với anh, liệu có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nhưng cuộc đời nào có nhiều nếu như đến thế. Lúc đó cô đột nhiên hiểu chuyện, tạo ra hậu quả thế này, hối hận cũng đã muộn.
Tốc Tốc cảm giác mình được bế lên, cô nghĩ chắc chắn bây giờ Mục Giang Lâm lo lắng cho cô lắm.
Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu, sau đó cơn đau ở nơi bị đâm khiến đầu cô trống rỗng rồi cô hoàn toàn ngất đi.
*
Đèn trong phòng phẫu thuật chiếu lên mặt, cô lờ mờ cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung, không thấy rõ gì cả, chỉ có một đường viền mơ hồ.
Có đường viền của giường, bóng người, và cả bàn. Không nhìn thấy rõ dao phẫu thuật, chỉ có ánh sáng phản chiếu.
Tốc Tốc cảm giác mình như đang bị cách ly ở thế giới này, những người đang sống sờ sờ đó và mọi thứ xung quanh họ là cùng một chiều. Còn cô đang lơ lửng, là ở một chiều khác. Không can thiệp với nhau, cũng không dung hợp vào nhau.
Tốc Tốc chỉ nhớ tên mình, nhưng lại quên đi tất cả những thứ khác. Cô rất muốn biết mình là ai, đến đây làm gì, làm thế nào mới có thể dung nhập với thế giới của những người này.
Nhưng cô lơ lửng rất lâu, mọi thứ đều không có câu trả lời.
*
Mùa thu trời cao và mát mẻ, hôm nay mặt trời chói chang, tia nắng chói mắt chiếu vào vườn hoa trong căn nhà gỗ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ vô cùng.
Lục Li đứng trong sân một lúc, thấy bác sĩ ra khỏi phòng, lúc này cậu ta mới nhanh chóng đi vào, gọi một người hầu: “Thím Lưu… thế nào rồi?”
“Vẫn vậy.” Thím Lưu liếc nhìn phòng ngủ, không khỏi thở dài: “Bác sĩ tiêm cho phu nhân rồi, đô thống vẫn ở bên cạnh. Lúc cậu vào thì cẩn thận một chút, tâm trạng đô thống không tốt lắm.”
“Vâng.” Lục Li gật đầu, câu ta biết tâm trạng đô thống không tốt.
Từ lúc phu nhân xảy ra chuyện đến giờ, tâm trạng chưa từng tốt.
Vết thương của phu nhân không sao, đã lành rồi. Nhưng từ hôm hôn mê đến giờ phu nhân chưa tỉnh lại lần nào, chỉ có chức năng cơ thể đều khỏe mạnh.
Người mà không ăn thì không được, mỗi ngày thím Lưu đều sẽ nấu món ngon mang đến cho đô thống, sau đó đô thống thử đút cho phu nhân nhưng chưa lần nào thành công cả.
May mà bác sĩ tây y có thuốc dinh dưỡng gì đó có thể tiêm, thông qua tĩnh mạch tiêm dịch thể vào trong người, vì thế phu nhân mới có thể không hề hấn gì.
Người bình thường không thể dùng thứ này để tiêm vào tĩnh mạch được, giá cả cũng rất đắt, thường chỉ có bệnh nhân bệnh nặng mới dùng.
Nhưng với tình trạng này của phu nhân, tỉnh còn không tỉnh được, hình như cũng chẳng khác gì bệnh nặng.”
Chỉ có điều không ai dám nhắc đến từ ‘bệnh nặng’ này trước mặt đô thống cả.
Đô thống kiên quyết nói rằng phu nhân chỉ đang tạm thời ngủ thôi, đợi hôm nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Đừng nói là đô thống kiên quyết nói vậy, ngay cả khi có Lục Li thì cậu ta cũng cảm thấy phu nhân như thể không sao cả. Sắc mặt hồng hào, trông như một lúc nữa thôi sẽ tỉnh lại vậy.
Lục Li gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ‘vào đi’ rồi thì cậu ta mới đẩy cửa, từ từ đi vào.
Trong phòng kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời vàng rỡ chiếu vào bừng sáng cả căn phòng.
Mục Giang Lâm mặc thường phục ngồi bên giường, đang cầm khăn thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho người trên giường.
Động tác của anh vô cùng khẽ khàng, như thể sợ quấy rầy cô hoặc là sợ làm cô đau, vô cùng cẩn thận dè dặt.
“Chuyện gì?” Mục Giang Lâm hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.”
“Đô thống.” Lục Li cẩn thận hỏi: “Tên John kia…”
Tay Mục Giang Lâm bỗng dừng lại, anh không đáp, chỉ im lặng khoảng mười giây rồi chợt ngước mắt, lạnh lùng nhìn sang.
“… Đã hành hình rồi.” Lục Li nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Quá trình làm theo anh dặn, không hề nương tay. Thi thể cũng xử lý như anh nói.”
Mục Giang Lâm hít sâu một hơi, phất tay: “Đừng nói nữa, thứ tanh máu đó không hợp nói ở đây”
Anh cúi đầu, khẽ vuốt tóc cô vợ nhỏ nhà mình, động tác tay vô cùng nhẹ nhàng: “Cô ấy nhát gan, không nghe được mấy chuyện này.”
Lục Li nghe thế thì mũi cay xè, suýt thì rơi nước mắt. Cậu ta vội ‘vâng’ một tiếng, nói tạm biệt với đô thống rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mục Giang Lâm đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình với Tốc Tốc, lúc này anh mới cẩn thận lau gò má cho cô, sau đó lại dém góc chăn rồi mới đi tới bên tủ.
Tủ đã bị khóa, chỉ anh và cô có chìa khóa.
Mục Giang Lâm mở tủ ra, nhìn bát thủy tinh – thứ duy nhất được đặt bên trong, gọi: “Túi trút giận.”
“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu đô thống, người ta nhớ Tốc Tốc quá. Hu hu hu hức.”
Mục Giang Lâm từ từ đóng tủ, khóa lại.
Hôm đó ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy Tốc Tốc không tỉnh, lại thấy bên cạnh cô không có túi trút giận, anh vội về nhà tìm.
Quả nhiên nhìn thấy túi trút giận đang canh thứ này. Nghe túi trút giận kể lại ngọn nguồn của thứ trong bát thủy tinh xong, xem như anh đã hiểu tại sao nha đầu đó lại nhất quyết bảo anh đi tham gia tiệc.
Thì ra là vậy, thì ra cô đã cố gắng để mãi mãi ở bên anh. Chỉ là cô sợ anh lo lắng nên không nói với anh.
Mục Giang Lâm đã nghĩ không chỉ một lần, liệu có phải vì không có thứ này nên cô không tỉnh lại nữa?
Anh nhanh chóng phủ định cách nghĩ của mình.
Nếu Tốc Tốc mang theo nó, có lẽ cô chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã chết rồi, hoàn toàn không còn trạng thái sống như bây giờ.
Trong lòng Mục Giang Lâm vô cùng buồn bã.
Anh lấy hai giá cắm nến trong ngăn kéo bên cạnh ra, châm hai ngọn nến đỏ rồi đặt ở trên bàn trước giường.
“Đây là nến long phượng, là nến trước đây mỗi lần kết hôn em đều dùng.” Anh thấp giọng thì thầm: “Lần này em từ bỏ cơ hội quay về để ở lại đây, có phải là muốn anh lấy em lần nữa không?”
“Hôm nay là bảy ngày đầu của em.” Anh nói rồi nói, hốc mắt rơm rớm: “Anh cũng biết trước đây kết hôn đều không lâu, lần này lại đốt nến long phượng, nếu em chịu gả cho anh thì quay lại nhìn xem, nhé?”
Cửa sổ mở ra, vốn dĩ hôm nay không có gió, lá cây bên ngoài gần như lặng yên.
Anh nói xong câu này thì đột nhiên trời nổi gió lớn, Mục Giang Lâm ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên không phải là đóng cửa sổ mà là vươn tay bảo vệ ngọn nến long phượng.
Ngoài dự liệu của anh, cơn gió lớn đó lại thổi thẳng vào giường.
“Tốc Tốc!” Mục Giang Lâm không màng gì cả, vô thức lao đến bên giường muốn chắn gió cho cô.
Cơ thể cô yếu, không thể chịu được lạnh nữa. Không ngờ anh muộn một bước, cơn gió đó thổi chăn của cô sang một bên.
Rất nhiều ngày rồi Tốc Tốc không có phản ứng, không ngờ lúc này lại bắt đầu ho dữ dội, hơn nữa hơi thở cũng trở nên nặng nề, như thể bị ai đó bóp cổ.
“Em sao vậy?” Mục Giang Lâm lo đến nỗi ôm cô vào lòng.
Mắt Tốc Tốc không nhìn được, túi trút giận hét lên.
“Túi trút giận vạn năng: A lạnh quá lạnh quá, tôi không thể nào sưởi ấm nó nữa! Nó hoàn toàn lạnh rồi!”
Lúc nói, dấu ấn trong bát thủy tinh đột nhiên sáng lên. Thậm chí ánh sáng của nó xuyên qua tủ gỗ, chiếu sáng cả căn phòng, sau đó bỗng biến mất trong không trung.
Trong không trung vang lên một câu rất xa xăm lúc rõ lúc không: “Tạm biệt, tôi về đây.” Tiếng nói như lời lải nhải của hệ thống.
Mục Giang Lâm ôm chặt lấy Tốc Tốc, ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói: “Túi trút giận!”
Không hề có tiếng đáp lại, trái tim Mục Giang Lâm lập tức thắt lại.
Nếu túi trút giận đã không còn ở thế giới này nữa, và dấu ấn đó cũng rời khỏi cô…
Vậy, ngay cả khi cô khỏe lại, bình yên vô sự rời khỏi thế giới này, cho dù cô quay lại thì anh cũng không thể nào tìm được cô nữa!
Bây giờ chỉ có thể hi vọng cô tỉnh lại, nhưng xác suất này thực sự quá nhỏ. Sau khi trải qua bảy ngày vô vọng, anh không dám mong đợi kỳ tích xuất hiện nữa.
Mục Giang Lâm cảm nhận được tuyệt vọng khắc sâu tận xương tủy.
Anh sợ hãi đưa ngón tay ra để dưới mũi cô, sợ cô không còn thở nữa.
Ngón tay anh run lẩy bẩy, lần đầu tiên không cảm nhận được hơi thở, anh hoàn toàn sợ hãi.
Lúc anh đưa tay ra định thử lần thứ hai thì đột nhiên hàng mi cô động đậy.
Mục Giang Lâm sợ anh ôm cô lắc mạnh quá, vội khẽ khàng đặt cô nằm xuống giường, không ngờ sau khi cô nằm xuống thì môi cũng cử động
Mục Giang Lâm nín thở, ngay sau đó mắt cô hé mở.
“Sao em lại ở trong phòng ngủ?” Giọng cô khàn đặc.
Toàn thân Mục Giang Lâm như bị rút hết sức lực, đứng không vững. Anh từ từ quỳ bên giường, nắm chặt hai tay cô, nước mắt tuôn trào.