“Cô nương!”
Giọng nói của Lai Lạc truyền đến từ trên đầu, cánh tay bị siết, Lâm Vãn Khanh được kéo lên khỏi mặt nước.
Lai Lạc đập thật mạnh trên lưng, nàng phun ra một ngụm nước.
“Ở…… đây……” Lâm Vãn Khanh nỉ non, níu tay Lai Lạc không chịu rời, cho đến khi ngày càng nhiều giọng nói vang lên từ phía sau.
Người của Đại Lý Tự đều tới.
Nàng chỉ dẫn sơ qua vị trí của thuốc nổ, sau đó mới theo Lai Lạc vào bờ.
Hồ Thái Dịch vốn yên tĩnh khi nãy, giờ đang sôi trào lên.
Sau khi cấm quân nghe thấy động tĩnh trong nội cung, nhanh chóng quyết định điều một số người trở lại Đại Minh cung để bảo vệ vua.
Đại Lý Tự tới kịp thời, phá hủy lớp paraffin bao phủ thuốc nổ, thuốc nổ bị ngâm nước nên vô dụng.
Kết quả, số lượng phản quân vốn thưa thớt lại bị tiêu diệt, dưới sự bao vây của cấm quân, chúng nhanh chóng bị đánh tan như núi đổ. Tình hình đã đảo ngược, cuộc bao vây Lân Đức điện được dỡ bỏ.
Gió tuyết dần dần ngừng lại, vầng trăng khuyết lặng lẽ lộ đầu, kéo bóng người thật dài.
Lâm Vãn Khanh khép lại chiếc áo choàng mượn của cấm quân, cuối cùng khôi phục được chút nhiệt độ. Nàng chỉ nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy đi theo cấm quân phụ trách dọn dẹp đống hỗn độn đến Lân Đức điện.
Lai Lạc phải đỡ nàng.
Bên ngoài Lân Đức điện đã chật cứng người, vì bảo đảm an toàn, hoàng thượng vẫn ở bên trong, chờ đợi xác nhận rằng phản quân đã bị quét sạch.
Cấm vệ kiểm kê thi thể vội vàng chạy qua, mùi bùn đất xộc lên giữa những bước chân của họ.
Không khí nồng nặc mùi máu tanh, mùi gỗ cháy quyện với làn khói dày đặc chưa tan, từng luồng từng luồng chui vào mũi.
Lương vương là kẻ điên, thấy kế hoạch bị thất bại, y ngoan cố chống cự bằng cách đạp đổ những ngọn đèn đồng trong điện, dầu sáp bắn tung tóe lên sàn và rèm cửa rồi nhanh chóng bốc cháy.
Rất may đám cháy nhanh chóng được dập tắt, hiện chưa rõ có ai bị thương hay không.
Lâm Vãn Khanh sững sờ từ đầu đến cuối, nhìn thấy cảnh hỗn độn này, nàng buông tay Lai Lạc, chạy thẳng về phía trước.
Một thanh kiếm dài đột ngột chắn trước mặt nàng. Cấm quân chặn đường nàng, nói rằng phụng mệnh bảo vệ vua, không ai được phép tới gần.
Lâm Vãn Khanh đành thất thần lui lại.
Sau một lúc, Lân Đức điện cửa mở. Thành Chiêu Đế được Thiên Ngưu vệ hộ tống bước ra từ bên trong, đi về phía nội cung.
Hầu như tất cả mọi người đều đi theo, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng bước chân, tiếng áo giáp vang lên vô cùng lộn xộn.
Nhưng nàng không thấy Tô Mạch Ức.
Lo âu và sợ hãi tấn công, nhấn chìm nàng trong nháy mắt.
Hơi thở của Lâm Vãn Khanh bị ngưng trệ, bất chấp sự ngăn cản của cấm quân, nàng loạng choạng chạy theo Thiên Ngưu vệ đã rời đi.
“Cảnh, Cảnh Triệt……” Giọng nói mắc kẹt trong cổ họng, cực nhẹ cực nhẹ, giống những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, chưa kịp dính vào người đã tan ra.
“Cảnh Triệt…… Cảnh Triệt……”
Nàng vừa chạy vừa khóc, chỉ cảm thấy cái lạnh băng bao trùm vừa rồi không bằng sự tuyệt vọng của hiện tại.
Hắn không có ở đây, hắn không đi ra cùng với Thành Chiêu Đế.
Nếu hắn không có ở đây, thì còn có thể đi đâu?
Điều này có phải có nghĩa là……
“Ô!!!”
Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên duỗi ra từ phía sau túm lấy eo nàng, dưới chân nàng loạng choạng, lưng đụng phải một lồng ngực cứng ngắc, phát ra một tiếng “đồng” trầm đục.
Nàng nghe thấy hắn hừ một tiếng.
“Chẳng phải đã dặn nàng ở trong phủ thế tử, đừng chạy lung tung hay sao?”
Một câu hỏi kèm theo chút trách móc trong giọng nói, nghe có vẻ không tốt. Nhưng giờ phút này văng vẳng bên tai, Lâm Vãn Khanh cảm thấy như âm thanh tự nhiên.
Nàng mỉm cười, xoay người ôm hắn.
Mọi uất ức và lo âu đều bùng nổ vào lúc này, nàng vùi mặt vào ngực hắn, sau đó gào khóc mà không quan tâm đến mọi người xung quanh.
Vừa rồi không nhìn thấy hắn, nàng thật sự sợ chết khiếp, sợ rằng hắn sẽ giống lần trước, đốt tờ giấy cầu hôn rồi xoay người rời đi.
Mười bảy năm qua, chỉ có người này mới có thể phá vỡ phòng ngự của nàng.
Nhưng nàng chưa nói với hắn, nàng thích hắn đến nhường nào.
Thích đến mức cảm thấy không thể tin được.
Vì vậy hắn không thể rời đi.
Không thể đi bất cứ nơi đâu.
Tô Mạch Ức sửng sốt, bị Lâm Vãn Khanh làm cho hoảng sợ.
Hắn đỡ vai nàng theo bản năng, muốn kéo ra để nhìn mặt nàng.
Nhưng nữ nhân trên người giống như đã mọc rễ, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo hắn, khóc thút tha thút thít, không chịu buông ra.
Nhìn nàng rưng rức trong vòng tay hắn, Tô Mạch Ức cảm thấy trong lòng nhói lên, hai mắt hơi đỏ lên, không nhịn được vỗ nhẹ lưng nàng để trấn an: “Được rồi, đừng khóc, không sao đâu.”
Nhưng sau một nhịp này, hắn mới phát hiện người trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt.
Tóc vẫn còn ướt, bởi vì trời lạnh nên mơ hồ thấy được khí trắng toát ra. Y phục trên người rất mỏng, ngoại trừ áo choàng có thể chống chọi với gió, bên trong hầu như chỉ có một bộ trung y.
“Cô nương nghe thấy tiếng động trong nội cung nên lập tức tới đây.”
Lai Lạc đứng bên cạnh, nhìn tiểu phu thê sống sót sau thảm họa ôm ôm ấp ấp, không khỏi bĩu môi.
“Tới…… đây?” Tô Mạch Ức sửng sốt, dường như có chút phản ứng, mặc kệ Lâm Vãn Khanh ôm chặt thế nào, khóc thảm thiết thế nào, kéo nàng ra hỏi: “Nàng…… bơi qua …… hồ Thái Dịch?!”
Lâm Vãn Khanh không trả lời, chỉ khóc.
Trong một hơi thở, Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc, ngọt ngào, lo lắng, tức giận, tự trách……
Nàng giống như một viên đá nhỏ rơi vào hồ nước, dễ dàng khuấy động cảm xúc của hắn, khiến hắn dở khóc dở cười.
Khi suy nghĩ trở lại, ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng Tô Mạch Ức tuyệt đối không cho phép nàng làm chuyện mất mạng như vậy nữa.
Vì vậy trước công chúng, trước mặt Lai Lạc, hắn cảm thấy, nên cần thiết thể hiện vai trò của phu quân.
“Làm bậy!”
Hắn xụ mặt, thể hiện khí thế dưới một người và trên vạn người, nghiêm mặt muốn giáo dục nữ nhân không coi trọng thân thể mình.
“Ô……”
Ngay sau đó, miệng hắn đã bị nàng duỗi tay bóp chặt.
Là bóp, không phải che.
Lâm Vãn Khanh ra tay chính xác, nhanh và tàn nhẫn, làm đôi môi hơi hé mở của hắn khép lại.
Tô đại nhân muốn ê a cũng không được.
“……” Trước công chúng, trước mặt Lai Lạc, nàng thật sự không chừa chút mặt mũi cho hắn.
Không cho hắn nói chuyện cũng được, nhưng trực tiếp ra tay như vậy thật khó coi.
Xem ra, sự uy nghiêm của hắn khiến đủ loại quan lại trong triều đình run sợ, lại không có chút tác dụng nào đối với tiểu lục sự cửu phẩm này.
Nàng hoàn toàn không coi hắn là mệnh quan triều đình.
Nghĩ đến đây, Tô Mạch Ức nở nụ cười nơi khóe miệng —— không làm cấp trên là tốt nhất, không làm cấp trên thì chỉ có thể làm phu quân.
Vì thế hắn cũng không ngượng ngùng, dứt khoát nắm cổ tay ngọc ngà đang làm loạn kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, dỗ dành người đang rơi lệ trong lòng.
Lai Lạc thấy thế ê cả răng, lặng lẽ xoay người, chợt nhớ ra hiện giờ nàng đang trà trộn vào hoàng cung, như vậy cẩu hoàng đế……
Trong lúc suy nghĩ, nàng đảo mắt, khẽ nhúc nhích bước chân.
“Thiên Ngưu vệ,” Giọng Tô đại nhân vang lên từ phía sau, trầm tĩnh như nước, “Đưa người này về Đại Lý Tự, nhớ nhìn cho kỹ trên đường đi.”
Lai Lạc: “……” Thật đúng là không thể thoát khỏi tầm mắt của Tô đại nhân.
Trăng lên giữa trời, vạn vật thanh bình.
Tô Mạch Ức đưa Lâm Vãn Khanh đến Trường Tín cung, nơi hắn sống trước năm mười sáu tuổi. Hiện giờ vẫn như cũ, Thái Hậu thỉnh thoảng sai người quét dọn, trông khá sạch sẽ, lịch sự và trang nhã.
Lâm Vãn Khanh vừa lạnh vừa mệt, sau khi uống chén canh gừng giải lạnh, nàng ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng giấc tới nửa đêm.
Địa long trong tẩm điện rất nóng, khi Lâm Vãn Khanh tỉnh lại, trên người ra một lớp mồ hôi mỏng, xua khí lạnh của buổi tối ra ngoài.
Thấy nàng tỉnh, đám thị nữ ở trong điện chăm sóc nàng vội vàng hầu hạ nàng súc miệng ăn cơm. Nói rằng Tô thế tử đặc biệt căn dặn, không được quấy rầy lúc nàng ngủ, nếu tỉnh dậy thì để nàng ăn.
Lâm Vãn Khanh thực sự đói bụng, vùi đầu uống hết ba chén cháo, rốt cuộc mới nhớ hỏi Tô Mạch Ức ở đâu.
Thị nữ dẫn nàng sang một phòng ngủ khác.
Tô Mạch Ức tự mình ra mở cửa.
Trông hắn dường như chưa nghỉ ngơi, vạt áo choàng hơi hở ra, để lộ xương quai xanh duyên dáng và nửa lồng ngực cường tráng.
Thấy Lâm Vãn Khanh tới, hắn hơi kinh ngạc, sửng sốt, phát hiện tiểu thị nữ đi cùng nàng đang đỏ mặt nhìn trộm hắn, vì vậy xoay người sang một bên, kéo Lâm Vãn Khanh vào phòng, khép cửa lại.
Trong điện đốt loại hương mà Tô Mạch Ức thường dùng, hương vị tươi mát giống tuyết tùng xen lẫn cỏ thi. Nhưng dưới hương vị này dường như còn chứa một mùi đặc biệt không dung hợp.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày.
“Ngài bị thương à?” Nàng hỏi, ánh mắt rơi vào mấy miếng gạc trắng lộn xộn trên ghế.
Nàng bước tới, kéo xem. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên đó còn dính vết máu lẻ tẻ.
Tô Mạch Ức muốn ngăn nàng lại, nhưng do duỗi tay quá nhanh nên kéo vào vết thương, khiến hắn đau đớn rên rỉ.
Lúc này, Lâm Vãn Khanh mới để ý, dưới áo choàng, phần eo và bụng hắn dường như được quấn một vòng băng gạc, mơ hồ lộ ra chút đường viền.
“Làm sao bị thương?”
Nàng duỗi tay muốn vén áo hắn, bị Tô Mạch Ức nắm cổ tay nửa chừng.
“Không sao đâu,” hắn nói: “Thái y đã khám, chỉ bị thương ngoài da.”
Nói xong, kéo người vào lòng.
Lâm Vãn Khanh không cho, tránh ra, nhìn chằm chằm hắn và hỏi lại.
Tô Mạch Ức đành phải nói thật, bị đâm trong lúc cứu vua. Nói xong cũng không cho nàng thời gian phản ứng, trực tiếp ôm người vào lòng, ngồi xuống ghế.
Lâm Vãn Khanh sợ vết thương của hắn lại bị rách, nên không dám phản kháng, đành để tùy ý hắn.
Được ôm mỹ nhân như ước nguyện, đương nhiên phải thưởng thức.
Tô Mạch Ức thật lâu không nói lời nào, đôi mắt sâu lưu luyến từng tấc trên mặt nàng, tựa như muốn đưa nàng vào lòng.
Lâm Vãn Khanh bị ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy của hắn làm cho sợ hãi, rũ mắt không dám nhìn, cho đến khi nghe hắn cười đầy ẩn ý: “Hôm nay nàng ôm ta, khóc rất thương tâm.”
“……” Cổ Lâm Vãn Khanh giật giật, không khỏi nhớ lại cảnh mình ôm hắn, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nhất thời vừa xấu hổ vừa bực.
Tô Mạch Ức lại hoàn toàn không để ý, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng nói tiếp: “Lúc nàng ngủ còn kéo tay ta, bảo ta đừng đi. Vì đợi nàng ngủ say, ta xuýt nữa mất máu bỏ mạng.”
“……” Lâm Vãn Khanh, người luôn luôn tin tưởng vào nhân phẩm của mình khi ngủ, giờ phút này bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của Tô đại nhân.
Phải biết rằng, để đạt được mục đích, người này luôn dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng hôm nay Tô đại nhân rất khác thường, từ đầu tới cuối chỉ nói chút sự việc khiến nàng đỏ mặt xấu hổ, chưa thấy lộ ra đuôi cáo.
Lâm Vãn Khanh không thể nhịn được nữa, dứt khoát hỏi, “Ngài có ý gì?”
Tô Mạch Ức dừng lại, bật cười. Dưới ánh nến lung lay, đôi mắt hắn lấp lánh giống như những vì sao vô tình rơi xuống bầu trời.
“Đáng lẽ ta nên hỏi câu này,” hắn nói, giọng điệu lưu luyến, nụ cười không giảm: “Lâm cô nương có ý gì? Chẳng lẽ đã thích bản quan, chuẩn bị lấy thân để……”
“Cảnh Triệt……” Nữ nhân trong lòng ôm lấy hắn, đặt mặt ở cổ hắn, hơi thở nóng rực, “Ta thích ngài.”
Tô Mạch Ức giật mình.
Lời tỏ tình đột ngột khiến hắn lâng lâng như rơi vào mây mù, không có chút cảm giác chân thật.
Nhưng thân thể mềm mại trong lòng là thật. Lúc này, nàng đang làm nũng trong ngực hắn, vô cùng ỷ lại.
“Vậy…… thích đến mức nào?” Hắn hỏi, giọng hơi run.
“Rất thích, vô cùng vô cùng thích.” Nàng nói, kèm theo tính trẻ con hiếm thấy, “Thích nhiều như nửa đời sau.”
Tim đập lỡ nhịp, Tô Mạch Ức chợt thấy cổ họng thắt lại.
Người trong lòng không định buông tha hắn, nắm tay hắn nói tiếp: “Ngài đã nói, ‘trọn đời trọn kiếp, đầu bạc cũng không rời nhau’, ngài không được……”
“Khanh Khanh,” hắn gọi nàng, giọng hắn dịu dàng như nước, “Ta vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi. Nếu nàng cần, ta sẽ luôn có mặt.”
Hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt hơi uất ức của Lâm Vãn Khanh, thở dài.
“Trước đây ta không đúng, ép nàng quá mức, quên không xem xét trên quan điểm của nàng, sau này ta sẽ không như vậy.”
Hắn bật cười, duỗi tay vuốt nhẹ tóc mai bên tai nàng, dịu dàng nói: “Ta sẽ cố gắng mang lại cảm giác an toàn nhiều hơn cho nàng để nàng yên tâm, nàng không cần sợ hãi, không cần băn khoăn khi ở bên cạnh ta.”
“Ta là Cảnh Triệt của nàng trước, sau đó mới là trọng thần của triều đình.” Hắn dừng lại, nắm tay nàng thật chặt.
“Vì thế, nàng không cần trốn ta.”