Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 15



Edit: Mei A Mei

Nghe vậy, Vệ Trường Diêu lập tức bừng tỉnh. Nàng ngồi dậy chỉnh trang xiêm y, quay người nói với cung nữ đang chờ bên cạnh: "Mời đệ ấy vào."

Cung nữ được phân phó bèn đi ra ngoài.

Tố Kim nhìn sắc trời bên ngoài rồi bảo Vệ Trường Diêu: "Điện hạ, sắp đến giờ Thân rồi, chi bằng cứ để lục điện hạ ăn trưa ở đây đi?"

Vệ Trường Diêu cũng nghĩ như vậy.

Mấy ngày nay mình vẫn luôn sốt cao kể từ lúc trở về. Vệ Trường Lăng tới khi nàng còn đang mê man. Hai người chưa có cơ hội giao lưu gì. Trùng hợp hôm nay rảnh rỗi, hai người có thể thoải mái tâm sự và cùng ăn một bữa.

Nàng dịu dàng nói với Tố Kim: "Vậy thì thêm hai món mà Trường Lăng thích. Không thể kêu đệ ấy ăn những món nhạt nhẽo kia cùng ta được."

Tố Kim gật đầu đồng ý, hào hứng nói: "Nô tỳ đi xuống phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn ngon ngay ạ."


Vệ Trường Diêu gật đầu với nàng ta.

Được công chúa nhà mình nhờ cậy, Tố Kim nhẹ nhàng xoay người bước ra ngoài.

Sau khi thấy Tố Kim rời khỏi đây, Vệ Trường Diêu bèn đi dạo tới cửa, đứng dưới mái hiện đợi Vệ Trường Lăng đến.

Tuy kiếp trước mình nhận lệnh đi hòa thân, nhưng nàng vẫn lo cho Vệ Trường Lăng.

Thiếu niên lòng dạ đơn thuần, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng tính quá trẻ con, chẳng giống người lớn lên trong cung, lại cực kì dựa dẫm nàng. Không biết lúc nàng chết, hắn đã sống như thế nào nữa...

Chắc có quá nhiều chuyện giữa đệ đệ nên giờ phút này Vệ Trường Diêu hơi sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, Vệ Trường Lăng cũng đã vào sân.

Người chưa tới, tiếng đã vang: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Trường Lăng đến thăm tỷ đây."

Hắn đột ngột lên tiếng khiến Vệ Trường Diêu giật mình. Đồng tử vô định chợt run lên. Nàng bỗng bừng tỉnh, còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy giọng nói tủi hờn của hắn: "Tỷ tỷ nghĩ về ai đấy, chẳng để ý Trường Lăng gì cả!"


Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới đưa mắt nhìn Vệ Trường Lăng đang đứng trong viện.

Thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, cao bằng mình. Phía dưới mặc trường bào cổ tròn thêu mãng xăm tím nhạt, đỉnh đầu đội ngọc quan đồng màu với ngoại bào. Màu da trắng nõn. Mặt xinh như con gái. Giọng nói cực kì trong trẻo và ấm áp.

Đôi mắt sáng ngời trong veo nhìn mình. Khóe miệng nở nụ cười làm người ta bỗng thấy ấm lòng, như một con chó nhỏ, ngây ngô nhìn nàng.

Vệ Trường Diêu bất giác dịu giọng: "Dĩ nhiên đang nghĩ về Trường Lăng rồi. Không thì còn ai vào đây nữa?"

Vệ Trường Lăng nghe vậy mới nhẹ nhõm. Tỷ tỷ không nghĩ tới gã Thôi Hào chó chết là được.

Gã khốn kiếp dám từ hôn tỷ tỷ ngay lúc ngoại bang cầu hôn, đẩy tỷ ấy vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Hơn nữa nghe nói hắn ta và Vệ Ngữ Đường còn là thanh mai trúc mã, muốn từ hôn cũng vì Vệ Ngữ Đường thôi.


Thật khinh người quá đáng, nhịn quen chứ không nhịn mãi đâu nhé!

Vệ Trường Diêu nhìn Vệ Trường Lăng nghiến răng nghiến lợi mà buồn cười. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, hỏi trêu hắn: "Đệ lại nghĩ gì đấy? Hung dữ thế kia."

Vệ Trường Lăng bỗng nghẹn họng, lại nuốt lời nói về Thôi Hào mấy hồi. Ánh mắt hơi u tối, trầm giọng nói: "Không có gì."

Nói xong ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Vệ Trường Diêu. Thấy sắc mặt nàng đã tốt hơn trước nhiều mới yên tâm.

Chẳng ngờ vải thưa quấn trên trán Vệ Trường Diêu đã hấp dẫn ánh mắt. Hắn lập tức tá hỏa, vội vàng hỏi: "Làm sao đây? Sao lại bị thương?"

Nhìn vẻ lo lắng kia, ánh mắt Vệ Trường Diêu thay đổi. Nàng mỉm cười, hơi chạm vào vải thưa, dịu dàng nói: "Hôm nay hơi váng đầu, bất cẩn đụng trúng ấy mà."

Thấy Vệ Trường Lăng vẫn chưa yên lòng, nàng lại chêm thêm: "Đã sơ cứu rồi, không có gì đáng ngại đâu. Qua mấy ngày là khỏi."
Hẳn đứng bên ngoài khá lâu nên hơi ấm tan đi, gió lạnh lọt vào trong áo. Nàng rùng mình một cái, kéo cổ tay Vệ Trường Lăng, vừa dẫn hắn vào điện vừa dặn dò: "Thời tiết lạnh như thế mà mặc mỏng manh vậy. Khoác thêm y phục cũng không biết khoác."

Vệ Trường Lăng theo tỷ tỷ vào trong. Nghe Tỷ tỷ nhà mình quan tâm, hắn vui vẻ híp híp đôi mắt mèo nhưng miệng lại kêu: "Ta không lạnh, cơ thể khỏe lắm đấy."

Sao Vệ Trường Diêu không hiểu hắn nghĩ cái gì. Chắc chắn hắn học người khác, ra vẻ cơ thể mình cường tráng mới không mặc áo bông. Nàng đành thở dài. Thật là yếu phong độ bất yếu ôn độ*.

*: Mặc ít vào ngày lạnh để trông hấp dẫn.

Nghĩ vậy nàng đau đầu không thôi. Lông mày thanh tú hơi nhíu. Nàng nói thẳng: "Không lạnh ở đâu. Đệ sờ má đệ xem, lạnh buốt."
Thấy Vệ Trường Lăng phớt lờ, nàng lại sẵng giọng: "Mặc áo bông thì ăn bớt mấy phần khí thế anh hùng của đệ à? Đừng thể hiện, không là về sau đệ tự chịu nhé!"

Nàng nhìn Vệ Trường Lăng bằng đôi mắt lấp lánh tròn xoe như muốn phun ra lửa. Ánh mắt rạng rỡ làm nổi bật vẻ lộng lẫy trên khuôn mặt.

Vệ Trường Lăng lại thờ ơ trước sự nghiêm khắc của Vệ Trường Diêu, chẳng bị ảnh hưởng chút nào, tỏ vẻ mỹ mãn. Hắn nhìn Vệ Trường Diêu, chớp mắt mèo, lẩm bẩm nói: "Tỷ tỷ kêu ta mặc thì lúc về ta sẽ mặc nha!"

"Hì hì, tỷ tỷ đừng giận ta mà..."

"Được không? Tỷ tỷ?"

Nói rồi nắm lấy ống tay áo Vệ Trường Diêu và đung đưa. Hắn biết tỷ tỷ nhà mình luôn mủi lòng khi hắn làm nũng.

Quả nhiên, Vệ Trường Diêu dời mắt. Tuy giọng nói kiên quyết nhưng lại không tức giận như vừa rồi nữa. Nàng uể oải bảo: "Hôm nay về phải mặc vào đấy!"
Vệ Trường Lăng lập tức nhướng mày, hào hứng đồng ý: "Dạ."

***** tác giả có lời muốn nói:

Đệ đệ hơi đáng yêu nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.