Lúc Tô Mạch Ức trở lại Đại Lý Tự đã gần đến giờ Tý.
Ngày mai là ngày hoàng cung tổ chức gia yến, hắn muốn dẫn Lâm Vãn Khanh vào cung, nghĩ rằng không có dư thời gian để xử lý công chuyện, hắn đến viện của mình trước, sắp xếp mọi việc mà Chiêu Thành Đế đã dặn dò.
Bên ngoài vắng lặng, lá tre ngoài sân xào xạc giống tiếng mưa rơi.
Từ lúc ở Hồng Châu trở về, không biết Tư Ngục có chuyện gì, suốt ngày buồn bã ỉu xìu, không nằm ở cổng viện thì ở trong căn nhà nhỏ của nó. Chỉ khi đi dạo mới vô cùng phấn khởi, lần nào cũng nhất định kéo hắn tới viện của Lâm Vãn Khanh.
“Tư Ngục,” Tô Mạch Ức đặt những thứ trong tay xuống, đi ra sân, nhìn thức ăn và nước uống trong chén nó.
Chưa đụng vào.
Con chó ngốc này bị bệnh à?
Tư Ngục nằm rạp trên mặt đất, chỉ nhấc mí mắt, không ngẩng đầu lên.
Tô Mạch Ức hơi lo lắng, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, kiểm tra mũi và hàm răng.
Không phát hiện vấn đề gì.
Vì thế hắn hỏi một cách khó hiểu: “Muốn đi dạo không?”
“Ngao ô ~” Tư Ngục vừa nghe đi dạo thì phấn chấn tinh thần, bật dậy khỏi mặt đất, háo hức chẳng giống bị bệnh.
Tô Mạch Ức nhíu mày, dẫn Tư Ngục rời khỏi viện, nghĩ ngày mai sau khi xong gia yến, phải tìm bác sĩ thú y đến khám.
Màn đêm yên lặng, sau khi hết giờ làm việc, Đại Lý Tự chỉ có vài nha dịch tuần tra theo ca, cho nên dọc đường không gặp ai.
Tư Ngục vẫn kéo Tô Mạch Ức đi về phía chỗ Lâm Vãn Khanh ở, một người một chó dừng ở khung gỗ trồng đầy hoa tử đằng, cùng quan sát động tĩnh trong viện.
Ngọn đèn dầu trong phòng còn chưa tắt, Tô Mạch Ức cảm thấy kỳ quái, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tới trong nhiều ngày mà Lâm Vãn Khanh vẫn chưa ngủ.
Chẳng lẽ là bởi vì gia yến ngày mai nên nàng không ngủ được?
Nghĩ đến đây, chút ngọt ngào tràn ngập trong lòng hắn.
Vì thế hắn chỉnh lại ngọc quan trên đầu, kiểm tra vạt áo và dây thắt eo cẩn thận. Khi chuẩn bị nhấc chân, Tô Mạch Ức phát hiện Tư Ngục cũng cúi đầu, đánh giá bản thân rồi đứng lên, rũ lông trên người lỏng một chút, trông càng thêm uy phong lẫm liệt.
“……” Hắn giật khóe miệng, đẩy cửa phòng Lâm Vãn Khanh với tâm trạng phức tạp.
Cảnh tượng trước mắt thật bất ngờ.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, bốn cái đầu cùng quay lại, tám đôi mắt nhìn thẳng —— Lâm Vãn Khanh, Lương Vị Bình, Tiểu Bạch, và một hồ nữ chưa bao giờ gặp……
Lâm Vãn Khanh hẳn là mới tắm xong, tóc dài xõa tung trên vai, đuôi tóc còn hơi ướt. Bộ dáng lười biếng và quyến rũ, kèm theo sự thoải mái của chú mèo con.
Tư Ngục cụp mi rũ mắt đi tới dưới chân Lâm Vãn Khanh, nằm xuống, dụi đầu vào đầu gối của nàng, đôi mắt chó sáng quắc nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.
Tô Mạch Ức bị trạng thái nịnh nọt của Tư Ngục đâm một cái, ngay sau đó rời ánh mắt khỏi người Lâm Vãn Khanh.
Không tính Hồ cơ, Lương Vị Bình hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến chỗ nàng làm gì?!
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh thấy mặt Tô đại nhân đen như mực, đôi mắt phượng nheo lại như hóa thành hai lưỡi dao sắc bén, muốn lột da gọt xương Lương Vị Bình.
Chưa kịp giải thích đã bị câu hỏi có chút tức giận của Tô Mạch Ức cắt ngang, “Bọn họ ở đây làm gì?”
“Ti chức……”
Lương Vị Bình vừa ngẩng đầu, Tô Mạch Ức đã tàn nhẫn trừng hắn, “Bản quan không hỏi ngươi.”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh vội vàng kể lại chuyện xảy ra trên phố hôm nay cho Tô Mạch Ức, còn bổ sung: “Dẫn bọn họ về Đại Lý Tự vì sợ nếu giờ đi ra ngoài thì sẽ bị những ám vệ đó theo dõi.”
Sắc mặt Tô Mạch Ức lúc này mới tốt hơn một chút.
Hắn tháo một khối ngọc ở bên hông đưa cho hai người: “Cầm cái này đưa cho nha dịch đang trực ở cửa, bảo bọn họ đưa các ngươi trở về.”
Lương Vị Bình vui vẻ nhận lấy, nhưng Hồ cơ vẫn không nhúc nhích.
Lâm Vãn Khanh lập tức túm chặt tay áo của Tô Mạch Ức, nhẹ nhàng nói: “Lai Lạc bị người ta bán vào nam, lúc trước bị kẹt trong lầu xanh, bây giờ trốn thoát được, cũng không có nơi nào để đi. Nếu để nàng ra đường, khó bảo đảm rằng nhị công tử Trần gia sẽ không tìm nàng gây chuyện. Hôm nay coi như chúng ta giúp nàng……”
“Lâm Vãn Khanh,” Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu lạnh lẽo, “Nàng đã tùy tiện dẫn người không liên quan vào Đại Lý Tự, hiện giờ còn coi nơi này là chỗ trú ẩn hay sao?”
Lâm Vãn Khanh bĩu môi.
Nàng biết, mỗi lần Tô Mạch Ức gọi đầy đủ tên nàng là thật sự tức giận.
Nhưng mà……
Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử ăn mặc mỏng manh trước mặt. Hiện giờ đã là đầu tháng mười, Thịnh Kinh ở hướng bắc, khí hậu rất lạnh. Sau vài đợt mưa thu đã bắt đầu có dấu hiệu của mùa đông, nàng vẫn mặc cả bộ áo đơn, mới vừa rồi ngồi run rẩy trong phòng vì lạnh.
Lâm Vãn Khanh thật sự không đành lòng đuổi nàng đi.
Vì thế, nàng hơi khó xử ra hiệu cho Lương Vị Bình và Lai Lạc đi ra ngoài trước, xoay người kéo Tô Mạch Ức đến ngồi lên giường.
Hắn vẫn rất tức giận, lạnh mặt rót trà, không hề nhìn nàng.
Khi cần cầu xin người khác, Lâm Vãn Khanh biết học cách ngoan ngoãn. Nàng lanh tay giật chén trà trên tay Tô đại nhân, rồi cầm ấm trà bên cạnh.
Nước trà xanh trong veo, màu sắc nhàn nhạt, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mỹ nhân dưới ánh nến tựa như ngọc, từ trong làn hơi nước mờ mịt thò ra, dùng hai tay đưa trà tới trước mặt Tô Mạch Ức.
Nhịp tim hơi hỗn loạn, nhưng Tô đại nhân luôn trầm tĩnh vẫn căng thẳng.
Hắn lặng lẽ cầm chén trà, nhấp một ngụm.
Lâm Vãn Khanh cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, cố ý tiến lại gần.
“Đại nhân……” Nàng nói chầm chậm, mềm mại như thể cầu xin sự thương xót lúc vô cùng mệt mỏi sau một đêm kiều diễm.
Tô Mạch Ức cảm thấy trên ngực dường như có chú mèo, dùng móng vuốt lông xù gãi vào đầu quả tim hắn.
“Đại Lý Tự không thể nhận, nhưng có thể tìm chút việc cho nàng làm trong phủ thế tử phải không?”
Tô Mạch Ức không để ý tới nàng, vùi đầu uống trà.
“Đại nhân……” Thấy vẻ mặt Tô Mạch Ức dịu đi, nàng dựa người vào hắn, ngay sau đó kéo tay hắn dưới tay áo rộng.
Tô đại nhân đã đổ mồ hôi đầy tay.
Ngửi được mùi hy vọng, Lâm Vãn Khanh cắn môi, duỗi ngón trỏ, gãi nhẹ vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn.
“Nhị công tử đó thật sự cực kỳ kiêu ngạo, hôm nay nếu không nhờ có Lai Lạc, những ám vệ của hắn sẽ làm hại ta và Lương huynh à…… Lương Vị Bình……”
Vừa dứt lời, Lâm Vãn Khanh đặt bắp chân lên đùi Tô Mạch Ức, sau đó kéo ống quần, để lộ đầu gối sưng đỏ
“Ngài nhìn nè, té trầy da luôn.”
“Hắn gây ra?” Giọng điệu Tô Mạch Ức đột nhiên lạnh lẽo.
“Dạ dạ!” Lâm Vãn Khanh gật đầu, uất ức, “Bọn họ còn dùng đao.”
Nghe vậy, hô hấp của Tô Mạch Ức trở nên trầm hẳn, sắc mặt lặng lẽ trầm xuống ba phần.
Lâm Vãn Khanh sợ hắn đi chệch hướng, vội vàng xoay người ôm eo hắn, dụi vào cổ hắn: “Ngài biết ta không muốn mắc nợ tình cảm của ai mà. Hiện giờ khả năng có hạn, ta không báo đáp Lai Lạc được, ta chỉ có đại nhân, vì vậy chỉ có thể nhờ đại nhân giúp.”
Không biết câu nào đã chạm vào Tô Mạch Ức, Lâm Vãn Khanh cảm thấy hơi thở của hắn dường như hơi nóng, mặc dù ánh sáng trong phòng mờ ảo, vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng của hắn.
“Chỉ có thể nhờ ta giúp?” Hắn hỏi, rũ mắt nhìn nàng.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nhìn thấy một tia vui sướng trong mắt hắn, ngay sau đó ngây thơ gật đầu.
Tô Mạch Ức nhìn bộ dáng nịnh nọt lấy lòng của nàng, chợt bật cười.
Lần cuối thấy nàng như vậy là khi uống “Tâm tư mê loạn”, bây giờ nàng càng dám làm càn ở trước mặt hắn.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn cười, nhưng không nói chuyện. Coi như hắn chấp nhận, nhưng lại lo lắng hắn đổi ý, dứt khoát nhìn bên ngoài hét lên, “Lai Lạc, Tô đại nhân đã đồng ý, mau vào cảm ơn đại nhân.”
“……” Bị tiền trảm hậu tấu, Tô đại nhân nhất thời cảm thấy hơi đau lòng.
Nhưng nàng đã nói ra, nếu mình đổi ý thì khó tránh khỏi mất phong độ đối với một nữ nhân.
Tóm lại, phủ thế tử là nhà to cửa rộng, muốn che chở ai cũng chỉ cần một câu, Tô Mạch Ức không so đo với nàng, gật đầu đồng ý.
Buổi tối kết thúc trong yên tĩnh, Tô Mạch Ức thay quần áo, rửa mặt chải đầu, tựa vào đầu giường đọc sách như thường lệ, chờ Lâm Vãn Khanh vắt khô tóc.
Lúc nàng lên giường đã sắp qua khỏi giờ Tý.
Tô Mạch Ức đương nhiên nghiêng người đè nàng ở dưới.
“Đại nhân làm gì đó?” Lâm Vãn Khanh đặt tay lên vạt áo hơi lỏng lẻo trước ngực hắn, hỏi với vẻ mặt ngây thơ.
Tô Mạch Ức khẽ nhếch khoé miệng, cười hỏi ngược lại: “Nàng nói thử xem? Từ lúc ở Hồng Châu trở về, ta luôn bận rộn, chúng ta đã bao lâu không có……”
“Nhưng mà ngày đó của ta đã tới.” Lâm Vãn Khanh chớp mắt, vô cùng chân thành.
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhớ, đếm ngày, hình như đúng là mấy ngày nay.
Vì vậy, vừa rồi nàng mềm mại trêu chọc để giúp Lai Lạc là hoàn toàn không có ý “lợi dụng sắc đẹp vì lợi ích cá nhân”.
Tô Mạch Ức cảm thấy càng tức ngực.
Lâm Vãn Khanh thấy hắn ỉu xìu, lén cong khóe miệng, nhỏm dậy đặt một nụ hôn lên môi hắn: “Đại nhân vất vả cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt, mau ngủ đi.”
Nói xong còn tắt đèn, quay đầu đi ngủ, để lại cho hắn một cái ót “qua cầu rút ván”.
Tô Mạch Ức: “……”
Hôm sau là gia yến trong cung mà Thái Hậu đã đề cập lúc trước.
Bởi vì không nên công khai thân phận của Lâm Vãn Khanh, cho nên lần này Thái Hậu chỉ mở tiệc chiêu đãi một số ít tông thân mà bà coi trọng nhất trong hoàng thất, ngay cả phi tần trong hậu cung cũng chỉ có hoàng hậu và tứ phi có thể tham dự.
Tô Mạch Ức vẫn phải lên triều lúc sáng sớm, nhưng trước khi đi, hắn dặn Lâm Vãn Khanh đến phủ thế tử sớm chút để chờ hắn.
Khi hắn từ Tuyên Chính Điện về lại phủ thế tử để đón nàng, Lai Lạc đang trang điểm cho nàng.
Hôm nay nàng chọn váy quây ngực màu cỏ dại, kết hợp với áo sam có hoa văn sẫm màu trắng thanh lịch, đậm nhạt thích hợp, như mây nhẹ xuất hiện. Phấn mặt và son môi cũng là màu san hô nhạt, phù hợp với làn da trắng nõn như ngọc của nàng, đoan trang nhã nhặn mà vẫn thanh thoát quyến rũ.
Tô Mạch Ức nhìn ngây ngẩn cả người.
“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh mềm mại lên tiếng khi thấy hắn trong gương.
Tô Mạch Ức giả vờ quay mặt đi chỗ khác, bên tai âm thầm đỏ lên như mọi khi.
“Có thể đi được rồi.”
Hắn bước tới, nắm tay nàng sưởi ấm, khoác áo choàng lông cáo lên người nàng, nhét một lò sưởi tay có nhiệt độ thích hợp vào tay nàng.
Xe ngựa dừng bên ngoài Huyền Vũ môn, Tô Mạch Ức dẫn Lâm Vãn Khanh đi theo một nhóm cung nhân, đi bộ đến Lân Đức điện.
Thời tiết đầu đông, gió đêm lạnh.
Đại điện nguy nga trước mắt được thắp sáng rực rỡ, vô số đèn cung đình hình quả dưa phản chiếu làn sóng xanh của hồ Thái Dịch giống như những vì sao. Người bước đi trong đó có cảm giác như đi dạo trên bầu trời đầy sao.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên có cảm giác không chân thật, bước chân đi theo Tô Mạch Ức chợt chậm lại.
“Có chuyện gì vậy?” Hắn dừng lại hỏi nàng.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ hơi mỏi chân.”
Nói xong, nàng che lò sưởi tay, vùi đầu đi về phía trước.
“Chờ chút,” Tô Mạch Ức gọi nàng, hơi nhíu mày, ánh mắt rơi vào búi tóc của nàng.
“Sao vậy?” Lâm Vãn Khanh nhìn không thấy nên chỉ có thể sờ soạng, nửa chừng lại bị Tô Mạch Ức kéo tay lại.
“Cây trâm phía sau hơi lỏng,” Tô Mạch Ức nói: “Để ta cắm lại cho nàng, nàng xoay qua đi.”
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh nghe lời, quay lưng lại, cúi đầu.
Trong cái lạnh, Lâm Vãn Khanh có thể cảm nhận được Tô Mạch Ức đến gần, hô hấp nóng rực của hắn khẽ vuốt ve gáy nàng, hơi ngưa ngứa.
Nàng cúi người về phía trước để tránh.
Ngay sau đó, hai cánh môi mềm mại và ấm áp nhẹ nhàng đáp xuống gáy nàng.
Cả người Lâm Vãn Khanh run lên.
“Ngài!”
Nàng không ngờ, Tô đại nhân luôn luôn đứng đắn lại hôn nàng trong tình cảnh như vậy, nàng nhất thời đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bực.
Vì vậy chỉ có thể dùng một bàn tay che gáy lại, đồng thời dùng khóe mắt để liếc nhìn các cung nhân đi theo bên cạnh.
Cũng may người trong hoàng cung được đào tạo bài bản. Đối với hoàng thân và khách quý, nhìn thẳng vào mặt là điều cấm kỵ, vì thế những người đó chỉ đi theo chứ không dám ngẩng đầu nhìn.
Nhưng mà vẫn quá xấu hổ.
Lâm Vãn Khanh nhất thời nghẹn lời, nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Mạch Ức giống nàng, “Ngài” thật lâu cũng không thể nói hết câu.
“Được rồi,” Tô Mạch Ức kéo bàn tay che gáy của nàng xuống: “Có ta ở đây, đừng sợ.”
——————
Lời tác giả:
Khanh Khanh: Hu hu hu, có người bắt nạt ta! Bị té trầy đầu gối rồi! Ngài nhìn này!
Tô đại nhân: Ồ… Biết méc rồi.