Tối hôm đó ngọc giản được phân tán khắp Thương Mang Thành, đến rạng sáng ngay cả Cổ Tôn Quận Diệp Gia tông tộc, không cần Diệp Sinh nói, Diệp Thiên Lý cũng đặt biệt rải những ngọc giản ở nơi đây nhiều nhất, và cuối cùng lúc sáng sớm hắn đã đưa ngọc giản truyền khắp Thiên Khung Hoàng triều, thoáng chốc hàng trăm ngàn vạn tỷ tu sĩ, phàm nhân đều biết được, Diệp gia chi nhánh cùng Diệp gia tông tộc đều trở thành chuyện cười, mà lần này đả kích Diệp gia gấp mười lần chuyện lần trước.
""Cái gì, Diệp gia gia chủ ngay cả em dâu cũng không tha..quả là cầm thú a..""
""Luân phiên làm sát vách lão Vương hai mươi mấy năm sao, khiến cho Diệp Thiên Hà đội nón xanh hai mươi mấy năm, quả thật là cùng hung cực ác..""
Cái gì? Diệp Minh không phải con trai Diệp Thiên Hà mà là con trai của Diệp Thiên Hùng sao? Qủa thật...hơn cả cầm thú..!""
""Tuy hành động cũng Diệp Thiên Hùng đáng lên án, tuy nhiên ta không quan tâm a, Lãnh Tuyết Cơ thật nuột, lần trước Phạm Băng Băng khiến ta quay tay mấy ngày mấy đêm, lần này Lãnh Tuyết Cơ còn ngọt nước gấp mười lần Phạm Băng Băng a..""
""Diệp Thiên Hà quả thật yếu sinh lý, ngay cả một phút cũng không trụ nỗi, bị thê tử mình khinh thường,nếu là ta ta tự thiến luyện Qùy Hoa Bảo Điển có khi còn có giá trị hơn a...""
Mà giờ khắc này, tại Diệp gia....
Diệp Thiên Hà được một vị trưởng lão khác giao cho một cái ngọc giản, bảo hắn rằng xem xong đừng kích động.
Diệp Thiên Hà tò mò mở ngọc giản, ngưng thần quan sát.
Mà đã không quan sát thì thôi, mà khi quan sát rồi, nhất định phong vân biến động.
Đập vào tai hắn là tiếng rên rỉ khoái lạc của một nữ tử, đang cực lạc triền miên dưới thân một nam tử.
Tuy lúc này máy quay ở cách xa hai người hắn không thấy rõ hình dáng của hai người, tuy nhiên Diệp Thiên Hà nghi hoặc ngẩn người! Tiếng rên rỉ thì không có vấn đề, hắn thân là lão tài xế phao nữ nhân ít nhất một trăm người nên tiếng rên rỉ của phụ nữ không thể khiến hắn ngẩn người được, nhưng vấn đề ở chỗ hắn cảm giác giọng rên rỉ ấy, hình như giống giọng vợ mình.
Lúc này máy quay đã được đưa tới gần hai người này, mà giờ phút này xuất hiện trên màn ảnh hình chiếu không ai khác chính là đại ca cùng thê tử mình.
Đầu óc Diệp Thiên Hà giờ phút này như bị ngàn cân đánh vào, ánh mắt hắn thoáng ngơ ngác, khóe miệng khô khốc không nói được thành lời, hắn dường như bị định thân thuật điểm trúng, ngơ ngác đứng im.
Mà đoạn phim đương nhiên không để tâm đến cảm xúc hiện tại của Diệp Thiên Hà, vẫn cứ vô tình chiếu tiếp.
----
Sau một tiếng mây mưa, Diệp Thiên Hùng nằm ôm chặt Lãnh Tuyết Cơ, gương mặt ai nấy đều tràn ngập thỏa mãn.
""Diệp ca, ngươi vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, ai như Diệp Thiên Hà lão già, chưa được hai phút đã nằm lăn ra một bên ngáy khò khò, làm người ta phải tự mình an ủi mình."" Lãnh Tuyết Cơ dùng ngón tay xinh đẹp vẽ lên một vòng tròn trước ngực Diệp Thiên Hùng, oán giận nói.
(Diệp Thiên Hà khóe mắt như muốn nứt ra, hắn nắm chặt bàn tay, ngăn cho mình mất lý trí, hắn bình tĩnh xem tiếp.)
""Không phải đã có ta sao, tiểu Hà cày ruộng không được, khiến ruộng đất hoang phế, đã có ta thay hắn cày ruộng, nếu hắn biết có lẽ sẽ cảm ơn ta đi. "" Diệp Thiên Hùng tà tà cười, ngón tay thò vào hai bên đồi núi xoa bóp, khiến Lãnh Tuyết Cơ uốn éo cơ thể, miệng rên rỉ.
""May mà mấy năm nay có ngươi bên cạnh ta, Hùng ca, làm ta biết thế nào là hạnh phúc.."" Lãnh Tuyết Cơ nồng nàn đặt môi hôn lên môi Diệp Thiên Hùng, ôn nhu như nước, ánh mắt thâm tình nói.
(""Tiện nhân!"" Diệp Thiên Hà sát cơ phun trào, mắng!)
"" Có người xuất hiện trong đời ta là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta-Cơ nhi, ngươi sinh ra cho ta Diệp Minh tiểu tử, khuôn mặt gần giống ta hồi trẻ, lại mang thiên phú tu luyện thiên tài, chỉ là...haizzzz..."" Diệp Thiên Hùng thở dài một hơi, buồn bã nói.
(""Gian phu dâm phụ, ta muốn ăn thịt uống máu các ngươi à!!!"" Diệp Thiên Hùng đầu tóc rối tung, ánh mắt hung ác như dã thú, nếu không phải lý trí nói cho hắn biết hẳn phải kìm chế xem hết, nếu không hắn đã đi tìm đôi gian phu dâm phụ này giết rồi. Đội nón xanh cho hắn còn chưa nói, ngay cả con trai của không phải con hắn, suy ra hắn nuôi không công con trai người khác mấy chục năm aa..)
"Hùng ca đừng bi quan, chỉ cần ngươi tấn cấp Cái thế Hoàng giả, liền sẽ sợ lão bất tử Diệp Thiên Hà sao, lúc đó ngươi diệt đi lão cẩu đó cùng Diệp Thiên Hà nhất mạch, lúc đó Hùng ca ngươi một người độc đại, lúc đó ta lén lút dịch dung, thì sẽ chân chính xuất hiện bên cạnh ngươi, lúc đấy chúng ta sẽ nói sự thật cho Diệp Minh, hắn sẽ hiểu nỗi khổ của chúng ta."" Lãnh Tuyết Cơ tràn đầy hi vọng, nói.
(""Tiện nhân, còn giúp người ngoài tính kế diệt sát người nhà mình, hồi xưa mắt ta bị mù mới cứu ngươi! Qủa không hổ là độc nhất lòng dạ đàn bà."" Diệp Thiên Hùng đau đớn khóc rống lên.)
Diệp Thiên Hùng khẽ lắc đầu, thở dài, từ lúc thấy Diệp Sinh cùng Phạm Băng băng tử vong, hắn hộc máu ngất xỉu, tu vi rớt xuống một tiểu cảnh giới, hiện giờ hắn đang kiếm thiên tài địa bảo chữa trị vết thương, mới có cơ may còn tiềm lực đột phá Cái Thế Hoàng giả.
""Ngươi buồn chuyện Diệp Sinh sao?"" Lãnh Tuyết Cơ tưởng hắn còn buồn Diệp Sinh, giả vờ hỏi, nhưng trong lòng lại vui vẻ, Diệp Sinh chết, thì Diệp Minh sau này chắc chắn leo lên chức gia chủ, nàng còn vụng trộm vui vẻ mấy ngày nay đâu.
""Ừ, đáng chét cẩu tặc động phòng, phế đi nòi giống của hắn, nay lại bức hắn cùng con dâu đột tử, quả là trời đánh cẩu tặc, nếu ta biết được hắn là ai, tuyệt đối khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong."" Diệp Thiên Hùng giận dữ, hung ác nói.
""Không phải cách đây hai mươi lăm năm ngươi cũng y chang tên súc sinh đấy sao, mạnh mẽ cường đoạt lần đầu ta, đeo nón xanh lên đầu Thiên Hà lão già, rồi vụng trộm với ta cho đến nay.."" Lãnh Tuyết Cơ mỉm cười, trêu chọc hắn.
""Khụ...Cơ nhi, đấy là tình huống đặc biệt..ai bảo ngươi xinh đẹp động lòng người quá làm gì?"" Diệp Thiên Hùng mặt già đỏ lên, ho khan, đáp.
(""Móa, lần đầu của thê tử ta bị tên súc sinh đại ca cướp mất, ta hận a....!"" Diệp Thiên Hùng ngửa mặt lên trời gào thét! Hận ý ngút trời!)
.......
Xem hết đoạn phim này, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng của Diệp Thiên Hà hết, hắn bị phẫn nộ che mờ lý trí, đi tìm Diệp Thiên Hùng và Lãnh Tuyết Cơ báo thù!