Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Chương 30: Kẻ thứ ba



Tháng 12, cuối cùng Lý Duy cũng hoàn thành hết tất cả môn học, bắt đầu chỉ thực tập ở Smith & Miller, Alan biết thế bảo cậu dọn đến nhà mình ở. Lý Duy đương nhiên không phản đối, ở nhà Alan đi làm tiện hơn so với ở kí túc. 

Cậu cẩn thận báo cho người nhà biết chuyện của hai người. Cha cậu chỉ trả lời 'đã biết', mẹ cậu cũng không phản đối, chỉ dặn cậu trời lạnh nhớ giữ ấm, Lý Duy cảm thấy lạ, sao thái độ của mẹ cậu thay đổi rồi? Cha cậu nói: "Không phải con nói nhà của tiểu Lý gần công ty hơn sao? Mẹ con thấy trời lạnh mà còn phải đi từ trường đến công ty rất lâu, sợ con bị lạnh đó mà." Lý Duy nghe xong vô cùng cảm động, người làm mẹ rốt cuộc cũng là vì yêu thương con mình, xem ra mẹ sớm muộn cũng sẽ chấp nhận Alan. 

Hạng mục thu mua của Phương thị cũng thông qua phê duyệt nội bộ, tìm vài sở luật giỏi để giao việc, trong đó có sở của Alan và Steve. Lúc đầu Phương thị định chọn Smith & Miller có thực lực nhất, nhưng Steve lại báo giá cho họ thấp hơn rất nhiều so với chỗ của Alan với cùng một việc. Phương thị có ám chỉ Alan giảm giá, nhưng Alan không nói gì, chứng minh bản thân chuyên nghiệp lại có kinh nghiệm làm ưu thế, nhất định giữ nguyên giá ban đầu. Ngay khi mọi người nghĩ rằng Alan sẽ không thể giành được hạng mục này thì Phương thị lại quyết định chọn Smith & Miller. Hai bên vừa ký kết hợp đồng xong, Alan liền gửi email đem tin này thông báo cho các quản lý cao cấp, tất nhiên có cả lão Cát. Mọi người đều nhao nhao chúc mừng Alan giành được hạng mục lớn. Lão Cát cũng không khỏi chúc mừng Alan. Louis rất thất vọng khi biết được tin này, thầm mắng Steve là đồ vô dụng.

Lý Duy vô cùng hâm mộ Alan, hỏi anh vì sao thà mất thân chủ cũng không chịu giảm giá. Alan rất hưởng thụ khi được bạn trai nhỏ sùng bái, nói: "Vì muốn để thân chủ thấy chúng ta là tốt nhất, tự hạ thấp giá trị của mình ngược lại sẽ khiến thân chủ nghi ngờ thực lực. Những vụ lớn liên quan đến luật pháp cũng giống như một án tử, họ càng muốn tìm những luật sư giỏi đến. Louis hạ thấp giá cả như vậy thật sự có thể tìm được nhiều thân chủ, nhưng vàng thau lẫn lộn, ngoài khiến mình tự mệt, còn tăng thêm mạo hiểm." 

***

Giữa tháng, Alan đến Mĩ tham gia vòng khảo hạch cuối cùng, sau khi hội đồng quản trị tham gia bỏ phiếu thì sẽ công bố quản lý cao cấp. Alan định đợi đến sau khi bỏ phiếu xong sẽ về San Francisco trải qua lễ Giáng sinh với gia đình rồi mới về Bắc Kinh. Nghĩ đến hai người phải xa nhau hơn một tuần lễ, đêm trước khi đi Alan bám lấy Lý Duy phóng túng suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau Alan cảm thấy thỏa mãn rồi mới đi, lên máy bay ngủ bù, Lý Duy phải mang theo hai vành mắt đen sì đi làm, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, lần sau nhất định phải cưỡng lại cám dỗ, dù có nói gì cũng không thể để cho cái người không tiết chế kia muốn làm gì thì làm.

Alan phỏng vấn xong, gọi cho Lý Duy, Lý Duy vội vàng hỏi: "Phỏng vấn sao rồi?" 

Alan đầy tự tin nói: "Rất thuận lợi, thành tích của anh không ai có thể nghi ngờ. 10 giờ sáng ngày mốt là bỏ phiếu rồi. Nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ, nhất định sẽ qua."

Lý Duy rất mừng cho anh: "Đợi khi nào anh về sẽ chúc mừng anh."

Alan cười hỏi: "Em định chúc thế nào?" 

Lý Duy suy nghĩ, nói: "Mời anh ăn cơm, xem phim." 

Alan lạnh lùng xem thường cậu, sau đó mới hào hứng liệt kê ra N cách, tất cả đều liên quan đến chuyện nào đó, chỉ khác mỗi nơi chốn, mãi cho đến khi Lý Duy mặt đỏ tới mang tai, hù dọa sẽ cúp điện thoại mới cười ha ha bớt lại một chút. 

Theo giờ Bắc Kinh là 3 giờ chiều thứ năm, giờ New York là 2 giờ sáng thứ năm, cách lúc ban giam đốc bỏ phiếu 8 tiếng. Lý Duy đang làm việc, Alan còn đang trong mộng.

Trợ lý Helen gọi Lý Duy vào phòng họp nhỏ, hướng về một người phụ nữ da trắng béo lùn nói: "David, đây là tổng thanh tra do trụ sở chính điều tới, Linda. Bà ấy muốn nói chuyện với cậu." Nói xong, Helen đi ra rồi đóng cửa phòng họp lại. 

Lý Duy đột nhiên biết được Linda này tới đây là để điều tra chuyện của cậu và Alan. Không lẽ đây là điều tra nội bộ người ta vẫn hay đồn sao? Mặc dù Alan đã nói điều tra nội bộ cũng chỉ là hỏi mấy vấn đề theo lệ, nhưng Lý Duy vẫn không thể không hồi hộp.

Béo Linda bày ra bộ dáng hòa nhã dễ gần, ra hiệu mời Lý Duy ngồi, chậm rãi nói: "David, tôi tìm cậu để muốn biết rõ chuyện của cậu và Alan Lee. Xin hỏi, có phải hai người đang yêu nhau không?"

Lý Duy dù hồi hộp nhưng vẫn tự nhiên trả lời: "Đúng vậy." 

"Quan hệ của cậu là Alan là tự nguyện?"

Lý Duy có hơi không hiểu, nhưng vẫn khẳng định: "Đúng vậy." 

"Vậy chắc cậu phải biết Alan đã kết hôn?"

Lý Duy hoang mang nhìn béo Linda, giống như không nghe rõ bà ta đang nói cái gì. Béo Linda lặp lại lần nữa. Lý Duy hoảng sợ thốt ra: "Sao có thể?" 

Béo Linda nhìn ra biểu hiện của Lý Duy, nói: "Qua phản ứng của cậu, có phải cậu cũng không biết Alan đã kết hôn?"

Lý Duy lẩm bẩm không thừa nhận: "Không thể nào."

Béo Linda làm vẻ mặt thông cảm, từ chiếc cặp để trên bàn rút ra một văn bản đưa cho Lý Duy: "Đây là hồ sơ của Alan khi nhậm chức, bởi vì hôn nhân của cậu ấy là hôn nhân đồng tính, lại bị điều đến đất nước không cho phép kết hôn đồng tính nên hồ sơ này được giữ lại ở Mĩ, ở Bắc Kinh không ai biết được tình trạng hôn nhân của cậu ấy."

Lý Duy cầm văn bản, mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới. Cậu vừa liếc đã nhận ra đó nét chữ của Alan. Cái phần chướng mắt trên hồ sơ được viết bằng tiếng Anh, <Marrital Status: Married>, <Spouse: Sandy Wan>. Đối tượng là Sandy Wan... Sandy Vân? Sao lại là anh ta? Không phải Alan nói Sandy Vân là bạn tốt của anh ấy sao, sao bây giờ lại trở thành bạn đời của anh ấy? Đây là chuyện gì? Lý Duy nhìn chằm chằm vào hồ sơ, cả người lạnh buốt, giống như bị ai đó ném vào hầm băng, giá rét đâm vào lòng đau thấu xương từ bên trong truyền ra ngoài, đau đến suýt nữa thở không được.

Béo Linda tiếp tục nói: "Mới đây, chúng tôi nhận được một bản tố cáo nặc danh, nói Alan cố ý giấu diếm tình trạng hôn nhân để lừa gạt tình cảm của nhân viên, yêu cầu trụ sở chính phải đến điều tra. Tôi cố ý chọn lúc Alan không ở Bắc Kinh để cậu ấy không làm phiền cậu. Cậu đã xác định mình không biết rõ tình trạng hôn nhân của Alan, có muốn kiện cậu ấy không?" 

Hai mắt Lý Duy nhìn đăm đăm phía trước, hai tay khẽ run, không trả lời. 

Béo Linda không thấy cậu trả lời, lắc đầu lấy hai tờ văn bản, đặt từng cái trước mặt Lý Duy, giải thích: "Nếu cậu muốn kiện Alan, căn cứ vào quy định nội bộ của chúng tôi, cậu phải điền vào đây, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu là thật, chúng tôi sẽ có biện pháp xử lý thích đáng." 

Sau đó chỉ vào tờ văn bản thứ hai, nhấn mạnh nói: "Nếu không muốn kiện Alan, vậy mời cậu ký tên vào phần này, ý nói cậu hoàn toàn biết được tình trạng hôn nhân của Alan, tự nguyện tiếp tục mối quan hệ với cậu ấy, và chấp nhận mọi hậu quả do mối quan hệ này mang lại, chuyện riêng tư của các cậu không liên quan đến công ty." 

"Tôi cho cậu ít thời gian suy nghĩ, nhưng mong cậu cho tôi câu trả lời thuyết phục trước khi tan ca." Nói xong, béo Linda bước ra khỏi phòng họp. 

Lý Duy nhìn hồ sơ nhân sự của Alan rất lâu, mỗi một chữ đều giống như cái đinh ghim sâu vào trong đầu cậu. Cậu chưa từng nghĩ Alan sẽ lừa gạt cậu như thế. Thật ra cậu nghĩ Alan tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt cậu. Cậu bỏ qua lời khuyên của người thân lẫn bạn tốt, không hề giữ lại gì mà yêu người đàn ông kia, yêu càng ngày càng nhiều, kết quả nhận lấy đau khổ... cậu cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Thế là cậu nở một nụ cười, một nụ cười nhợt nhạt, thật mệt mỏi. Tình yêu của cậu lại sụp đổ. Trong lòng cậu bây giờ chỉ còn lại sợ hãi và mất đi niềm tin. Cậu rất muốn biết rõ mọi chuyện, nhưng lại cảm thấy sợ khi biết rõ chúng. Kiện Alan? Cậu không làm được. Nhận mình tự nguyện làm kẻ thứ ba? Cậu lại càng không làm được. Lý Duy không biết mình ngồi yên trong phòng họp bao lâu, hồ sơ trong tay cậu đều bị mồ hôi lạnh làm ướt. Cuối cùng cậu vẫn không chịu được, đứng dậy, đẩy cửa phòng họp, đến chỗ ngồi của mình lấy áo khoát rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Phía sau hình như có người gọi tên cậu, cậu chỉ coi như không nghe thấy, chỉ muốn thoát khỏi đó thật nhanh, thoát khỏi nơi làm cho cậu không thở được. 

Vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại Lý Duy vang lên. Cậu kiểm tra là điện thoại của công ty, e là điện thoại của béo Linda. Cậu không muốn nghe, cũng không dám nghe, mặc kệ điện thoại kêu mãi đến khi dừng lại. Sau đó điện thoại lại vang lên mấy lần nữa, đều là công ty gọi tới, Lý Duy bực bội tắt điện thoại.

Giờ Bắc Kinh: 4 giờ 30 chiều thứ năm, giờ New York: 3 giờ 30 sáng thứ năm. Béo Linda phát hiện Lý Duy mất tích, vừa bảo Helen gọi cho Lý Duy, vừa chuẩn bị viết báo báo gửi về Mĩ. Helen không liên lạc được với Lý Duy, cảm thấy lo lắng, lén báo cho Denise. Cô đại khái chỉ biết béo Linda tìm Lý Duy, cũng không biết Linda đã nói gì với Lý Duy mà có thể làm cho cậu một lời không nói bỗng nhiên chạy đi.

Denise không nói gì, trực tiếp tìm béo Linda, muốn bà giải thích đã nói gì vói Lý Duy, béo Linda lấy giọng điệu cũ rích nói chuyện của bà và Lý Duy là bí mật, không thể nói với người khác. Denise nóng nảy, người đã mất tích, bà còn bí mật cái khỉ gì! Béo Linda mang chính sách của công ty ra tranh cãi với Denise. Denise cãi nhau với bà ta cả buổi tối cũng không thể moi được thông tin gì từ miệng bà ta. Dùng một câu mà Linda nghe không hiểu mắng 'Bà già lắm mồm cãi láo!', thở hổn hển bỏ đi.

Giờ Bắc Kinh: 8 giờ tối thứ năm, giờ New York: 7 giờ sáng thứ năm. Vẫn không liên lạc được với Lý Duy. Denise và Jessica vừa đoán xem bà già quỷ quái đó đã nói gì với Lý Duy, vừa phân vân không biết có nên báo cho Alan hay không. 

Sáng Alan gọi cho Lý Duy thấy cậu tắt máy. Alan nghĩ là do di động hết pin, gọi vào điện thoại nhà, Lý Duy không có ở nhà. Anh gửi tin nhắn cho Lý Duy: <Điện thoại hết pin? Sau này nhớ mang theo sạc dự phòng bên người. Sao vẫn chưa về nhà? Có phải thừa dịp anh không có nhà rồi chạy ra ngoài chơi với bạn không? Hừ hừ! Tối ngủ muộn chút, nhớ chờ tin tốt của anh.>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.