Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 19



Edit: Mei A Mei

Nhưng nàng vẫn đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn lũ hung ác này một hồi.

Ai bảo nàng là công chúa Đại Ung, gánh trên lưng lòng kiêu ngạo của hoàng tộc, sự bình yên giữa con dân Đại Ung và Nguyệt Thị chứ. Hòa thân hoặc chết, đều là vận mệnh của nàng.

Nàng trốn không thoát, cũng chẳng muốn trốn.

Đảo mắt nhìn thủ lĩnh. Cánh môi thoa son đỏ tươi khẽ mở: "Ai phái các ngươi tới?"

Giọng nói trong trẻo, hơi lạnh lùng, nhưng chưa hề hoảng sợ, tao nhã thấy rõ.

Tên thủ lĩnh kia ngồi trên lưng ngựa. Cả người gã mang hơi thở hung hãn, thấy Vệ Trường Diêu bình tĩnh như vậy lại thoáng kinh ngạc. Gã nhìn Vệ Trường Diêu rất lâu rồi mới lên tiếng: "Công chúa không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết ta tới đưa ngươi lên đường là được."

Dứt lời khom lưng, cầm lấy cây cung treo bên thân ngựa, rút tên căng dây bắn, dứt khoát thả lỏng tay.


Nhìn động tác của hắn, đồng tử Vệ Trường Diêu hơi co lại, một giây sau đã ngã vào cát vàng.

Ngực Vệ Trường Diêu đau đớn. Tầm mắt bỗng tối sầm. Nàng cảm giác mình như một chiếc lá mục ải hiu quạnh giữa gió thu, lay lay theo gió rồi cuối cùng rơi xuống đất.

Ngắn ngủi nhưng lại tựa như rất lâu rồi. Nàng thở khò khè. Mùi máu tươi trên người phảng phất. Nàng không nhúc nhích được, chỉ biết đảo mắt nhìn đám người kia.

Bọn chúng vô cảm, vẫn nhìn nàng chằm chằm. Hẳn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành nên ghìm ngựa chuyển hướng, chạy đi xa, mất tăm chỉ sau một trận cát bụi bay mù mịt.

Vệ Trường Diêu lại nhìn về phía bầu trời. Trong xanh quá. Thỉnh thoảng có mấy con chim diều bay ngang qua. Mặt trời hơi chói lóa. Nàng muốn nâng tay che mắt nhưng tay lại bất lực buông thõng xuống.


Hơi thở yếu dần. Trái tim co giật. Tầm mắt càng ngày càng mờ mịt. Cảnh vật xung quanh bắt đầu hóa đen, trở nên mơ hồ. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được sinh mạng đang lìa cõi.

Mà thôi, cứ vậy đi.

...

"Ba!!!"

Một âm thanh chói tai vang lên. Tố Kim đăng ngủ ngoài điện chợt bừng tỉnh.

Nàng ta vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, cầm đèn hấp tấp vào nội điện rồi vén màn giường như sương. Ánh nến mờ nhạt chiếu cảnh tượng trên giường. Công chúa nhà mình đang ngủ co ro.

Tố Kim duỗi tay sờ soạng áσ ɭóŧ của công chúa, vừa luồn tay vào tấm tơ lụa đã thấy ẩm ướt. Nàng ta lại đưa đèn soi gần mặt công chúa, trông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt công chúa nhà mình. Miệng còn lẩm bẩm thứ gì đó.

Tố Kim ghé đầu, chỉ nghe thấy công chúa thở không yên, yếu ớt nói: "Đau..."


Lặp lại hết lần này tới lần khác.

Chẳng lẽ công chúa lại gặp ác mộng?

Tố Kim vội vàng đặt đèn bên giường, nâng công chúa dậy tựa vào người nàng ta, nói giọng dịu dàng kiên định: "Điện hạ, tỉnh mau!"

Phải kêu vài tiếng Vệ Trường Diêu mới mở to mắt.

Tố Kim nắm một hồi rồi buông xuống, dịu dàng hỏi han: "Điện hạ lại gặp ác mộng ư?"

Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới nhìn thấy khung cảnh tối tăm xung quanh. Lồng ngực nàng phập phòng, thở hổn hển. Nàng đột nhiên phát hiện mình lại gặp ác mộng.

Quá thật...tới cơn đau cũng thật nốt.

"Tố Kim, tim ta đau, đau lắm.", Vệ Trường Diêu ôm ngực, nhíu mày nói với Tố Kim.

Nghe giọng nói yếu ớt của công chúa mà lòng Tố Kim cũng nóng như lửa đốt. Sắp xếp cho Vệ Trường Diêu xong, nàng ta bèn ra ngoài phân phó tiểu cung nữ đi mời thái y.
Khoảng nửa canh giờ thái y đã tới, vẻ mặt khó xử, không thể nói lí do, chỉ muốn Vệ Trường Diêu đừng lo lắng quá, kê đơn rồi rời đi.

Tố Kim thở dài lấy thuốc, nấu lên, bưng cho Vệ Trường Diêu.

Vệ Trường Diêu uống một hơi cạn thuốc nhưng vẫn tựa bên giường. Hai mắt thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.

Bình minh hơi ló dạng thì sắc mặt của nàng mới thoáng ổn hơn chút, không còn suy nhược nữa.

Đến bữa sáng, Tố Kim bưng đồ ăn sáng tới. Vệ Trường Diêu cũng chỉ dùng một ít rồi bèn lắc đầu nói ăn xong. Tố Kim thầm thở dài.

Công chúa cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được đây? Ăn không ngon, ngủ không ngon, thân thể nào chịu đựng được chứ?

"Chi bằng điện hạ tới chùa miếu cầu phúc nhé?"

"Ngày mốt là mười lăm, vừa hay đi miếu dâng hương cầu phúc, hẳn thân thể sẽ khỏe hơn ạ."
Nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Trường Diêu hơi thả lỏng. Nàng không mê tín, nhưng quả thật chuyện trọng sinh huyền bí khó giải thích, chi bằng cứ đi một chuyến thôi.

Mắt nàng chợt lóe. Giọng nói nhỏ yếu: "Được, vậy thì đi."

Xem như là xoa dịu tâm lí.

***** tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai cẩu Thôi Hào sẽ lại biểu diễn! Ha ha ha ha ha 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.