Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 7



Tốc Tốc định viết một bộ tiểu thuyết tu chân, thể loại sảng văn nữ cường thăng cấp điển hình.

Thực ra tiểu thuyết mà cô muốn viết chủ yếu là hướng đến độc giả nữ, phần lớn các bài báo tạp chí ở thời đại này đều viết trên lập trường của nam giới.

Tất nhiên cũng có số ít đứng ở lập trường của nữ giới, nhưng nữ chính có thể mạnh đến mức không thực tế thì thực sự không có.

Tốc Tốc định dùng cách viết hoàn toàn mới, tìm đề tài mà thị trường tiểu thuyết ở thời đại hiện tại chưa có để làm chủ đề và đặc điểm thu hút cho cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình.

Xã hội bấy giờ có rất nhiều nữ giới một mặt muốn thoát khỏi tư tưởng cũ, nhưng mặt khác lại bị từng quy tắc cũ trói buộc.

Ngay cả nữ giới theo tư tưởng mới cũng thường không thể cởi bỏ đi được một vài lễ giáo kiểu cũ vốn có.

Cuốn tiểu thuyết này cho nữ giới một cơ hội, khi đọc nó thì có thể thoát ra khỏi cái lồng mà họ muốn thoát ra, thỏa sức đắm mình trong thế giới tiểu thuyết.

Tất nhiên Tốc Tốc biết, nếu thật sự viết cuốn sách này, có thể chưa ra mắt đã bị các biên tập gạt bỏ rồi. Dù sao thì hiện tại vẫn là thời đại nam quyền.

Nhưng cô vẫn muốn thử.

Có lẽ là vì trưởng thành trong thời đại nam nữ bình đẳng, ngay từ khoảnh khắc định trở thành tác giả thì cô đã muốn dùng ngòi bút của mình để viết một số tác phẩm nữ cường rồi.

Nhưng cô cũng sẽ không viết một cách qua quýt. Nếu không có độc giả thì có nhiều dự định hơn nữa cũng tan vỡ hết.

Tốc Tốc suy xét đến thời đại bây giờ, tư tưởng cũ và mới giao thao nhau, nữ giới không cam tâm phụ thuộc vào nam giới nữa, họ rất muốn đấu tranh để có được thế giới thuộc về bản thân mình.

Thế nên bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này được tăng cường đặc biệt, có hệ thống tu chân khá ít ở thời đại này, xem như là một đề tài mới lạ.

Hơn nữa bối cảnh thì không có cơ sở, để những người theo chủ nghĩa nam quyền ở thời đại này có muốn phê bình thì cũng không thể nào nói được gì.

Ngoài ra Tốc Tốc còn đặc biệt đặt ra bối cảnh cổ đại xuyên hiện đại.

Tiểu thư khuê các thời cổ đại xuyên đến giới tu chân, lên như diều gặp gió, cuối cùng tu thành chính quả.

Tên của nữ chính đặt là Lâm Nhược Liên, dịu dàng một chút để người khác vừa nhìn đã cảm thấy cô yếu đuối. Nhưng cô chính là một cô gái cổ đại bị trói buộc không thể nhấc tay mình lên được, sau khi đến giới tu chân thì biến mình thành cao nhân có năng lực xuất sắc đại sát tứ phương.

Để tránh cho Mục Giang Lâm phát hiện, Tốc Tốc giữ những ý tưởng này trong đầu, đợi qua hai ngày nữa sắp xếp xong thì mới bắt đầu viết.

Nếu con đường viết lách thành công thì cô sẽ đi tiếp, nếu không được… Cô xuyên sách nhiều như vậy, thật sự đã đa tài đa nghệ, tinh thông đủ thứ cầm kỳ thi họa rồi. Sau khi ly hôn cô vẫn có thể xin làm giáo viên.

Điểm tốt nhất ở thời đại này chính là quý trọng nhân tài, giáo viên không nhất định phải có bằng cấp nhưng nhất định phải có thực tài.

Tốc Tốc không sợ thi cử, trắc nghiệm hay kiểm tra gì.

Trước đây cô là học bá, đến thời đại này thì vẫn có thể làm học bá thôi. Cho dù dạy học thì cô vẫn có lòng tin là mình chắc chắn có thể dựa vào nỗ lực để trở thành một giáo viên giỏi.

Đã quyết định gửi bản thảo thì trước tiên phải xử lý vấn đề địa chỉ đã.

Thời đại này tác giả và biên tập không thể nào gặp mặt để nói chuyện trực tiếp được, căn bản đều trao đổi qua thư từ.

Tất nhiên cũng có cách sử dụng điện thoại, chỉ là rất ít gia đình có điện thoại, thế nên phần lớn vẫn là thư từ.

Gửi bản thảo và nhận thư trả lời đều cần phải có địa chỉ chỗ ở. Tốc Tốc không định dùng địa chỉ ở phủ đô thống, tiện để mấy ngày tiếp theo một mình đi dạo khắp nơi trong thành.

Thực ra thời đại này đã tốt hơn cổ đại rất nhiều rồi. Ít nhất thì các tiểu thư của một số gia đình theo tư tưởng cũ ra ngoài không cần phải dẫn theo một đống giúp việc và nha hoàn, hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài chơi.

Điều này mang lại tiện lợi rất lớn cho Tốc Tốc.

Bình thường cô có việc thì gọi nhóm Lục Li, không có việc thì một mình ra ngoài. Nếu đường xa thì cô bỏ tiền gọi một chiếc xe kéo tay trên đường.

Sau khi một mình đi dạo vài ngày, Tốc Tốc đã chọn được một căn nhà rất nhỏ và sạch sẽ.

Căn nhà này chỉ có ba gian phòng, không rộng rãi lắm nhưng được trang trí rất đẹp, tươi trẻ thanh lịch. Hơn nữa lại không đắt, thuê một tháng chỉ mất mười tệ.

Thực ra hơn mười nghìn tệ hôm đó Lục Li mang theo cho Tốc Tốc tiêu vặt, sau khi về đến phủ thì cậu ta đều đưa hết cho cô.

Tốc Tốc nghĩ, chuyện liên quan đến viết lách tiến hành trong bí mật, vậy thì phải bỏ tiền túi mới được.

Cô lấy tiền của Mục Giang Lâm trả tiền thuê nhà trước, sau này kiếm rồi trả lại cho anh.

Căn nhà nhỏ này là một lần thuê nửa năm, dùng tiền thuê một tháng để đặt cọc.

Lúc chủ nhà đưa chìa khóa, nhìn cách ăn vận của Tốc Tốc, không hỏi nhiều dù chỉ một câu, chỉ cười bảo: “Chỗ này của tôi sạch sẽ, bình thường xung quanh không có ai đến, cô cứ yên tâm về độ an toàn. Chỉ có một điều phải chú ý đến thứ dễ cháy gì đó, đừng để bén lửa là được.”

Bây giờ không chỉ đàn ông mới thích mua dinh thử nhỏ nuôi tình nhân, cũng có rất nhiều quý bà nhà giàu thuê nhà, mua ở để ‘nuôi người’.

Tốc Tốc biết thái độ không hỏi nhiều thế này của chủ nhà, nói không chừng là xem cô thành cái thứ gì rồi.

Có điều cô cũng chẳng sao, anh ta không nhiều lời thì tốt.

Vả lại căn nhà này có một cái lợi, đó là chủ nhà lắp điện thoại.

Đến lúc đó nếu có việc gấp muốn liên lạc với tòa soạn, cô có thể ở đây gọi điện, rất tiện.

Làm xong việc này, Tốc Tốc thở phào một hơi.

Buổi tối về đến nhà, cô thấy vẫn còn sớm nên mặc tạp dề vừa mua hôm nay, xắn tay áo định vào bếp một chuyến.

Thực ra bình thường rảnh rỗi Tốc Tốc thích tự mình nấu ăn, cũng không phải đầu bếp của phủ đô thống nấu cơm không ngon, trình độ của những đầu bếp này cao hơn cô nhiều.

Chỉ là thỉnh thoảng cô muốn tự mình làm vài thứ, không chỉ món ăn mà đôi khi còn là những món đồ thủ công nhỏ.

Vừa khéo hôm nay tâm trạng cô rất tốt, muốn tự tay cán mì.

Tốc Tốc ngâm nga hát, đang định đến nhà bếp. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trong sân, là Mục Giang Lâm.

“Sao anh về sớm vậy?” Tốc Tốc cười nói với anh: “Tôi tưởng phải muộn lắm anh mới về chứ.”

Thực ra Mục Giang Lâm thường sẽ làm việc đến tối muộn, chỉ là dạo này trong nhà có người đợi anh, cho dù thế nào thì anh cũng muốn về nhà đúng giờ.

Vì điều này nên vừa rồi còn bị người của phòng thư ký thị trưởng Tuyên Thành trêu, bảo đô thống đại nhân đúng là người biết lo cho gia đình. Người ta còn đùa, bảo anh phát kẹo cưới.

Hôm qua gọi điện thoại với nhà họ Đường, hiệu trưởng Đường cũng đòi ăn kẹo cưới.

Mục Giang Lâm nhìn chằm chằm vào Tốc Tốc, cười nói: “Qua một khoảng thời gian nữa chúng ta tổ chức tiệc rượu ở đây, chiêu đãi người thân bạn bè ở Tuyên Thành nhé?”

Mục Giang Lâm vừa nói vừa đưa tay vén lọn tóc mai rối bù của cô ra sau tai rồi nhanh chóng rút tay lại, như thể hành động vừa rồi chỉ là vô ý.

Anh nói tiếp: “Người thân bạn bè ở Tuyên Thành phần lớn đều thích lễ nghi kiểu cũ, đến lúc đó chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu cũ, được không?”

Nói thật, Tốc Tốc chưa từng suy nghĩ đến việc tổ chức lễ cưới, gần đây cô đều nghĩ đến việc ly hôn thôi, không định tổ chức chuyện cưới hỏi này.

Cô càng không ngờ, ba năm trước anh không đề nghị tổ chức hôn lễ nhưng ba năm sau đột nhiên muốn tổ chức.

Tốc Tốc hơi lúng túng nói: “Đã kết hôn lâu vậy rồi, không cần bổ sung hôn lễ đâu nhỉ?”

Mục Giang Lâm cười: “Anh cảm thấy không lâu, mới một hai ngày mà thôi.”

“Thực ra cũng không cần phiền vậy đâu.”

“Hôn nhân của chúng ta không phải trò đùa.” Giọng điệu Mục Giang Lâm hơi trầm nhưng lại không mất đi sự dịu dàng: “Anh muốn để mọi người đều biết, em là vợ của Mục Giang Lâm anh. Sau này không ai dám khinh thường em.”

Những lời anh nói đầy khí phách.

Tốc Tốc sững sờ: “… Vậy thì tổ chức.” Suýt chút thì cô quên mất thân phận cao quý của người đàn ông này.

Nghĩ mà xem, với thân phận của anh, nếu lấy vợ mà cứ che giấu không làm chính thức thì sẽ bị người ta chê cười.

Giọng điệu Mục Giang Lâm dịu lại: “Đợi một thời gian nữa chúng ta đến thành phố Chu rồi may áo cưới kiểu Tây, em có thể chọn lễ phục kiểu Tây trước, có bộ hợp thì mua, không hợp thì cho người may.”

Tốc Tốc không ngờ anh nghĩ xa như vậy, cô ngập ngừng nói: “Cái này để sau rồi nói.”

Mục Giang Lâm khẽ thở dài, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng ánh  mắt rơi trên tạp dề của cô: “Em định đi làm mì à?”

“Sao anh biết?” Tốc Tốc buột miệng hỏi.

Cho đến giờ cô vẫn chưa nói với bất kỳ ai!

Rõ ràng vẻ bất ngờ và sửng sốt của cô vợ nhỏ nhà mình đã lấy được cảm tình của Mục Giang Lâm.

Anh cười rồi xắn tay áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay rắn chắc cân đối: “Đi, chúng ta cùng làm.”

Phủ đô thống rất lớn, nhà bếp cũng rất rộng rãi, có tận sáu gian.

Vì các đầu bếp cũng xuất thân từ quân nhân, lúc ở trong quân đội đã dưỡng thành thói quen rất tốt, thế nên mấy gian bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Mục Giang Lâm chọn một gian bếp có cái bàn lớn bên cạnh lò: “Ở đây đi.”

Tốc Tốc định lấy bột mì.

Mục Giang Lâm ngăn cô lại: “Để anh, em nói với anh phải làm thế nào là được rồi. Hôm nay gió hơi lớn, bột dễ thổi lên người lắm, trắng toát không đẹp đâu.”

Tốc Tốc muốn thêm nước, Mục Giang Lâm sợ ướt tay cô nên anh đến thêm, nhào bột lại càng không được, sẽ làm tay cô bẩn, thế nên cũng là anh làm.

Tốc Tốc nhìn động tác nhào bột thành thạo của Mục Giang Lâm, thấy trán anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô nghĩ ngợi rồi lấy khăn tay từ trong túi anh ra lau mồ hôi trên trán cho anh.

Anh rất cao, may mà đang nhào bột nên hơi khom lưng, nếu không, cô kiễng chân cũng không biết có lau đến trán anh được hay không.

Nói thật, vóc người anh rất đẹp, eo thon chân dài, lại có dáng vẻ hiên ngang đặc biệt của quân nhân, làm gì cũng thấy đẹp.

Tốc Tốc yên lặng nhìn anh một lúc rồi lên tiếng thương lượng với anh: “Tôi mở một quán cà phê được không?”

Câu này cũng không phải đột ngột thốt ra.

Dường như Mục Giang Lâm biết rằng cô không chịu nhàn rỗi được.

Hôm qua Mục Giang Lâm nói với cô, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể tìm việc gì đó để làm.

Có thể họ phải ở Tuyên Thành một hai tháng nữa, tiền bạc gì đó không thành vấn đề, làm việc gì đó vui vẻ là quan trọng nhất.

Tốc Tốc chọn cái này: “Mấy hôm nay tôi nhìn thấy một quán cà phê, vốn dĩ là do người Pháp mở, họ định rời khỏi Tuyên Thành về nước nên muốn bán. Vì tự quản lý nên họ bán giá không cao, hai nghìn tệ là đủ rồi. Chỉ có điều yêu cầu với người mua khá nhiều.”

Yêu cầu có nhiều hơn nữa thì Tốc Tốc cũng tự đánh giá mình đủ để đáp ứng.

Sở dĩ cô muốn mở một quán cà phê, thực ra cũng là để bản thân cô tiện viết lách. Bình thường rảnh rỗi thì đến quán của mình, viết viết vẽ vẽ gì đó, tất nhiên chẳng ai đi quan tâm nhiều làm gì.

Huống hồ, mở một quán cà phê thì cô có thể quang minh chính đại mà ra ngoài mỗi ngày.

Như vậy có thể nhân cơ hội đến ngôi nhà nhỏ mà mình thuê, kịp thời gửi bản thảo và nhận thư.

Còn một điều nữa đó là món Tây trong xã hội thời nay thuộc món ăn cao cấp, nếu cô mở một quán cà phê, cho dù sau này có người biết cô là đô thống phu nhân thì ít nhất cũng sẽ không mất đi thân phận.

“Em thích là được.” Mục Giang Lâm nói: “Mai bảo Lục Li đưa thêm tiền cho em.”

Tốc Tốc giật mình: “Hơn mười nghìn anh đưa vẫn chưa dùng hết đấy!” Huống hồ cô vẫn còn biên lai hai triệu.

Từng này thôi đã tiêu không hết, còn đưa nữa thì tiêu thế nào được.

Mục Giang Lâm vỗ vào khối bột vừa nhào xong, bắt đầu cán rồi cắt thành sợi mỏng.

Anh thấp giọng cười: “Cho em thì em cứ cầm đi. Anh đàn ông thô kệch bình thường không dùng đến tiền, em là con gái mang tiền bên mình tốt hơn.”

Tốc Tốc liếc nhìn vóc dáng vai rộng chân dài của anh, cô lắc đầu nguầy nguậy.

Đây mà là đàn ông thô kệch?

Ngay cả những công tử thế gia phong độ ngời ngời cũng không đẹp bằng anh, khí chất cũng chẳng bằng anh.

Có phải tên này hiểu lầm gì đó về giá trị nhan sắc của bản thân không nhỉ?

Sau khi quyết định việc mở quán cà phê, sợi mì cơ bản đã được cắt xong. Mục Giang Lâm cũng lười tìm cớ, dứt khoát bảo Tốc Tốc về phòng đợi.

Tốc Tốc không chịu đi, cô dựa vào bên cửa nhìn anh nấu nước thả mì.

Căn bếp bốc khói nghi ngút. Anh cũng không hề mất kiên nhẫn, cẩn thận thả mì vào nồi rồi dùng đũa khuấy.

Trong gian bếp bên cạnh, các đầu bếp đã xào xong thức ăn.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người ngồi trước bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.

Mục Giang Lâm không ngừng gặp thức ăn ngon bỏ vào bát Tốc Tốc, đến khi trong bát cô chất thành núi thức ăn rồi anh mới bắt đầu ăn mì.

Anh chỉ nếm thử một miếng rồi nói: “Mùi vị rất ngon, may mà hôm nay em làm mì ăn, nếu không anh không ăn được rồi.”

Tốc Tốc cắn đũa, im lặng nhìn Mục Giang Lâm. Rõ ràng từ đầu đến cuối đều là anh làm.

Rõ ràng cô chẳng làm gì hết, chỉ đứng đó làm cảnh mà thôi, anh ăn một cách say sưa, còn không ngừng khen cô.

Nói thật, người đàn ông này thực sự rất dễ nuôi.

Đô thống Mục: Đã dễ nuôi như vậy thì chúng ta đừng ly hôn nữa nhé? Vợ ơi, em nghiêm túc suy nghĩ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.