Mí mắt Lâm Vãn Khanh giật giật: “Quên đi, để ta tự nghĩ cách……”
Vầng trăng lơ lửng, giờ Hợi khắc hai, mọi nhà chìm vào giấc mộng. Ngoại trừ vài người say rượu thỉnh thoảng, không nhìn thấy người nào nữa trên đường.
Lương Vị Bình muốn đưa Lâm Vãn Khanh về Đại Lý Tự, hai người đi dọc khu phố một lúc, cho đến khi cách đó không xa truyền đến vài tiếng cười.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, thấy ba bóng người đang đi trong ánh sáng mờ ảo của đường phố.
Người dẫn đầu vừa nói đùa với hai người phía sau, vừa ăn cái gì đó được đóng gói trong tay.
“Bang!”
Khi ba người đi ngang qua bọn họ, Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy có gì đó đập bên tai mình.
Nhìn kỹ lại, đó là tờ giấy dầu mới vừa thấy trên tay người nọ.
Giấy dầu rơi xuống đất bật tung vài cái, nhanh chóng lăn vào góc tường, để lại một đường nước canh béo ngậy.
Lâm Vãn Khanh giật mình, giơ tay sờ đầu mình, phát hiện dầu đầy tay……
Hắn ăn bánh bao súp.
“Đứng lại!” Lâm Vãn Khanh tức giận, ngăn cản mấy nam tử đã đi được một khoảng cách.
Mấy người dừng lại khi nghe tiếng, lơ đễnh xoay người, nhìn nàng.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới thấy rõ, người ném trúng nàng là một công tử ăn mặc sang trọng. Ngoại hình tuấn tú lịch sự, khuôn mặt đẹp nhưng ánh mắt khinh người, thái độ kiêu căng ngạo mạn, thoạt nhìn giống mấy kẻ vô dụng ăn chơi sa đọa của gia đình đại nhân nào đó trong kinh.
“Ngươi ném đồ lung tung trên đường, nếu làm người khác bị thương sẽ bị quan phủ hỏi tội.” Lâm Vãn Khanh nói, kìm chế cơn giận.
Người trước mặt hừ lạnh, không nói gì, hai người hầu bên cạnh hắn lên tiếng trước.
“Sủa bậy gì đó, một con chó hoang cũng dám cản đường nhị công tử của Trần gia!”
Hai người nói xong thì giả vờ xắn tay áo tiến lên, nhưng bị nhị công tử ngăn lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Vãn Khanh, ánh mắt rơi vào quan phục của nàng, chân mày hiện lên sự chán ghét và khinh thường, “Ta tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tiểu quan cửu phẩm, làm ở Kinh Triệu Phủ? hay là Đại Lý Tự?”
Trong lúc nói chuyện, hắn lại gần Lâm Vãn Khanh hai bước, mở miệng toàn mùi rượu, hôi đến mức Lâm Vãn Khanh phải nghiêng đầu, che miệng và mũi lại.
Ở Thịnh Kinh cả năm, Lâm Vãn Khanh đã nghe nói về một số kẻ nổi tiếng ăn chơi sa đọa, nhị công tử của Trần gia là một trong số đó.
Là con trai độc nhất của thống lĩnh cấm quân Trần Diễn, cháu của Trần hoàng hậu, người này thường làm bậy, tội ác chồng chất.
Khi nàng còn ở Kinh Triệu Phủ, Lý kinh triệu thường giúp hắn giải quyết hậu quả.
“Thùng thùng.”
Dưới chân có hai tiếng vỡ vụn, giống hòn đá nhỏ mà cứng rơi xuống đất, nảy hai lần.
Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện là hai khối bạc vụn.
“Cầm đi rửa lông, hơn nửa đêm đừng đi ra ngoài, chó hoang sẽ bị người ta bắt ăn thịt.”
Không thể nhịn được nữa, Lâm Vãn Khanh lặng lẽ nắm chặt tay.
Theo tính tình lúc trước của nàng, hôm nay chắc chắn không nuốt trôi giọng điệu kiểu này. Nhưng hiện giờ Tô Mạch Ức quá bận rộn, Lâm Vãn Khanh không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Vì vậy tính tình sắp bùng nổ rốt cuộc vẫn bị nuốt xuống.
Nhưng ngay sau đó, nàng bị tiếng kêu thảm thiết của nhị công tử Trần gia làm cho giật mình.
Lương Vị Bình, người luôn nhát gan, không biết có sợi dây thần kinh nào không đúng, trong lúc Lâm Vãn Khanh đang còn rối rắm, hắn hăng hái kéo giấy dầu gói bánh bao trên tay ra, sau đó ấn toàn bộ lên mặt nhị công tử Trần gia.
“Ngươi mới nên trốn, làm biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn như vậy, không sợ nửa đêm ra ngoài gặp phải kẻ thù trực tiếp kết liễu đời ngươi à!”
Nói xong hắn xắn tay áo, chuẩn bị đánh nhau.
“Huynh làm gì vậy?!” Lâm Vãn Khanh sửng sốt.
“Ta ngứa mắt hắn từ lâu, bây giờ có ngươi làm chỗ dựa cho ta, ta muốn dạy tên ăn chơi sa đọa phạm tội này một bài học!”
Lương Vị Bình chưa dứt lời, chỉ nghe vài tiếng “sột soạt” bên tai, vài chục ám vệ đeo đao kiếm đột ngột xuất hiện xung quanh con phố.
Lâm Vãn Khanh: “……”
Lương Vị Bình: “……”
Thảo nào nhị công tử Trần gia gây thù chuốc oán rất nhiều, còn nghênh ngang đi dạo ở trên phố vào lúc nửa đêm, hóa ra phụ thân hắn đã tính kế, ngầm sắp xếp ám vệ để bảo vệ.
“Cái này……” Lương Vị Bình tái mặt, dùng cùi chỏ thọc Lâm Vãn Khanh, “Phải làm sao……”
Lâm Vãn Khanh nuốt nước miếng, thuận chân lùi về phía sau, “Huynh biết là chúng ta đánh không lại chứ?”
“Ừm, ừm……” Lương Vị Bình gật đầu.
“Huynh biết là nơi này cách Đại Lý Tự không xa chứ?”
“Ừm, ừm……” Chân Lương Vị Bình run rẩy.
“Vậy sao còn thất thần, chạy đi!” Lâm Vãn Khanh rống lên, lòng bàn chân như được xoa dầu.
Lương Vị Bình ngẩn người, sau đó mới phản ứng kịp, vén vạt bào, chạy thật nhanh.
Trước mắt hai người đen sì, ôm đầu bỏ chạy, ám vệ đuổi theo chặn đường, vượt nóc băng tường. Đánh không lại, chạy cũng không bằng, Lâm Vãn Khanh căm tức trong lòng.
Bên tai truyền tới tiếng vang rất nhỏ, là tiếng gió đêm se sắt lạnh lẽo, rất mỏng không thể nhận ra.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một ám vệ đã đuổi tới gần, trường kiếm trên tay lạnh lẽo, đâm thẳng vào cánh tay của nàng.
Có cần kích thích đến vậy hay không?!
Quan viên cửu phẩm của triều đình mà muốn giết là giết à?!
Nhưng ngay sau đó, nàng thấy một vệt trắng từ khóe mắt, lơ lửng như mặt trăng.
“Keng ——”
Kim loại treo phát ra âm thanh chói tai, cùng với tiếng “chát” giòn tan, thanh kiếm trong tay ám vệ bị gãy làm đôi.
Ám vệ dẫn đầu đột ngột dừng lại, hắn giơ tay ra hiệu cho những người ở sau, tất cả mọi người giảm tốc độ đuổi theo.
Lâm Vãn Khanh đang cố chạy trốn nên không thấy cảnh này, chỉ đi theo Lương Vị Bình quẹo vào một con hẻm cuối phố.
Thật sự không chạy được nữa.
Vốn dĩ muốn trốn về Đại Lý Tự, nhưng những người đó đuổi theo quá gắt, nàng hoảng hốt không thể chọn đường.
Lâm Vãn Khanh chống chân bằng một tay, tay kia vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn vì sao để xác định bọn họ đang ở khu phố nào của Thịnh Kinh.
Một bàn tay lạnh lẽo chợt bịt kín miệng nàng.
Lâm Vãn Khanh kinh hãi, đang định vùng vẫy thì nghe một giọng nữ bên tai.
“Đừng sợ, đi theo ta.” Nàng nói, đi tới trước mặt Lâm Vãn Khanh, “Là ta, cô đã cứu ta.”
Dưới ánh đèn đường, một nữ tử mặc vải thô rách rưới, đeo khăn trùm đầu, che mặt xuất hiện trước mắt Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh giật mình, không nhận ra nàng là ai. Cho đến khi nàng gỡ khăn trùm đầu, tháo mạng che mặt xuống.
Tóc vàng, mắt xanh, mũi cao —— đây là Hồ cơ mà nàng đã cứu ở Hồng Châu.
*
Ngọn đèn dầu ở Tử Thần điện sáng suốt đêm, dưới ngọn đèn đồng mười hai nhánh, Thành Chiêu Đế đưa một phong thư cho Tô Mạch Ức.
“Đã có tin tức về hướng đi của lô quặng Hồng Châu.”
Tô Mạch Ức sửng sốt, cầm lá thư đọc thật nhanh.
Bức thư nói, lô quặng được đánh dấu bị Chương Nhân treo ở đáy thuyền, vận chuyển bằng đường thủy. Người phụ trách không khai báo, đi theo suốt chuyến hàng từ Hồng Châu tới Hoài Nam.
Bàn tay cầm thư căng chặt, con ngươi của Tô Mạch Ức khẽ run lên.
Hoài Nam, vào thời kỳ của tiên đế, đã từng là đất phong của Lương vương.
Thành Chiêu Đế thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Mọi người chỉ biết tiên đế đã từng ‘dùng chén rượu để giải phóng binh quyền’, lấy lại đất phong và binh quyền từ các phiên vương, nhưng không biết rằng để việc này thành công vào năm đó, ông ngầm thỏa thuận một hiệp định với Lương vương.”
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, nhìn Thành Chiêu Đế, chờ ngài nói xong.
“Năm đó tiên đế hiếm muộn con nối dõi, lên ngôi được bảy năm, trong cung chưa từng truyền ra tin vui. Gặp lúc chinh chiến ba năm của triều đại trước, dẹp cuộc phản loạn của Ngô Vương, tiên đế có ý mượn sức của Lương vương có thực lực mạnh nhất lúc ấy.”
Về phần mượn sức thế nào, Tô Mạch Ức đoán được một chút.
Năm đó Ngô Vương làm phản, triều đình phái binh trấn áp, đánh nhau kịch liệt, hai bên đều thiệt hại.
Tiên đế cố ý cắt giảm chức tước để loại bỏ rắc rối trong tương lai, hơn nữa con nối dõi lại hiếm muộn. Vì không muốn hoàng quyền bị lung lay, ông đã hứa truyền ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ ruột là Lương vương, để y dẫn đầu thể hiện lòng trung thành đối với triều đình.
Lương vương đang ở độ tuổi nhược quán, không quan tâm nhiều đến chuyện triều đình, trước sự ảnh hưởng của quyền lực và họ hàng, y đồng ý đề nghị của tiên đế, giao hết đất phong và binh quyền ra.
Nhưng vài năm sau, hoàng quyền đã ổn định, An Dương công chúa ra đời, tin vui ở hậu cung lan ra, con nối dõi của tiên đế cũng dần dần thịnh vượng.
Lúc này Lương vương mới nhận ra, mình đã bị tiên đế lừa, qua cầu rút ván.
Nhưng ngay lúc đó y đã là một thân vương mất hết quyền lực, muốn chống lại tiên đế không khác gì giấc mộng của kẻ ngốc.
Nghĩ như vậy, y cố ý ngấm ngầm nuôi dưỡng binh lính riêng, gom tiền để chiếm ngai vàng, cũng đủ động cơ.
Mất quyền thì dễ nhưng lấy lại quyền rất khó, thứ đã ném đi năm đó, hiện giờ phải trải qua mười năm mưu tính mới có thể cầm lại.
Lương vương thật sự nhẫn nại, trăm phương ngàn kế.
“Bây giờ, hoàng thượng định làm gì?” Tô Mạch Ức hỏi.
Thành Chiêu Đế trầm mặc, nhất thời không nói gì.
Chỉ dựa vào vài rương quặng ô tư được vận chuyển đến Hoài Nam, không đủ để chứng minh sự mưu phản của Lương vương.
Nếu lấy chuyện này làm khó dễ y sẽ mang tiếng là tàn hại tông thân của hoàng thất, không kính trọng người lớn.
Hơn nữa y có thể che giấu lâu như vậy, đám vây cánh của tiền triều e là rất rắc rối khó gỡ, hơn nữa hắn có quan hệ thông gia với gia đình của hoàng hậu, nếu liên quan đến Thái Tử, chỉ sợ Lương vương càng sẽ mượn cơ hội để gây khó khăn, đánh ngược lại.
Rất khó đối phó.
Nếu muốn chiến thắng trò chơi này một cách thầm lặng, ngoài việc bàn bạc kỹ hơn, thật sự không có biện pháp nào khác.
Nhưng Lương vương sẽ không cho họ nhiều thời gian như vậy.
Nếu hắn đã bắt đầu chú ý đến vũ khí, kéo lâu hơn sẽ đêm dài lắm mộng.
Suy nghĩ bị bế tắc, đại điện nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
“Hoàng thượng,” đại hoàng môn Phú Quý từ xa đi tới, cầm một hộp đồ ăn trên tay, nhìn Thành Chiêu Đế, rồi nhìn Tô Mạch Ức nói: “Đây là canh mà Thái Hậu lệnh nô tài đưa tới, nói là triều chính quá vất vả, đừng để kiệt sức.”
“Ừm,” Thành Chiêu Đế thản nhiên đáp, phất tay ra hiệu cho hắn đặt đồ xuống.
Phú Quý liếc Tô Mạch Ức khi đi ngang qua, nói đầy ẩn ý: “Thái Hậu còn bảo nô tài chuyển lời tới hoàng thượng.”
Thành Chiêu Đế dừng lại, ngẩng đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Phú Quý mở hộp đồ ăn ra và nói: “Thái Hậu nói, bà nuôi con ngỗng này trong cung năm ngoái, thấy nó thông minh lanh lợi nên chọn nó làm ngỗng đầu đàn. Nhưng nó không biết chuyện, năm lần bảy lượt vượt rào, còn dẫn các con ngỗng khác công khai cắn cung nhân nuôi dưỡng, Thái Hậu tức giận nên sai người làm thịt nhân lúc nó vượt rào.”
Hắn dừng lại, quan sát biểu hiện của Tô Mạch Ức và Thành Chiêu Đế rồi nói: “Kể từ đó, các con ngỗng khác ngoan hơn nhiều. Cho nên Thái Hậu đặc biệt phái nô tài đưa nó tới, để hoàng thượng và thế tử nếm thử.”
Tô Mạch Ức nghe hiểu, thầm rùng mình, quay đầu nhìn Thành Chiêu Đế, ngài cũng có thần sắc nhẹ nhõm.
Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, không có bằng chứng thì đào hố để tự hắn nhảy vào. Lương vương có ý xấu, có mưu đồ, bọn hắn mới là người nên hoảng sợ.
Phú Quý nói xong, cúi đầu lui ra.
Trong Tử Thần điện rực rỡ ánh sáng, quân thần nhìn nhau cười.
Tô Mạch Ức mở ra bản điều tra có liên quan đến Tống Chính Hành ở trên bàn và hỏi, “Hoàng thượng có biết, Tống Chính Hành là đồ đệ của Lương vương từ lúc nhậm chức thứ sử của Hồng Châu không?”
Thành Chiêu Đế gật đầu, không cho ý kiến.
“Vụ án bạc giả trước đó, cộng thêm vụ án giết người ở Tống phủ mà Đại Lý Tự tham gia, vụ thảm sát trong nhà lao Kinh Triệu Phủ, từng vụ từng việc đều liên quan đến Tống Chính Hành, chẳng lẽ Lương vương thật sự không để ý?” Tô Mạch Ức hỏi.
Thành Chiêu Đế trầm tư, không nói gì.
“Theo thần nhìn thấy,” Tô Mạch Ức nói: “Đảng của Lương vương kín đáo, thận trọng, chuyện mà hoàng thượng biết, cho dù che giấu kỹ lưỡng, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không, Chương Nhân sẽ không thử mấy lần khi thần còn ở Hồng Châu.”
“Ý của ái khanh là……” Thành Chiêu Đế nhìn Tô Mạch Ức, ánh mắt nhíu lại.
“Dạ,” Tô Mạch Ức gật đầu, “Sở dĩ Lương vương giữ lại Tống Chính Hành đến bây giờ, không phải vì y không phát hiện, mà vì y không dám.”
Hắn dừng lại, mặt mày sáng sủa dưới ánh nến, “Bởi vì Tống Chính Hành nắm nhược điểm của y. Nếu thần không đoán sai……”
Tô Mạch Ức ấn một tay lên quyển hồ sơ, nói một cách chắc chắn: “Một khi Tống Chính Hành bị giết, chứng cứ sẽ bị người ta trình lên hoàng thượng. Vì vậy, chỉ cần triều đình tìm cớ bắt Tống Chính Hành, Lương vương nhất định sẽ làm loạn.”
“Nhưng nếu y dấy binh làm phản thì sao?” Thành Chiêu Đế hỏi.
“Lấy lý do gì?” Tô Mạch Ức hỏi lại, “Chỉ cần chúng ta có lý do chính đáng để bắt Tống Chính Hành, nếu y dám dấy binh sẽ bị thiên hạ thóa mạ là kẻ phản tặc. Vì vậy y không dám xông ra, chỉ dám âm thầm hành động.”
“Nhưng chúng ta phải đợi hành động âm thầm của y.”
Thành Chiêu Đế hiểu rõ, cười nói: “Ba ngày nữa, tam công tử của Tống phủ sẽ cưới vợ. Lúc đó, trẫm chắc chắn đích thân tới Tống phủ chúc mừng.”
——————
Lời tác giả:
Hồ cơ tốt với Khanh Khanh, nhưng nàng không phải là người tốt.