Thứ nhất là vì cô thích nó, cảm thấy rất đẹp, không nỡ buông tay. Hơn nữa bây giờ cô thân là đô thống phu nhân, phải ăn vận phù hợp hơn đôi chút mới được.
Có thế nào thì Mục Giang Lâm cũng làm một việc tốt là đưa cô ra khỏi nhà họ Kiều.
Cô đã nhận sự giúp đỡ của anh rồi thì sẽ không kéo chân anh lại. Là vợ trên danh nghĩa của anh, khi ở trước mặt người ngoài, từng lời nói từng hành động của cô phải xứng với thân phận hiện tại của cô mới được.
Khi gặp người khác, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vẻ ngoài.
Điều khiến Tốc Tốc kinh ngạc đó là, ngoại hình sau khi xuyên sách lần này giống hệt với cô ở thế giới thực.
Dù sao thì cũng là dáng vẻ thật sự của mình, nhìn đã quen rồi, thế nên cô ăn vận cũng rất tùy ý.
Bản thân bộ trang sức này đã rất đẹp rồi, kiểu dáng thời thượng, cũng rất hợp với khí chất của cô.
Một nguyên nhân quan trọng khác nữa là nó đắt.
Về cơ bản thì nó là thứ đắt nhất trong cửa hàng trăm năm tuổi này.
Lúc trả tiền, Tốc Tốc còn đau lòng, suy nghĩ bộ trang sức này mua lẻ thì đắt hơn một chút, có nên chia ra mua không nhỉ?
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi lập tức biến mất.
Mặc dù cô vội tiêu tiền nhưng không muốn làm người coi tiền như rác.
Thứ đáng bao nhiêu thì để bấy nhiêu, không thể vứt tiền không nên dùng ra ngoài như kẻ ngốc được, cô vẫn có nguyên tắc cơ bản này.
Huống hồ bộ trang sức này còn là mẫu mới duy nhất trong Yên Chi Lâu, không có bộ thứ hai. Mua rồi nghĩ lại thì cũng vui.
Tốc Tốc định sẽ đeo nó khi đến nhà họ Đường làm khách.
Sau khi chọn thêm vài món trang sức đẹp nữa, cô lại đến khu khác để dạo, mua thêm phấn son mỹ phẩm.
Sau đó đến cửa hàng quần áo tốt nhất ở bên cạnh đặt vài bộ sườn xám.
Mắt thẩm mỹ của Mục Giang Lâm không tệ, chọn cho cô vài bộ sườn xám rất đẹp, Tốc Tốc rất thích.
Chỉ có điều để cô mặc thoải mái, anh đã chọn sườn xám có chất liệu mềm mại dễ chịu.
Mặc lúc ở nhà hoặc là ra ngoài đi dạo cũng rất tuyệt, nhưng tham gia vào những bữa tiệc trang trọng thì không hợp lắm.
Tốc Tốc đặt vài bộ sườn xám kiểu lễ phục để có thể mặc vào những dịp trang trọng. Một bộ trong đó được làm gấp để vài ngày nữa có thể mặc khi đến nhà họ Đường.
Sau khi xong việc, nhóm người tiếp tục đi dạo chợ hoa.
Để không ảnh hưởng đến đi lại và cuộc sống thường ngày của người dân Tuyên Thành, vị trí của hội chợ hoa nằm ở vùng giáp ranh thành, gần ngoại ô.
Lái xe đến vùng ngoại ô phía Nam, đi qua nội thành, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người náo nhiệt ở phía xa truyền đến. Dọc theo đó đi về phía trước, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy đám đông tấp nập.
Trước đó Tiểu Viêm từng nghe nói đến hội chợ hoa này, nhưng đây là lần đầu cô ấy đến.
Sau khi xuống xe, cô ấy kiễng chân, cố gắng nghểnh cổ nhìn về phía xa: “Ôi trời ơi, đông người quá!”
Biển người đông nghịt không thể nhìn thấy điểm cuối.
“Đúng đấy.” Tốc Tốc cũng rất kinh ngạc với tình hình ở đây: “Còn náo nhiệt hơn tưởng tượng của tôi.”
Lục Li khóa xe xong thì loạng choạng đi tới: “Không phải đâu, không chỉ phân nửa người của Tuyên Thành đến đây, rất nhiều người của vùng khác cũng đến.”
Nói rồi thở dài một tiếng: “Thực ra năm đó Tuyên Thành được gọi là Hoa Thành vì có rất nhiều loại hoa, cũng đã từng tổ chức hội chợ hoa hàng năm. Về sau, vì nhiều người bỏ đi tư tưởng cũ rồi mở ra trào lưu tư tưởng mới, bỏ đi truyền thống hội chợ hoa. Nếu không phải năm nay Đường thái thái cố tổ chức thì e là không có hội chợ hoa này.”
Tốc Tốc đi vào trong, Tiểu Viêm đi bên cạnh cô, Lục Li bảo vệ ở phía sau.
Chẳng trách Tào Liên không để Kiều Liễu đến hội chợ hoa.
Vị trí ở đây hơi xa, nếu một cô gái một mình đến đây thì có vẻ không đủ an toàn.
Huống hồ ở đây không có quy định giới hạn gì, hạng người nào cũng có thể đến.
Tào Liên thân là người mẹ của gia đình kiểu cũ, chắc chắn không muốn con gái đến đây góp vui.
Có lẽ có rất nhiều bậc trưởng bối của gia đình kiểu cũ như Tào Liên lo lắng, vì thế phần lớn những cô gái ở hội chợ hoa đều là các cô gái tân thời như Kiều Mai, quả thực có rất ít cô gái mặc quần áo theo kiểu cũ.
Tốc Tốc mặc một bộ sườn xám vô cùng bắt mắt. Huống hồ cô trời sinh đã xinh đẹp, đứng giữa đám đông chính là phong cảnh, rất nổi bật.
Cô đi đến đâu thì mọi người quanh đó sẽ nhường ra một con đường, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn cô.
Tiểu Viêm rất vui vẻ: “Phu nhân đẹp thật, mọi người đều trộm nhìn cô đấy!”
Từ mẫu giáo đến lớn Tốc Tốc luôn giữ vị trí hoa khôi, được người ta nhìn nhiều rồi nên cô không cảm thấy gì.
Cô tiện miệng đáp một tiếng: “Vậy sao.” Sau đó lại kéo Tiểu Viêm đi chọn hoa giúp, chọn xong thì bó lại rồi dưa cho Lục Li ôm.
Chẳng bao lâu sau, trước ngực Lục Li đã ôm một đống, cho dù cánh tay cậu ta có dài ra thì cũng sắp không ôm nổi nữa.
May mà lúc này Tốc Tốc cũng dạo kha khá rồi nên dứt khoát quay về.
Lúc sắp ra khỏi hội chợ hoa, Tốc Tốc nhìn thấy một người bán hoa có hoa hồng sa mạc.
Nhìn từng chùm hoa nhỏ nhắn xinh đẹp nở rộ trên cành cây cứng cáp, không biết sao cô lại thấy giống Mục Giang Lâm, thế nên tiện tay mua luôn.
Lục Li đi lái xe, tiện thể để đồ đã mua lên xe.
Tiểu Viêm chạy đến giúp, Tốc Tốc tạm thời đứng đợi bên đường.
Có một cậu bé rất đáng yêu ôm một bó hoa lớn đi tới, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị ơi, chị mua hoa không? Không đắt đâu, năm cành một hào, người khác đều bán hai cành một hào đấy.”
Cậu bé rất gầy, cằm nhọn và đôi mắt rất lớn.
Quần áo cậu bé rách rưới nhưng tay lại rất sạch sẽ, cậu bé cẩn thận ôm hoa, trong mắt đầy hi vọng và trông đợi.
Trông có vẻ đến hội chợ để bán hoa.
Vì nhà nghèo không thể dựng nổi quầy hàng, thế nên cứ ôm hoa đi tới đi lui như vậy, chủ động mời chào khách để kiếm thêm chút thu nhập.
“Chị mua mười cành.”
Vừa khéo Tốc Tốc còn chút tiền lẻ, là tiền vừa rồi mua lăng tiêu, Lục Li đưa cho đối phương một tệ được thối lại mấy hào.
Vì cô muốn mua đồ ăn vặt bất cứ lúc nào nên để vài xu tiền trong túi, không ngờ lại dùng đến.
Nhận lấy hoa vừa mua, Tốc Tốc mới phát hiện trên cành hoa ướt đẫm mồ hôi, cành cũng hơi mềm nhũn ra.
Cô nhìn kỹ lại lần nữa, cậu bé nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hồi.
Sau khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu bé nhận ra cành hoa cô vừa mua có vấn đề thì vội nói: “Chị, em đổi cho chị mấy cành.”
“Không cần đâu, mấy cành này rất đẹp.” Tốc Tốc nói rồi lại lấy khăn tay ra, quấn những cành hoa còn lại vào khăn tay giúp cậu bé rồi đặt lại vào tay cậu.
“Bọc lại thế này thì cành hoa sẽ không dễ hư nữa, cũng dễ bán được hơn.”
Cậu bé lo lắng bất an, cúi đầu nói: “Nhưng chiếc khăn này…” Trông rất đắt, chất liệu mới toanh, hơn nữa còn mềm mịn, thoải mái.
“Tặng em đấy.” Tốc Tốc nói: “Hôm nay dùng xong về nhà em giặt sạch đi, lần sau vẫn có thể dùng tiếp được.”
“Cảm ơn chị.” Cậu bé cúi người, trước khi đi còn rút ra một cành hoa, nhét vội vào lòng Tốc Tốc rồi mới chạy đi.
Cho dù Tốc Tốc có gọi thế nào thì cậu bé cũng không chịu dừng lại để lấy cành hoa đó về.
Tốc Tốc cầm bông hoa đó, nghĩ ngợi rồi bẻ đi cành dài ở giữa, sau đó cài hoa lên tóc mai.
Cậu bé nhét cho cô một bông hoa bách hợp rất lớn, cài lên tóc mai rất hợp.
Tốc Tốc chỉnh sửa tóc xong, đang muốn đi ra bên ngoài xem thử sao Lục Li còn chưa tới.
Đột nhiên bên cạnh có người cười, dịu dàng nói: “Bông hoa này rất hợp với cô.”
Xung quanh người đến người đi, mới đầu Tốc Tốc vẫn chưa ý thức được người đó đang nói chuyện với cô, cho đến khi trước mắt xuất hiện một bóng dáng chặn đường của cô thì cô mới dừng lại, kinh ngạc ngước mắt nhìn.
“Anh có việc gì sao?” Cô hỏi.
Người chặn đường là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, quần áo cầu kỳ, mặc một bộ vest được cắt may vừa người, khuôn mặt khôi ngô, đeo kính vàng, trông rất tao nhã lịch sự.
“Xin lỗi, tôi hơi mạo phạm.” Anh ta nho nhã lễ độ duỗi tay ra, nói: “Vừa rôi tôi thấy cô cài hoa rất xinh đẹp nên muốn hỏi cô có bằng lòng làm người mẫu quảng cáo cho tòa soạn chúng tôi không?”
Tòa soạn? Tốc Tốc nhìn xuống mới phát hiện trong tay anh ta cầm một xấp báo.
Anh ta vội đưa hết xấp báo đó cho cô: “Tôi là Đường Cảnh Uẩn, chủ biên của, nếu cô có ý muốn hợp tác với chúng tôi thì mời cô liên hệ với tôi.
Nói xong, anh ta cầm danh thiếp ra, lịch sự đưa đến trước mặt Tốc Tốc bằng hai tay.
Tốc Tốc liếc nhìn tờ báo, bất ngờ phát hiện ra ở đầu tờ báo có một tiêu đề rất bắt mắt: “Báo sẽ mở một mục tiểu thuyết, chân thành mời các tác giả gửi bản thảo, không giới hạn phong cách và đề tài.”
Tiểu thuyết? Mời tác giả?
Hai mắt Tốc Tốc sáng lên, chỉ vào nó rồi nói: “Tòa soạn các anh chuẩn bị nhận bản thảo và mở mục tiểu thuyết à? Khi nào thì bắt đầu?”
Đường Cảnh Uẩn cười đáp: “Đã nhận bản thảo được một thời gian, khoảng nửa tháng rồi. Còn chưa tìm được bản thảo thích hợp.”
Nói đoạn, anh ta lại lịch sự nói tiếp: “Xin hỏi cô có muốn làm người mẫu của chúng tôi không?”
Tốc Tốc do dự nói: “E là không được.” Đô thống phu nhân làm người mẫu tòa soạn, chuyện này sợ là hơi khó.
Huống hồ cô chẳng có hứng thú gì với nghề người mẫu này, có hứng thú thì việc gì cũng dễ làm.
“Hi vọng sự đường đột vừa rồi của tôi không mạo phạm đến cô.” Đường Cảnh Uẩn nói: “Tôi thật lòng muốn mời cô, chỉ là vừa rồi trông khí chất và lời lẽ của cô hơi giống với em gái tôi nên mới vội chặn đường.”
Anh ta nhìn đồng hồ, nói với Tốc Tốc bằng vẻ có lỗi: “Xin lỗi, tôi còn có việc gấp phải làm, nếu cô suy nghĩ kỹ rồi thì liên lạc với tôi nhé?”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Lúc này, Lục Li lái xe tới: “Trên đường nhiều người quá, cả buổi xe không vào được, để phu nhân đợi lâu rồi.”
Tốc Tốc đáp ‘không sao’, sau khi lên xe thì về thẳng nhà.
Cả quãng đường, Tốc Tốc đều đang suy nghĩ đến việc viết tiểu thuyết. Cô đã đọc rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết, lần này có nên thử tự viết không nhỉ?
Vừa rồi cô nhìn thấy quảng cáo nhận bản thảo, nếu viết hay được đăng báo thì nhuận bút cũng rất khả quan.
Đã có ý định ly hôn, vậy phải chuẩn bị trước đường lui, tìm một công việc mình có thể đảm nhận được để tiết kiệm chút tiền của mình.
Cho dù vung tiền của Mục Giang Lâm thì cũng là dùng thân phận ‘đô thống phu nhân’.
Ví dụ như mua trang sức và quần áo là để ăn vận đẹp đẽ làm ‘đô thống phu nhân’.
Nhưng sau khi ly hôn, cô định dùng tiền mà mình tiết kiệm được, không thể dựa vào người khác. Dù sao ly hôn rồi thì cô cũng phải dựa vào chính mình, đúng không?
Tốc Tốc đang suy nghĩ đến tính khả thi của chuyện này.
Chạng vạng, sau khi về nhà, Mục Giang Lâm thay đồ tắm rửa xong, việc đầu tiên anh làm là đi tìm cô vợ nhỏ nhà mình.
Không ngờ nhẹ nhàng đẩy cửa ra đã thấy cô đang ngẩn người dựa vào cửa sổ.
Ánh nắng chiếu trên người cô khiến xung quanh cô có thêm vầng cam ấm áp, dịu dàng khiến người ta không đành lòng phá vỡ đi vẻ đẹp của khoảnh khắc này.
Mục Giang Lâm đứng ở cửa một lúc, không tiếp tục đi vào.
Nhắc đến cậu bé kia, ngoài ra còn nói cô gặp được một biên tập mời cô làm người mẫu.
Chỉ có điều Mục Giang Lâm không hỏi kỹ, cô cảm thấy không quan trọng nên không nói tên của biên tập và tòa soạn kia.
Ngoài ra cô cũng không nói mình định viết tiểu thuyết. Thứ nhất, hiện tại cô là một cô gái dưới quê lên, biết viết chữ là tốt, thời gian ba năm luyện tập chăm chỉ thì cũng có thể có được thành quả.
Nhưng nếu một cô gái từ dưới quê lên như cô đột nhiên có thể nghĩ ra được nhiều ý tưởng và câu chuyện như ngựa thần lướt gió tung mây… điều này hơi phi lý.
Tốc Tốc nghĩ bây giờ vẫn khoan nhắc đến thì tốt hơn.
Đợi cô ở thế giới này lâu hơn một chút, quen được nhiều người rồi thì cô có thể đổ thừa bảo là thời gian qua cô đọc rất nhiều sách, hơn nữa mọi người xung quanh kể cho cô rất nhiều chuyện kỳ lạ, rồi cô mới nghĩ ra những câu chuyện này. Nghe thế này đáng tin hơn đôi chút.
Thứ hai, hiện tại Mục Giang Lâm không muốn ly hôn. Nếu anh phát hiện cô lén lút chuẩn bị cho việc ly hôn rồi chơi chiêu giải quyết tận gốc, cắt đứt con đường tiền tài của cô, vậy thì cô phải làm thế nào?
Thế nên bây giờ tuyệt đối không thể nói chuyện viết tiểu thuyết ra được.
Hai người trò chuyện một lúc, thím Lý sửa sang mấy bó hoa rồi đem tới, gõ cửa nói: “Phu nhân, mấy bông hoa này để ở phòng khách hết sao?”
“Khoan đã.” Tốc Tốc nói xong thì chạy ra mở cửa, bê lấy một chậu hoa trong đó rồi mới bảo thím Lý đến phòng khách.
Sau khi vào phòng, Tốc Tốc nhét chậu hoa vào tay Mục Giang Lâm: “Tặng anh đấy.”
Mục Giang Lâm mỉm cười: “Hoa hồng sa mạc… Em tặng anh hoa hồng sao?”
Tốc Tốc không khỏi đính chính: “Hoa hồng sa mạc thuộc họ trúc đào, không phải hoa hồng.”
Mục Giang Lâm giơ ngón tay, nhẹ nhàng nghịch cánh hoa, đuôi mày khóe mắt đều toát lên ý cười: “Không sao, dù gì cũng đều gọi là hoa hồng cả.”
Tốc Tốc: “!”
Được được, anh có quyền anh nói gì cũng đúng.
Mục Giang Lâm gọi người hầu: “Vào nhà kho mang chậu sứ Thanh Hoa tiền triều đợt trước tổng tư lệnh tặng tôi đến đây.”
Tốc Tốc có dự cảm không lành: “Anh định làm gì?”
“Trồng hoa này vào.”
Lúc trước Mục Giang Lâm dẫn người xông vào trại của bọn cướp cứu con trai của tổng tư lệnh, sau đó tổng tư lệnh đã tặng anh một đống thứ để tỏ lòng cảm ơn. Trong đó có chậu hoa sứ Thanh Hoa, là đồ cổ của triều đại trước, rất quý giá.
Lương tâm Tốc Tốc trỗi dậy, cô nói thật với anh: “Hoa hồng sa mạc này, cả chậu cả hoa cũng chỉ có vài hào thôi.” Ý là hoa rất bình thường, không đáng để trồng trong cái chậu đắt tiền như vậy.
Mục Giang Lâm cười: “Anh cảm thấy đáng là được rồi.”
Tốc Tốc trơ mắt nhìn những cành hoa nhỏ cô tiện tay mua trên đường được trịnh trọng đặt vào trong món đồ cổ có giá trị không hề nhỏ.
Quan trọng là người đàn ông cao lớn đặt hoa vào chậu kia còn đặc biệt xắn tay áo, cẩn thận từng tí một tự tay làm, động tác nhẹ nhàng như thể thứ anh cầm không phải cành hoa mà là bảo bối quý giá nhất trên đời vậy.
Tốc Tốc: “…”
Trông như anh thật sự rất thích hoa hồng sa mạc.
Vậy nếu cô mua rất nhiều rất nhiều hoa hồng sa mạc để tặng anh, liệu anh có vui mừng khôn xiết mà dứt khoát đồng ý ly hôn không nhỉ?
Mục Giang Lâm: Rất nhiều rất nhiều hoa hồng sa mạc? Em dám tặng thì anh dám nhận, còn ly hôn là chuyện không có khả năng. Đời này cũng không thể đâu.