Trạng thái của Trần Xán Minh không bình thường lắm, cảnh sát mời bác sĩ khoa tâm thần cho gã, cuối cùng giám định là tinh thần phân liệt nghiêm trọng, coi đây là lỗ hổng, nữ sinh tử vong trong cửa hàng cũng tìm ra manh mối, chứng minh đúng là do Trần Xán Min làm, còn Ngũ Thanh Hòa, cái chết của học sinh này không liên quan tới Trần Xán Minh, nhưng rất nhiều người cho rằng chính là gã giết, chỉ là tất cả manh mối đều bị dọn sạch sẽ.
Về phần Thẩm Mộng và Chu Húc đang đánh nhau trước mặt cảnh sát, vô cùng may mắn được mời đến cục du lịch một ngày, bao ăn bao ở không nói, còn tặng kèm một cuộc hẹn ước tâm hồn* miễn phí, một cuộc thảo luận tinh thần về các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, bọn họ nghĩ mãi không ra một yêu quái như Chu Húc sao lại bị Thẩm Mộng đuổi đánh, nhưng cái này cũng không trở ngại bọn họ tiến hành phổ cập giáo dục.
(*心灵之约.
tâm linh chi ước.)
Thẩm Mộng cùng Chu Húc đi ra khỏi cục cảnh sát nhìn qua an an ổn ổn, trên thực tế đã sớm ghi nợ trong lòng, bởi vì hành vi ngu xuẩn của đối phương khiến cho mình bị buộc ngồi trong kia cả ngày, đây quả thật là một cuộc tra tấn tinh thần, nhất định phải tìm cơ hội trả thù.
Vị cảnh sát tiễn bọn họ ra ngoài tính tình rất tốt, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, còn khiến bọn họ bắt tay giải hòa ở trước cửa, sắc mặt Thẩm Mộng hiện rõ ghét bỏ cùng ghê tởm.
Vết thương ở khóe miệng Chu Húc đã cầm máu, nhưng khóe môi bị thương lại sưng cao, vì che lại vết thương y đeo khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt bệnh trạng, trong nháy mắt cả người âm trầm rất nhiều, khiến cho giống như bệnh nhân đang thời kỳ nguy kịch.
Quan hệ có hơi dịu xuống lại bị hủy đến rối tinh rối mù bởi vì hành vi tâm thần của Chu Húc, không lúc nào là Thẩm Mộng không muốn làm chết con nhện này, gia hỏa này thay đổi thất thường giống như biến thái, một giây trước còn nói thương hắn, một giây sau liền bóp chết con bướm của hắn, con bướm kia là yêu lực của Thẩm Mộng hóa thành, bóp nát con bướm không thể ảnh hưởng gì đến hắn, chỉ là vén lên lửa giận của hắn.
………..
“Ha ha ha, biểu tình của hắn thật sự quá đẹp!” Chu Húc ngồi trước gương, nhưng bởi vì cười quá khoa trương đụng đến vết thương ở môi, Chu Húc bình tĩnh lại, liếm liếm khóe môi, “Còn chưa kết thúc đâu, biểu tình đẹp như vậy, tôi còn muốn xem nữa, tiếp theo phải làm gì đây?”
Chu Húc ai oán, “Ài, hắn thật sự là quá tàn nhẫn, còn không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, vậy mà đuổi theo đánh mình.” Lưu loát ném chuyện mình bóp nát con bướm của Thẩm Mộng ra sau đầu, y dựa vào ghế, nhìn chăm chú vào bản thân có vẻ hơi buồn cười ở trong gương, nóng bỏng trong mắt rút đi một ít.
“Đừng nhìn ta.” Chu Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương, “Ta nói ngươi đừng nhìn ta!”
*Choang* một tiếng, mảnh vỡ của gương rơi đầy đất, Chu Húc đứng bên mảnh gương vỡ lẩm bẩm, “Thật đáng ghét, thật khổ sở, không được, mình muốn tìm tiểu Hồ Điệp, an ủi trái tim bị thương của mình.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Chu Húc ngẩng đầu, ngoài cửa sổ màn đêm mịt mù, ánh mắt y dần sáng lên.
Vì vậy hơn nửa đêm Thẩm Mộng thu hoạch được một con nhện lớn tự mình xâm nhập nhà dân.
Chu Húc đi vội quên mang khẩu trang, vết thương đã bớt sưng, chỉ là xung quanh có hơi phiếm hồng, đặt ở trên người y lại có một loại xinh đẹp bừa bãi*, người này giống như yêu tinh đi ra từ bóng tối, nhưng đáng tiếc Thẩm Mộng không hề chào đón con yêu tinh bóng đêm đến nhà mình.
(*凌乱的美 mỹ lăng loạn.)
“Đừng đừng đừng.” Mắt thấy Thẩm Mộng cầm cái ghế dưới đất liền tính toán quăng lại đây, Chu Húc vội lộ ra vẻ vô hại, “Thầy Trần không nên như vậy nha, cách âm nơi này không tốt, sẽ ảnh hưởng đến các vị giáo viên khác nghỉ ngơi.”
“Còn nữa, anh cũng không muốn đến chỗ kia nghe thuyết giáo một ngày nữa chứ.”
Mặt Thẩm Mộng lập tức mang theo ghét bỏ, nhưng tay hắn lại không hề ngừng nghỉ, “Không sao, cậu là nhện tinh tự tiện xông vào nhà dân, tôi chỉ là người dân bởi vì sợ hãi mà tự bảo vệ mình, tiên sinh cảnh sát sẽ hiểu cho tôi.”
Cái ghế đập mạnh xuống đất, Chu Húc né đi, y núp đằng sau ghế sô pha, “Đừng như vậy chứ, tôi thật sự không muốn đánh nhau với anh, lần này tôi tới là có chính sự muốn nói với anh, thật sự, tôi không lừa anh,”
Thẩm Mộng nheo mắt, “Hả? Chuyện gì, nói đi.”
“Anh phải hứa không đánh tôi.” Chu Húc che miệng, “Vừa thấy anh, tôi lại thấy môi mình đau như muốn nứt ra, nó rất khổ sở.”
“Có muốn đánh cậu hay không, cần phải xem cậu nói ra được cái gì, có đủ để khiến tôi cảm thấy hứng thú hay không.” Thẩm Mộng đạp ghế sô pha một cái, “Đi ra!”
Chu Húc ló đầu ra khỏi ghế, mái tóc ngắn màu đen cũng không khiến y trở nên sạch sẽ sáng sủa, loại cảm giác âm u kia như dính liền vào người y, nhất là khi chỉ thấy đôi mắt của y, Thẩm Mộng phản xạ có điều kiện ném đồ trong tay qua, trúng hồng tâm.
Chu Húc bụm đầu, ủy khuất nhìn hắn, “Anh đã nói không đánh tôi.”
“Có bệnh.” Thẩm Mộng thấp giọng mắng một câu, tiếp theo lôi người ra, “Nói đi, chuyện gì.”
Thẩm Mộng không thích loại đồ uống đắng ngắt như cà phê, với tư cách Hồ Điệp, trước giờ hắn chỉ thích những thứ ngọt ngào, lấy gói cà phê hòa tan từ ngăn tủ pha cho mình một ly, mang theo bộ mặt ghét bỏ uống một ngụm, quả nhiên đắng ngét.
“Cho tôi một ngụm.” Chu Húc không biết xấu hổ thò qua, muốn chia sẻ cà phê trong ly của Thẩm Mộng.
Gân xanh trên trán Thẩm Mộng nảy một cái, “Nếu cậu không muốn tôi đổ thứ này lên mặt cậu mà nói, cậu lại gần thử xem!”
Được rồi được rồi, Chu Húc rốt cuộc ngồi im trên ghế, y đã sớm thấy rõ bản chất của Hồ Điệp này, táo bạo nóng nảy, thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng nóng giận đặc biệt đẹp, ừm, đẹp!
“Tôi là đến đưa anh cái này.” Chu Húc một tay chống má, một tay lấy một vật từ trong ngực ra ném xuống bàn.
Bức họa phong ấn, Thánh vật được tán dương khắp Yêu giới bị tùy ý ném ở đó, bức họa mở rộng, vẫn là một bức tranh sơn thủy, nam tử bên trong vẫn đứng đó thổi sáo, chỉ là góc bị thiếu ở bên kia, đã được một cây cỏ đuôi chó lấp vào, giữa cỏ đuôi chó, còn có một thứ màu đen mơ mơ hồ hồ, giống như là người, đang giãy giụa.
Cầm bức họa trên bàn lên, Thẩm Mộng cân nhắc một chút, lúc này mới hỏi: “Đưa tôi làm gì? Không phải cậu tới từ Yêu giới sao? Thứ này hẳn là do cậu bảo quản.”
“Nhưng tôi không am hiểu bảo quản đồ.” Chu Húc ghé vào trên bàn nhìn thẳng hắn, “Hồ Điệp là chủng tộc vô cùng am hiểu trông giữ đồ vật, vật này cho anh bảo quản cũng không thích hợp hơn được nữa, hay là nói, anh không quay về Yêu giới?”
Nghe vậy Thẩm Mộng dừng một chút, hắn nhìn Chu Húc giống như đang xem phim, người nọ nằm sấp trên bàn giống như đứa nhỏ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy nghiền ngẫm, y đây là hưng phấn vì Thẩm Mộng dừng lại, gia hỏa ác liệt này thích nhìn người khác rối rắm, quả nhiên không hổ là con nhện.
Sự chú ý của Thẩm Mộng chuyển đến bàn tay y, các đốt của ngón tay y có rất nhiều vết thương nhỏ, hiện lên từng dấu hồng hồng, giống như là y nắm tay đấm vào thứ gì đó, chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Mộng liền không để ý nữa, mặc kệ gia hỏa này đã làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì đều không liên quan tới hắn.
“Anh đừng im lặng.” Chu Húc cười cười nhìn hắn, “Anh xem, cảnh đêm hôm nay vừa vặn, chúng ta nói chuyện tình cảm đi.”
Chu Húc để lại bức họa phong ấn, còn về yêu cầu tâm sự với hắn thì bị đánh ra cửa, Chu Húc vui sướng ở trước cửa vẫy tay tạm biệt hắn, trên mặt mang theo đỏ ửng, trong mắt hàm chứa một hồ xuân thủy, một bộ dạng dâm đãng* giống như thật sự đã có quan hệ với Thẩm Mộng.
(*骚样 tao dạng.)
Dọc đường đi tâm tình của Chu Húc đều rất vui sướng, y ngâm nga đi trên con đường nhỏ giơ tay không thấy rõ năm ngón, bước trên con đường về nhà, nhưng phần tâm tình tốt đẹp này đã bị một đám côn đồ cắt ngang.
Bị ép buộc kéo vào ngõ nhỏ là Chu Húc không thể ngờ được, ngồi xổm ở đó là mấy người cao to*, đầu trọc ở trần xăm hình, bọn họ ngậm thuốc lá, một bộ dạng trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng ta.
(*骚样 hán tử: cao to, vạm vỡ.)
“Tại sao lại là nam!”
“Nào có phụ nữ ra ngoài giờ này chứ, có thể tóm được một người cũng coi như là vận khí tốt.”
“Nhãi con, giao toàn bộ tiền ra đây cho tao, điện thoại cũng lấy ra!”
Chu Húc nghiêng đầu, “Mấy người đang nói tôi sao?” Đôi mắt đen nhánh dần biến thành màu đỏ sền sệt, giọng của y rất nhẹ, rồi lại khủng bố dị thường, “Khó có được tâm tình tốt, tôi thật vất vả mới nhìn thấy tiểu Hồ Điệp, đều bị bọn mày phá nát.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2.
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3.
Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4.
Tần Cảnh Ký
=====================================
Bóng nhện khổng lồ đứng lặng sau lưng Chu Húc, một cái lưới lớn mắc ở trong ngõ nhỏ, đám cao to đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc nhớ tới trường học này là trường học làm trao đổi sinh với Yêu giới, Yêu giới, cũng chính là… yêu quái.
“Chạy cái gì, không phải mấy người đòi tiền sao?” Chu Húc nhếch môi cười nói, “Hiện tại tôi liền cho mấy người.”
…
Sáng hôm sau, Thẩm Mộng liền nghe được một tin tức không thú vị lắm, đám thanh niên xã hội vẫn luôn núp trong trường tống tiền quấy nhiễu người khác chạy tới cục cảnh sát tự thú vào lúc rạng sáng, gào khóc thảm thiết còn không ngừng nói trong trường có quỷ, dựa theo khoảng thời gian đó, Thẩm Mộng lập tức đoán ra được chân tướng.
Có thể ở đêm hôm khuya khoắt tống tiền đến trên người Chu Húc, không thể không nói, thật sự là anh nùng.
Tiểu yêu quái Yêu giới tới đây làm trao đổi sinh cần đi học, giáo viên dẫn dắt thì lại không cần, trước giờ trách nhiệm của bọn họ đều là đảm bảo những yêu quái này không làm ra chuyện gì, nói cách khác, Chu Húc rất rảnh, đặc biệt rảnh.
Thậm chí có thể ngụy trang thành một học sinh, ngồi ở hàng cuối của lớp học, căn bản sẽ không quan tâm đến Thẩm Mộng vừa nhìn liền có thể nhận ra y.
Để cho đám học sinh ngồi ôn lại trọng điểm, Thẩm Mộng đi thẳng một đường đến cuối lớp, có học sinh tò mò trong lòng ngứa muốn mệnh, nhưng căn bản không dám quay đầu lại, danh tiếng giáo viên ma quỷ này của Thẩm Mộng cũng không phải là nói giỡn.
“Cậu tới đây làm gì? Chẳng lẽ là, cậu có nhận định sai lầm gì đối với tuổi tác của mình sao?” Thẩm Mộng ngồi trên bàn của Chu Húc, “Vị bạn học lớn tuổi này.”
Chu Húc thấp giọng cười rộ lên, “Đương nhiên là vì chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của thầy Thẩm, khoảnh khắc anh đứng trên bục giảng, tôi liền cảm thấy tim mình đập thật nhanh, tôi thật sự rất thích anh, tiểu Hồ Điệp.”
tay nắm cổ áo Chu Húc, kéo mặt người này đến gần mình, Thẩm Mộng cũng cười rộ lên, “Thỏa mãn với những gì cậu đã thấy chưa.”
“Rất thỏa mãn.” Chu Húc thì thầm, “Anh càng ngày càng thú vị, còn hấp dẫn hơn những gì tôi nghĩ, anh có để ý tôi thưởng thức một lúc nữa không?”
“Đặc biệt để ý.” Thẩm Mộng buông cổ áo y ra, “Hiện tại liền cút ra ngoài cho tôi.”
Chu Húc thở dài đầy tiếc hận, ôm cuốn sách ngoại khóa mình mượn từ thư viện tới đi ra khỏi phòng học..