Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 150: Dược lão xuất hiện!



“Như thế nào? Khủng bố hỏa diễm vũ kỹ như vậy thì Tiêu Ninh có thể chịu đựng được sao?”

“Ta xem chưa chắc, ta thân là là Đấu Giả nhị giai nhưng lúc nãy chỉ hơi đứng gần lôi đài thì đầu tóc đã bị hỏa linh lực đốt trụi, quần áo cũng tự nhiên bốc cháy, ngay cả da thịt cũng truyền tới cảm giác đau đớn, nếu không phải ta chạy lẹ thì đã bị nướng chín rồi. Ta là Đấu giả hơi đứng gần còn xém chết nói gì tới Tiêu Ninh nằm giữa phạm vi công kích của Hỏa Diễm kia?""

“Tiêu Viêm đã thể hiện thiên phú của mình không đơn giản, lúc này cho dù Tiêu Viêm có thất thủ giết chết Tiêu Ninh cũng cũng không nhận bất kỳ trừng phạt nào đi? Dù sao hắn cũng là con của tộc trưởng, với lại Tiêu Ninh cho dù là con của đại trưởng lão thì chẳng lẽ hắn lại vì một người đã chết cùng Tiêu Gia là địch?""

""......""

Đại khái thời gian trôi qua mấy phút đồng hồ khi hỏa diễm cường độ đã dần yếu lại, khói bắt đầu bay đi phần lớn thì mọi người mới có thể trông thấy tình cảnh trong võ đài, nhưng không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thì nội tâm tất cả mọi người có mặt ở đây quan sát đều kinh hãi không thôi.

Trên đài cao Tiêu Ninh một chân đạp Tiêu Viêm xuống dưới sàn đấu đã bị hỏa chủng đốt cháy lộ ra đất đai phía dưới, Tiêu Viêm sắc mặt tái xám, hơi thở yếu ớt giống như hấp hối, khí tức suy yếu đến cực hạn.

Trái lại Tiêu Ninh thì vẻ mặt đạm nhiên bình thản ngạo nghễ đứng đó, toàn thân ngoài trừ quần áo bị đốt trụi ra thì thân thể không chịu bất kỳ thương thế gì, hiển nhiên hỏa chủng ngập trời lúc nãy đối với Tiêu Ninh chỉ là mưa bụi mà thôi.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiêu Ninh cúi xuống đưa bàn tay bóp lấy cổ Tiêu Viêm sau đó đưa lên trên cao, tay trái nắm chặt vung mạnh từng quyền lên mặt, lên bụng Tiêu Viêm, mỗi một cú đấm của Tiêu Ninh đều đấm thấu xương, vô số máu tươi từ trong miệng Tiêu Viêm phun trào ra bị Huyết khí trên người Tiêu Ninh bí mật hấp thu, ánh mắt Tiêu Viêm đờ đẫn dần, hai mắt dần híp lại giống như sắp chết.

“Dừng tay! Các ngươi hai người ở làm cái gì? Thật là hồ nháo!” Tiêu Chiến thấy Tiêu Viêm hấp hối thì ánh mắt lóe lên vẻ phẫn nộ đứng dậy như muốn ngăn cản Tiêu Ninh tiếp tục hành hạ Tiêu Viêm, tuy nhiên Đại Trưởng Lão phi thân trước người Tiêu Chiến ngăn chặn lại động tác của Tiêu Chiến, ánh mắt đại trưởng lão lóe lên vẻ cười trên nổi đau của người khác, nhàn nhạt nói:

""Hậu bối ở giữa đánh nhau ngươi thân là trưởng bối đứng ra làm gì?""

""Cút con mẹ mày đi, không thấy Tiêu Viêm thua rồi sao, ta là lên mang hắn đi chữa thương!" Tiêu Chiến vẻ mặt sát khí nhìn đại trưởng lão, Đấu khi trong người điên cuồng vận chuyển như muốn ra tay độc ác.

""Tiêu Viêm chất nhi chưa chịu thua cho nên vẫn tính chưa thua, ngươi đừng tưởng thân là tộc trưởng là muốn phá hoại quy củ của bao đời Tiêu gia trưởng bối đặt ra, ban nguyên lão Tiêu Gia cũng không cho phép điều đó, các ngươi nói phải không?"" Ánh mắt đại trưởng lão liếc nhìn nhị trưởng lão và tam trưởng lão, âm thầm nháy mắt ra hiệu.

""Phải, Tiêu Chiến ngươi đừng ỷ mình là tộc trưởng là muốn làm gì thì làm, việc gì đều phải dựa theo quy củ!" Nhị trưởng lão, Tam Trưởng lão nhanh chóng hùa theo nói, sau đó hai người thân ảnh xuất hiện bên cạnh đại trưởng lão, cả ba đều tỏa ra khí cơ định chặt Tiêu Chiến, không cho hắn chạy đi cứu viện.

""Con mẹ nó, lão tử hôm nay không muốn làm tộc trưởng!" Tiêu Chiến ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, máu huyết trong cơ thể thiêu đốt, bạo phát ra tốc độ cực nhanh, cho dù Đại trưởng lão bọn họ cũng không kịp trở tay bị Tiêu Chiến qua mặt.

“Nghiệp chướng! Ngươi ở làm cái gì? Ngươi là muốn giết Tiêu Viêm đường đệ của mình? súc sinh!” Tiêu Chiến gầm lên, dùng tốc độ nhanh như chớp bay tới Tiêu Ninh.

Nhưng lúc này bàn tay của Tiêu Ninh đã đâm xuyên ngực của Tiêu Viêm sau đó lôi ra quả tim còn đập thình thịch, chẳng sợ tốc độ của Tiêu Chiến lại mau cũng không có cách nào ngăn cản Tiêu Ninh bóp nát trái tim Tiêu Viêm.

Nhưng vào lúc này Vương Bá Ngưu đột nhiên cảm giác lông tơ dựng ngược, nguy hiểm hàng lâm,mà cảm giác này không phải xuất phát từ Đại Đấu Sư Tiêu Chiến, mà chính là nhìn như suy yếu cực kỳ Tiêu Viêm.

Chỉ thấy kia trên đài cao, nguyên bản đồng tử của Tiêu Viêm sớm đã tan rã thế nhưng lại thần kỳ ngưng tụ lại, sau đó Tiêu Viêm mở hai mắt ra nhìn Tiêu Ninh, trong ánh mắt của Tiêu Viêm lúc này bộc phát ra cỗ điên cuồng.

Sau đó một cỗ khí tường mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện ngăn cách Tiêu Chiến thân ảnh, cho dù là Đại Đấu Sư tu vi như Tiêu Chiến cũng cảm giác thân hình bắt đầu chậm chạm, sau đó đại trưởng lão đám người bắt đầu đuổi kịp bao vây ngăn cản Tiêu Chiến.

Sau đó Tiêu Viêm đưa tay lên, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Phụ thân đi xuống đi, ta với Tiêu Ninh đường ca đã kết xuống nhân quả, chung quy phải giải quyết!”

Sau đó ánh mắt Tiêu Viêm liếc nhìn Tiêu Ninh, sau đó cúi đầu xuống nhìn bàn tay Tiêu Ninh đang cầm trái tim của mình, Tiêu Viêm chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi muốn giết chết ta? Tiêu Ninh đường ca?”

“Hahaha, nhưng có lẽ ta khiến ngươi thất vọng, Ta Tiêu Viêm tuyệt đối không bị bại và chết ở chỗ này! Ba năm trước đây ta chính là Tiêu tộc thiên tài! Cho dù sau ba năm im hơi lặng tiếng, lúc này đây ta vẫn tiếp tục là thiên tài, đả bại vô số đệ tử Tiêu Tộc, cho dù là ngươi ta cũng phải đả bại. Ngươi biết không Tiêu Ninh đường ca, ngươi có lẽ rõ hơn ai hết ba năm qua ta phải chịu đựng những gì..?”

“Ngươi tuy biết ba năm qua ta chịu đựng nỗi đau như thế nào nhưng ngươi vĩnh viễn không hiểu được nỗi đau của ta, loại người cặn bã trầm mê nữ sắc, chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh như ngươi vĩnh viễn không hiểu ta đã chịu đựng nỗi thống khổ như thế nào, nỗi thống khổ đó đến từ phụ thân ta thất vọng nhìn ta, gi nỗi thống khổ đó đến từ đám các ngươi, đến từ những ánh mắt chế giễu, khinh thường, khinh bỉ của mọi người trong những lần ngươi lấy ta ra làm trò tiêu khiển, ngươi dằn vặt ta hằng ngày hằng giờ, ngươi chưa bao giờ buông tha cho ta..., chỉ bởi vì lúc ta từng là thiên tài khinh thường ngươi! Nhưng ta vẫn kiên định đứng lên, ta vẫn vượt qua tất cả nỗi đau để đứng dậy, giờ khắc này đứng cùng lôi đài với ngươi đánh một trận sinh tử với ngươi! Nếu đỗi vị trí khi ngươi là ta, ngươi chắc chắn sẽ không chịu được áp lực, ngươi vĩnh viễn sẽ trầm luân không thể đứng lên được, Tiêu Ninh a.""

“Còn có lúc ta bị hối hôn, nếu đỗi vị trí là ngươi, thì ngươi đã sớm dưới sự sỉ nhục và khuất nhục mà trở nên điên loạn đi? Hahaha, Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, hiện tại ta như thế nào có thể thua? ta thua không nổi, lùi một bước trời cao biển rộng mặc chim bay, nhưng đối với ta, lùi một bước sau lưng là hố sâu vạn trượng, một khi đã như vậy ta liều mạng nhất bác thôi!"" 

""......""

Tiêu Viêm sắc mặt thê lương giống như tự thuật bi thảm nói, sau đó hắn hít sâu một hơi lấy ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn, Vương Bá Ngưu thấy vậy ngạc nhiên, đây không phải là động tác khi triệu hồi thần đèn alađin hay sao.

Dưới ánh mắt soi mói của Vương Bá Ngưu, chiếc nhẫn trên tay Tiêu Viêm bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay lập tức một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người Tiêu Viêm bạo phát ra, Vương Bá Ngưu thấy vậy vội vàng buông tay Tiêu Viêm sau đó thân hình nhanh chóng lùi lại ra đằng sau, ánh mắt cẩn thận nhìn Tiêu Viêm.

“Đây là cỗ lực lượng gì? trên người Tiêu Viêm như thế nào sẽ có thể bạo phát ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, lực lượng này đã đạt tới Đấu Sư cảnh giới, chẳng lẽ một cái nho nhỏ Tiêu Gia Ô Thản Thành xuất hiện tuyệt thế thiên kiêu mười sáu tuổi Đấu Sư cảnh giới đi?"" Một vị qua đường Giáp kinh hãi hét to.

“Không! Này lực lượng còn tiếp tục tăng lên! Ta fuck con mẹ nó, Tiêu Viêm quá cường rồi! Cỗ lực lượng này quả thực vượt quá sức tưởng tượng, liền tính là mấy trưởng lão bình thường trong Tiêu Gia mới đạt tới cỗ lực lượng này đi? Tiêu Viêm làm sao có thể bộc phát ra cỗ lực lượng này được, con mẹ nó quá vô lý! Phản khoa học rồi!" Một tiêu gia đệ tử khiếp sợ đáp lại.

"À vị huynh đài này, khoa học mà ngươi nói là cái lề gì thốn?"" Vị qua đường giáp này nghe vậy nghi hoặc quay đầu sang hỏi.

""Khụ khụ, huynh đài nghe nhầm rồi! là nghe nhầm!" Vị Tiêu gia đệ tử ho khan một tiếng sau đó vội vàng che mặt lén lút rời đi, bộ dạng như sợ người khác đuổi theo hắn vậy.

"Kỳ lạ thiếu niên!"" Vị qua đường giáp này nghi hoặc gãi đầu, tiếp tục ngước lên lôi đài quan sát.

“Loại lực lượng này rốt cuộc dừng lại…… bất quá cỗ lực lượng này quả thật là đáng sợ đi? Cỗ lực lượng này đã đạt tới Đấu Sư cảnh đỉnh phong lực lượng, Ta fuck, là Đấu Sư đỉnh phong, Khoảng cách Đại Đấu Sư Tiêu Chiến Tộc Trưởng chỉ thua nữa bước mà thôi, nếu trừ bỏ Tiêu Gia gia tộc ẩn sĩ cường giả ra chỉ sợ Tiêu Viêm đã có thực lực sánh ngang với Đại Trưởng Lão rồi!"" Một vị khách quý kinh ngạc cảm thán không thôi.

Tiêu Chiến sắc mặt ngơ ngác nhìn thiếu niên bạo phát ra cỗ lực lượng mạnh mẽ đang đứng trên võ đài, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc cùng kinh hỉ, hắn không ngờ nhi tử của chính mình bất tri bất giác trưởng thành tới trình độ này, nếu cho hắn thời gian phát triển chắc chắn sớm vượt qua bản thân Tiêu Chiến, đi ra khỏi nho nhỏ Ô Thản Thành.

Nếu đây là ý nguyện của nhi tử hắn, thân là phụ thân thì hắn sẽ tạo điều kiện cho con trai hắn buông tay chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.