Tô Mạch Ức kinh ngạc, cuống quít nắm tay nàng.
Tuy nhiên bàn tay đột nhiên trống rỗng, Lâm Vãn Khanh rút ra ngay khi hắn chạm vào.
Tô Mạch Ức giật mình.
“Nàng không sao chứ?” Hắn hỏi, bàn tay đang ở trên không hơi xấu hổ, nhưng không thu lại.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, tránh ánh mắt hắn, cúi người nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, đúng lúc Nguyệt Nương đi vào cùng với các thị nữ.
“Ta, ta đi thay xiêm y……” Lâm Vãn Khanh ngập ngừng, gần như bỏ chạy.
Tủ quần áo nằm ở đầu kia của phòng ngủ, ngăn cách với giường và bàn bởi một bức bình phong rất to thêu chim vàng bằng lụa gấm.
Trong phòng có thắp đàn hương nhẹ nhàng, kiều diễm đêm qua còn chưa tan.
Một đoạn đường rất ngắn, nhưng Lâm Vãn Khanh lại cảm thấy dường như mình đi thật lâu. Nàng xoay sở vòng qua bình phong, nghiêng người vịn tủ quần áo.
Mẫu thân của Tô Mạch Ức là An Dương công chúa.
Là An Dương công chúa mà cha nàng đã hại chết.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới nhớ tới bản viết tay 《Nam Luật sơ nghi》mà nàng phát hiện trên giá sách trước đây. Hóa ra đây là lý do khiến hắn quyết chí bước vào hình ngục.
Năm đó hắn tám tuổi, theo tính toán, là năm Thiên Khải thứ 37.
Trái tim bỗng chùng xuống như thể bị hụt chân khi bước xuống cầu thang. Cảm giác không trọng lượng này khiến người luôn bình tĩnh như Lâm Vãn Khanh có chút hoang mang lo sợ lần đầu tiên.
Nàng ngây người đứng sau bình phong thật lâu, cho đến khi giọng nói hơi nghi ngờ của Tô Mạch Ức vang lên phía sau.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi, giọng nói dịu dàng lạ thường.
Hắn đi tới, nắm tay nàng xem xét kỹ, cuối cùng nhìn mảnh váy dính ướt của nàng.
“Nàng, nàng…… không thoải mái hay sao?” Tô Mạch Ức hơi căng thẳng khi hỏi câu này, ngay cả giọng nói cũng hơi run.
Hắn giả vờ bình tĩnh, mở tủ quần áo, lấy một chiếc váy màu đỏ thẫm đưa cho Lâm Vãn Khanh: “Mau thay đi…… Tuy bây giờ là giữa hè, nhưng mặc y phục ướt thì không tốt, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”
Lâm Vãn Khanh đáp lại, nhận váy.
“Ừm…… Nếu…… Nếu nàng không thoải mái ở đó, chút nữa ta bảo Nguyệt Nương đưa chút thuốc mỡ tới.”
Lâm Vãn Khanh không đáp, chỉ xoay người quay lưng về phía hắn cởi áo ngoài.
“Ta…… Lần sau sẽ nhẹ nhàng……”
“Đại nhân,” một giọng nói lạnh lùng vang lên, nữ nhân trước mặt không quay đầu lại.
Nàng vuốt ve chiếc váy đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy xương bướm nổi lên do hô hấp.
Nàng dừng lại, thấp giọng nói: “Có thể nhờ đại nhân tìm giúp ta một ít…… thuốc tránh thai được không……”
“Cái gì?” Lòng Tô Mạch Ức chùng xuống, nghĩ đi nghĩ lại chợt hiểu ra: “Những thứ đó uống nhiều sẽ có hại cho cơ thể, dù nàng có hay không…… Ừm…… Ta đều chịu trách nhiệm.”
“Đại nhân,” lại là một tiếng cắt ngang đột ngột, Lâm Vãn Khanh nắm chặt váy trong tay, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Đêm qua…… Bởi vì tâm tư mê loạn, ta đã làm càn. Nhưng hôm nay chưa trả được mối thù cho gia đình, kẻ ác cũng chưa bị bắt. Ta…… Ta không muốn nói chuyện tình cảm riêng tư.”
Người phía sau im lặng một lát, nàng vẫn không quay đầu lại, đốt ngón tay nắm váy đã trắng xanh.
Đột nhiên, cánh tay của nàng bị một lòng bàn tay ấm áp bắt lấy, Lâm Vãn Khanh bị hắn kéo xoay người lại.
Hắn tiến thêm một bước, dùng ánh mắt và thân thể giam cầm nàng.
“Ý nàng là gì?” Tô Mạch Ức hỏi, ánh mắt luôn như giếng cổ không gợn sóng nhuộm sự tàn khốc.
“Ta……” Lâm Vãn Khanh sợ nhìn vào đôi mắt mắt, muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng cảm thấy cằm thắt lại.
Tô Mạch Ức không cho nàng quay đầu, dùng sức kéo người lại, hai mắt ép chặt.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ trước áp lực đột ngột của hắn.
Khi người này biến thành Tô đại nhân thì luôn mang theo hơi thở lạnh thấu xương, không hiểu tình người, dường như đang thẩm vấn phạm nhân.
Cằm còn ở trong tay đối phương, Lâm Vãn Khanh nhất thời đang ở kèo trên thì bị rơi xuống, chỉ có thể cắn môi ngập ngừng: “Cục diện toàn bộ quan trọng hơn…… Chuyện của chúng ta, chậm một chút cũng không sao.”
Lúc này, nam nhân trước mặt mới thu lại khí thế lạnh lùng, buông cằm nàng ra, ánh mắt dịu lại: “Vậy tối qua nàng nên dặn dò ta trước, sau này ta sẽ không ra bên trong……”
Nói xong những lời này, Tô đại nhân lại đỏ mặt mất tự nhiên.
Lâm Vãn Khanh bị sốc bởi quá trình chuyển đổi liền mạch của hắn từ chó con, thành sói đói, rồi thành chó con, cho nên chỉ im lặng gật đầu.
“Sau này sẽ không ra bên trong”, xem ra Tô đại nhân còn muốn sau này……
Lâm Vãn Khanh lo lắng rũ mắt, đang định mời hắn đi ra ngoài, váy trên tay đã bị Tô Mạch Ức cầm lấy.
“Mau thay đi.” Tô đại nhân ra lệnh, duỗi tay kéo váy nàng.
Tối hôm qua Lâm Vãn Khanh đúng là bị hắn giày vò tàn nhẫn, vừa rồi lại bị kích thích, hiện tại thật sự không còn sức ngoan cố với hắn.
Vì thế nàng đành phải trở thành con rối gỗ, để Tô đại nhân tự mình hầu hạ nàng thay quần áo.
Mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ, phản chiếu đôi bóng xuống mặt đất.
Lâm Vãn Khanh nhớ lần cuối cùng có người mặc váy cho nàng là rất nhiều năm trước, lúc nàng vẫn còn là một tiểu cô nương 4 tuổi.
Một sự ấm áp quen thuộc tràn ngập trong lòng, nàng nghĩ, chỉ cần thân phận của nàng không bị lộ, một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày khi Tống Chính Hành đền tội.
*
Đại Minh Cung, Trường An điện.
Sau giờ ngọ, cái nắng thiêu đốt khiến phiến đá xanh bên ngoài Trường An điện nóng lên, hơi nóng bốc lên khiến cả đại điện nguy nga bị hun đến mức choáng ngợp.
Thái Hậu mới vừa ngủ dậy, đang ngồi trên giường uống trà.
Nhiệt độ trong phòng nặng nề, bốn chậu nước đá được đặt xung quanh giường, hai thị nữ đang quạt bên trái và bên phải.
Thái Hậu vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui phàn nàn thời tiết nắng nóng.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân rất dồn dập, có người dừng ở cửa, hỏi nhỏ, “Thái Hậu dậy chưa?”
Thái Hậu giật mình, duỗi cổ nhìn phía cửa thăm dò: “Phú Quý phải không? Vào đi.”
Bà đưa chén trà trên tay cho cung nữ bên cạnh, sửa lại tác phong một chút.
Đại hoàng môn bên cạnh Hoàng Thượng, Phú Quý công công đi vào.
Thái Hậu từ xa đã thấy trên trán hắn chảy lớp mồ hôi mỏng, tưởng có việc gấp, nếu không thì đã không chạy tới trong một ngày trời nóng thế này.
Hắn cúi lạy Thái Hậu, duỗi tay lấy một tờ mật báo từ trong tay áo ra, lo lắng nhìn xung quanh.
Thái Hậu lập tức hiểu rõ là chuyện gì, bà cho mọi người trong phòng lui ra.
“Mật báo của Cảnh Triệt phải không?” Bà hỏi, vội vàng đưa tay ra, để Phú Quý trình lên.
Phú Quý gật đầu nói: “Hoàng Thượng phái nô tài đưa cho Thái Hậu.”
Thái Hậu tiếp nhận, sau khi mở ra, không vội đọc, hỏi theo bản năng: “Hồng Châu xảy ra chuyện gì?”
Phú Quý gật đầu, lại lắc đầu: “Xuýt nữa xảy ra chuyện……”
Thái Hậu nghe vậy, hồn vía bị dọa bay một nửa, càng không có tâm tư để đọc, vội vàng gạn hỏi: “Tại sao như vậy?”
Phú Quý nói ngắn gọn, “Chắc hẳn có người để lộ tin, Tư Mã của Hồng Châu nghi ngờ thân phận của thế tử, mượn cơ hội để thử.”
“Cái gì?!” Thái Hậu kinh ngạc đến mức cả người mềm nhũn, xuýt nữa ngã xuống, cũng may Phú Quý lẹ tay đỡ bà.
Lúc trước nghe nói Tô Mạch Ức muốn đến Hồng Châu làm việc, để giữ an toàn, chỉ có bà, Hoàng Thượng và đại hoàng môn Phú Quý bên cạnh Hoàng Thượng biết chuyện này.
Hiện giờ tin tức lọt ra ngoài không thể giải thích được, thật là kỳ quái.
Tuy nhiên Thái Hậu bất chấp kỳ quái, vội chụp Phú Quý, lo lắng hỏi, “Cảnh Triệt có gặp nguy hiểm không?”
Phú Quý vội vàng trấn an bà, “Thật ra không có, cũng may thế tử thông minh, chuyển dữ thành lành, xóa tan nghi ngờ của Chương Nhân.”
Lúc này Thái Hậu mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng tức giận sôi máu, nghiến răng nói: “Đã nói với hắn đừng làm Đại Lý Tự Khanh từ lâu rồi, suốt ngày không bắt phạm nhân thì làm mật thám. Hắn không quan tâm, nhưng khổ cho bộ xương già của ai gia, cả ngày lo lắng và hoảng loạn. Ngươi xem, ai gia lại gầy thêm vài cân.”
“……” Phú Quý nhìn hai cằm của Thái Hậu đang tức giận, im lặng không nói lời nào.
Thái Hậu còn than thở một hồi, không quên tiếp tục dò hỏi: “Cảnh Triệt có nói bị lộ tin gì không?”
Phú Quý ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: “Thế tử nói hình như Chương Nhân biết lúc trước ngài ấy từng bị thương.”
“Cái này……” Thái Hậu vừa nghe không khỏi rùng mình.
Chuyện Tô Mạch Ức bị thương, đừng nói là người khác, ngay cả bà không ngừng truy hỏi thì Hoàng Thượng mới miễn cưỡng nói cho biết.
Nghĩ kỹ lại, ngoài Bạch thái y, Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh đi cùng với Tô Mạch Ức đến Hồng Châu lần này, chỉ có bà biết chuyện này.
Bạch thái y là thái y lệnh, luôn luôn kín miệng. Từ thời tiên đế cho tới bây giờ luôn là thái y mà bà tin nhất, cho nên vấn đề không phải ở nơi ông.
Nếu đã vậy, làm sao Chương Nhân biết……
Chẳng lẽ ở bên cạnh bà hoặc bên cạnh Hoàng Thượng, có gián điệp của đảng Tống Chính Hành cài vào?
Thái Hậu càng nghĩ càng sợ, chỉ cảm thấy cả ngực lạnh lẽo.
Bà lắc tay Phú Quý và hỏi: “Chuyện Cảnh Triệt bị thương, ngươi chắc chắn không có ai khác biết phải không?”
Phú Quý bị câu hỏi dọa sợ, vội vàng quỳ xuống thanh minh: “Đây là chuyện mà Thái Hậu và Hoàng Thượng hạ lệnh phải giữ bí mật, dù nô tài có một trăm lá gan cũng không dám nói bậy!”
“Ta không nói là ngươi,” Một bàn tay của Thái Hậu nhấc người lên, nghiêm mặt nói: “Ngươi giúp ai gia nghĩ lại, ngoài những người đó, còn ai khác có khả năng biết chuyện này?”
Phú Quý dùng tay áo lau mồ hôi mịn trên trán, nhíu mày trầm tư một lát: “Thái Hậu nghĩ lại xem, gần đây có tiếp xúc với người nào, có lẽ là vô tình thốt ra chuyện này.”
Thái Hậu yên lặng suy nghĩ, gật đầu: “Gần đây trời nóng, ngoài các cung phi tới thỉnh an ai gia mỗi ngày, ai gia chưa ra khỏi cửa, lúc nào cũng ngậm miệng, có thể nói với ai?”
“Dạ dạ……” Phú Quý khom lưng phụ họa, vô tình nói: “Thái Hậu không có ra ngoài đi đâu hay sao?”
“Đi đâu?” Thái Hậu hỏi lại: “Ngoại trừ mấy ngày trước Xu Nhi tới tìm ai gia, đi dạo với ai gia ở hồ Thái Dịch……”
Nói tới đây, Thái Hậu đột nhiên dừng lại.
Bà sững sờ nhìn Phú Quý, vẻ mặt không thể tin được.
Phú Quý thấy bà im lặng đột ngột, sắc mặt cũng tái nhợt, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, lại bị Thái Hậu xách cổ áo sau, kéo lên.
“Cảnh Triệt bị Chương Nhân thử khi nào?” Bà hỏi, sắc mặt nghiêm nghị.
Phú Quý suy nghĩ, trả lời: “Trong thư nói là hai ngày trước.”
Hai ngày trước.
Từ Thịnh Kinh đến Hồng Châu, mất hai ngày để gửi thư.
Nếu Tô Mạch Ức gửi thư sau khi nghi ngờ có gián điệp, như vậy tin tức đã được chuyển từ Thịnh Kinh bốn ngày trước.
Tính thời gian, ngày ấy Vệ Xu tới Trường An điện thỉnh an, ước chừng là năm sáu ngày.
Hơn nữa trong lúc đi dạo ở hồ Thái Dịch, nàng cũng nhiều lần thăm dò tin tức của Tô Mạch Ức.
Mới đầu bà cho rằng Vệ Xu quan tâm đến tình trạng của hắn, nhưng vì giấu chuyến đi đến Hồng Châu, bà mới kể chuyện hắn bị thương vì đuổi bắt kẻ đào tẩu để làm cái cớ lấy lệ.
Nghĩ đến đây, Thái Hậu cảm thấy có thứ gì đó chặn lại trong lồng ngực, từng hơi thở đều bị nghẹn lại.
Chuyện này quá bất thường.
Dù gì Vệ Xu cũng là một đích công chúa, nàng đã nổi cơn điên gì muốn hợp tác với Tống Chính Hành của triều đại trước để làm việc xấu?
Hơn nữa, chẳng phải nàng một lòng một dạ muốn gả cho Cảnh Triệt hay sao?
Trừ phi……
Thái Hậu giật mình, hoảng sợ trước ý nghĩ hoang đường của mình.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bà chìm xuống, bàn tay còn xách vạt áo sau của Phú Quý chợt siết chặt, nói:
“Đi cùng ai gia đến Thừa Hoan Điện.”
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân: Lần sau ta sẽ nhẹ một chút, sau này ta không ra bên trong.
Khanh Khanh: Ta chỉ nghe thấy “lần sau” và “sau này” cảm ơn……