"Là Nhị Phẩm yêu thú, ngang với Võ Vương cảnh nhân loại.." Mạc Khinh lắc đầu, gương mặt xinh đẹp lóe lên vẻ ngưng trọng, loại yêu thú này nếu như lúc trước nàng chỉ điểm nhẹ một chỉ là nghiền nát trăm nghìn con, nhưng bây giờ thân mang trọng thương chưa lành, loại yêu thú này đối với nàng đều là nguy hiểm có thể lấy đi tính mạng của nàng.
"Ta đi dẫn nó ra chỗ khác!"
Trên mặt hắn lộ ra vẻ giãy dụa, tựa hồ đang cân nhắc thiệt hơn, nhưng khi quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp ấy hiện lên một tia hoảng hốt, hắn cắn răng, dứt khoát xoay người rời đi.
"Đừng đi, ngươi mới Võ Quân cảnh, ra là sẽ chết!!" Nhìn xem bóng lưng tiêu điều giống như tráng sĩ một đi không trở lại, trong lòng nàng đột nhiên đau xót, không nhịn được hô lớn.
Vương Bá Ngưu đột nhiên quay đầu, lộ ra nụ cười ấm áp, ánh mắt cưng chìu lộ ra vẻ day dứt, không muốn rời, ánh mắt hắn tựa hồ như đây lần cuối cùng nhìn nàng, hắn ôn nhu nói: "Không có việc gì, chớ lộn xộn, Khinh Vũ ngoan, chờ ta trở lại."
"Thế nhưng ngươi..."Khi nàng thấy ánh mắt đầy cưng chìu, quyến luyến không rời, nhưng tình thế bắt buộc phải rời xa, trong lòng nàng cảm thấy chua xót, bản thân nàng đã từ chối tình cảm của hắn, nhưng tại sao hắn còn muốn vì bản thân mà liều mạng..tại sao?
"Trở về!" Vương Bá Ngưu thấy nàng cố lếch thân thể trọng thương gắng gượng đi theo hắn, sắc mặt Vương Bá Ngưu chợt trầm xuống, mày kiếm khẽ nhíu lại, trừng mắt nhìn nàng, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi nằm đó, có thể ngươi còn cơ hội sống sót, nếu ngươi đi theo ta, cả hai chúng ta đều chết ở đây, ngoan ngoãn nằm ở đó, đây là lệnh!!"
Nói xong, Vương Bá Ngưu liền một mạch phi thân ra khỏi hang động, để lại nữ tử ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.
"Hắn...dám mắng....ta?"
Mạc Khinh Vũ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đẹp trừng lớn, tâm thần hoảng hốt, nàng nhìn cửa động một hồi, thật lâu lâm vào trầm mặc không nói, câu nói "ngươi nằm đó ngươi có thể sống sót, nếu đi theo ta, cả hai nhất định sẽ chết...""a một mực vang lên trong nội tâm nàng, dần dần chìm vào đáy lòng, để cho nội tâm băng lãnh của nàng chợt gợn lên sóng to gió lớn.
Ngoài sơn cốc, Vương Bá Ngưu chạy ra một đoạn đường mới quay lại, một đầu yêu thú thân thể to lớn như xe ô tô đang phi nước đại tới sau lưng hắn.
Đây là một đầu Tê Giác cấp hai yêu thú, lúc này hai mắt đỏ bừng, cái mũi phun ra làn khói trắng. hiển nhiên nó đang phẫn nộ đến cực điểm. Tên nhân loại chết bầm đằng trước xông vào hang của nó không nói một lời đem mấy đứa con của nó bỏ vào miệng cắn nuốt trước mặt đó, chưa hết, hắn còn một đường rải huyết dịch của con hắn trên mặt đường, hiển nhiên muốn khiêu khích nó, quả thật ghê tởm.
Nó thân là cấp hai yêu thú, bản thân mạnh mẽ hơn nhân loại đáng chết kia rất nhiều, cho nên nó không sợ hãi Vương Bá Ngưu, một đường truy sát tới đây để báo mối thù giết con.
Không sai, đầu tê giác này chính là Vương Bá Ngưu thừa dịp lúc ra bắt cá liền dẫn tới, chính là vì diễn vở tuồng này, hắn rõ ràng tốc độ của con tê giác này, hắn đã sớm tính toán hết thảy, con tê giác muốn từ chỗ bắt cá chạy tới gần hang động phải mất mười phút, trong mười phút đó, Vương Bá Ngưu có thể nhanh chóng thổ lộ, vừa kịp thời hóa giải sự xấu hổ lúc nàng từ chối tình cảm của hắn.
Trọng yếu nhất chính là lúc con tê giác này gần tới hang động, Vương Bá Ngưu đứng ngay cửa hang động trang bức một hồi, ánh mắt cưng chiều thâm tình ấy, giọng nói hùng hồn kiên nghị quả cảm ấy, hành động vì bảo vệ nàng mà bản thân chịu hi sinh ấy, chắc chắn sẽ khiến nội tâm nàng rung động mạnh.
Một người nam nhân tốt chính là gì? Không phải chỉ là yêu thương quan tâm chăm sóc nàng, mà ngay lúc tình thế ngặt nghèo nhất, người nam nhân ấy dám đứng ra đảm đương một phía, liều mạng bảo vệ nàng.
""Hết thảy, đều là Ngưu lão ngài tính toán hết sao?"" Diệp Minh không phải người ngu, hắn nhìn thấy Vương Bá Ngưu khiêu khích đầu tê giác, rồi dùng Lôi chi thân phi hành trở về hang động, trang bức thổ lộ với nữ tử, sau đó đầu tê giác xuất hiện, Vương Bá Ngưu tiếp tục trang bức diễn kịch lần thứ hai, trong lòng Diệp Minh mơ hồ cảm nhận được kế hoạch của Vương Bá Ngưu, rồi đến khi Vương Bá Ngưu chạy ra đây chạm chán đầu Tê giác, hắn triệt để hiểu ra tất cả mọi chuyện.
""Hết thảy, đều nằm trong sự tính toán của ta...hắc hắc..tiểu tử ngươi cũng nhận ra được, xem ra ngươi cũng có chút thiên phú về phương diện này, hảo tiểu tử! "" Vương Bá Ngưu gật đầu, tán thưởng nói.
""Ngưu lão quá khen."" Diệp Minh khiêm tốn nói.
Ầm ầm!
""Nhân loại ghê tởm, đứng lại, có ngon đứng lại solo à..""
Đầu tê giác đang chạy hết tốc lực đuổi theo Vương Bá Ngưu, miệng nó phun ra tiếng người mắng, nhưng Vương Bá Ngưu vẫn làm ngơ, tiếp tục phi hành.
Yêu thú cấp hai đã có thể nói tiếng người, trí tuệ ngang với nhân loại hai mươi tuổi trở xuống, cho nên đầu yêu thú này còn biết cách dụ dỗ khiêu khích Vương Bá Ngưu.
Cho đến khi đến một chỗ vắng vẻ, Vương Bá Ngưu tốc độ mới chậm lại, hắn quay đầu lại đối diện với đầu tê giác.
""Nhân loại, sao không chạy tiếp, kiệt sức rồi à?"" Đầu Tê giác cười lạnh, khiêu khích.
"Tốt, có thể kết thúc." Vương Bá Ngưu nhếch môi, cười tà tà nhìn đầu Tê giác.
Đầu Tê giác này chỉ là yêu thú loại, đi theo đường lối nguyên thủy, dựa vào Man lực cùng Khủng bố thân thể tiến hành công kích, không giống như Yêu Nhân, bọn họ từ bỏ thân thể cường đại, tiến hành cảm ngộ thiên địa chi lực tu hành, tuy đầu Tê giác này mạnh mẽ và cường đại hơn Võ Vương cảnh tu sĩ cùng giai, nhưng Vương Bá Ngưu chẳng cần phải sử dụng Thần tộc chi thể cũng nhẹ nhõm diệt sát nó.
Đơn giản Vương Bá Ngưu tàn hồi chính là Cái Thế Võ Đế cảnh đỉnh phong, cho dù chỉ còn một chút tàn hồn, Đế giả ý chí vẫn không phải là một đầu súc sinh có thể chống đỡ.
Tê giác nhìn thấy nụ cười của Vương Bá Ngưu, đột nhiên nó cảm giác lạnh óc, hoa cúc thít chặt, trong đầu nó giờ khắc này chỉ có một ý niệm ""Trốn!""
Nhưng khi nó kịp xoay người lại chạy trốn, Vương Bá Ngưu không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh nó.
"Ngươi và các con của ngươi có thể đoàn tụ rồi!!" Vương Bá Ngưu nhẹ nhàng vung một quyền, một quyền này gia trì nữa tia Đế cảnh chi lực.
Chỉ một quyền, tê giác như giấy vụn bị một quyền Vương Bá Ngưu đấm nổ, huyết nhục tung bay, chưa hết, đáng sợ Quyền Kình lan ra bốn phương tám hướng, đánh nổ vô số cây cối, dãy núi phía sau.
Trong nháy mắt, phạm vi ngàm dặm liền thành bình địa, không một chút sinh cơ còn sót lại.
Hô!
Sắc mặt Vương Bá Ngưu bình thản thu hồi nắm đấm, nếu hắn toàn lực ra quyền chắc hẳn Võ Tôn cũng phải trọng thương, tuy nhiên lúc đó tàn hồn hắn cũng suy yếu đến cực hạn.
Dù sao hắn cũng chỉ là tàn hồn, ngay cả một nữa linh hồn còn chưa tới, Linh hồn cũng không hoàn chỉnh, không thể từ thiên địa bổ sung lực lượng, cho nên dùng một phần tỷ lực lượng liền sẽ thiếu ngần ấy linh hồn lực lượng.
Hắn khẽ phất tay, vô số huyết nhục máu tươi của đầu tê giác liền bị hắn tụ tập lại thành một khối hỗn hợp, hắn liền hút nó vào bụng.
""Ợ.."" Vương Bá Ngưu ợ ra một cái, sắc mặt thỏa mãn.
""Miễn cưỡng hồi phục đầy đủ Hồn lực đã tiêu hao,thời gian còn sớm, nên đi săn giết vài đầu Yêu thú nhị cấp bổ sung một ít năng lượng cho linh hồn.""
""Sao Ngưu lão không lập tức quay về?"" Diệp Minh nghi hoặc, hỏi.
""Câu hỏi hay lắm, trở về đương nhiên không phải là việc đơn giản, trở về quá sớm, cảm giác lo lắng, bực bội, chờ mong, đau khổ, tuyệt vọng chưa đủ để đạt tới hiệu quả mong muốn, nhưng nếu trở về muộn, tinh thần nàng liền mỏi mệt, lúc đó nàng không còn tâm trạng nghĩ đến ngươi, mà chỉ lo ngủ một giấc cho khỏe...""
""Vậy ý Ngưu lão chính là để nữ tử đan xen giữa chờ mong cùng tuyệt vọng, khiến hình bóng ta in sâu vào tâm trí nàng, lúc đấy chúng ta trở về, sẽ khiến cảm xúc ấy vỡ òa, khiến nàng không làm chủ được chính mình?""
""Ân, vừa rồi nóng lòng thử sức mạnh cho nên không bị một chút tổn thương nào, nếu liều mạng ra dẫn yêu thú đi chỗ khác mà không có một chút vết thương nào thì lúc ta trở về sẽ không khiến nữ tử bị tác động mãnh liệt, ân...vừa vặn đi tìm mấy đầu Yêu thú cấp hai thử cường độ thân thể, hắc hắc..."" Vương Bá Ngưu cười đê tiện, thân hình như quỷ mị chớp mắt biến mất về hướng xa xa.