Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử bí mật thảo luận một chút, đánh giá lời nói của Phổ Tu Tư có lẽ là thật. Nếu không, nói một đống lớn lý do sẽ bị chọc thủng, căn bản khôngcần như thế, cũng không có ý nghĩa. Hiện tại, duy nhất cần lo lắng là, Phổ Tu Tư có bố trí hậu chiêu hay không, bắt bọn họ sử dụng như pháo hôi. Cuối cùng có mới nới cũ, độc chiếm tài bảo.
Đằng sau đó, vô cùng có khả năng xảy ra chuyện. Đối mặt với sức hấp dẫn của tài phú, rất nhiều người nhiều khi, sẽ làm ra một chút chuyện. Bởi vậy, tuy Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử đều rất để ý chỗ tốt của di tích Tinh Cổ tộc, nhưng cũng không thể không phòng.
Rất rõ ràng, chuyện cho tới bây giờ đều do Phổ Tu Tư chủ đạo, nếu có hậu chiêu, hắn khẳng định đã an bài tốt. Mà Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử, tuy bản thân thuộc hai trận doanh khác nhau, trước đó cũng có chút va chạm, nhưng vào lúc này vô cùng ăn ý liên hợp lại.
Tự nhiên, Phổ Tu Tư cũng không quan tâm Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử âm thầm liên hợp với nhau, bởi vì đây là chuyện đương nhiên, đổi lại Phổ Tu Tư hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cũng sẽ làm như thế.
Sau khi ba bên đạt thành hiệp nghị, dưới sự suất lĩnh bí mật của Phổ Tu Tư, bắt đầu tiến vào trong trụ sở bí mật. Bản thân bọn họ ngồi tọa giá, sau khi phi hành suốt hai ba tháng, mới đến được một nơi bình tĩnh không gợn sóng, căn bản không nhìn ra cái gì. Mà Lôi Động, thì cùng Nhân Phỉ Địch ở cùng một chỗ, âm thầm theo sau.
Đối với chuyện này mọi không quan tâm, dù sao Tinh Cổ tộc là một chủng tộc vô cùng thần kỳ, lý giải của chủng tộc này về không gian pháp tắc, đã đạt tới tình trạng không tưởng tượng nổi. Đương nhiên khó từ mặt ngoài, nhìn ra được di tích căn cứ rồi.
Tàu cao tốc hạ xuống, Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn Phổ Tu Tư. Xem hắn xử trí như thế nào.
Phổ Tu Tư cũng không nói lời thừa thải, tế ra một đạo ánh sáng đỏ tươi giống như máu. Giống như một biển máu phát quang, kéo dài ra hơn ngàn dặm. Trong biển máu,tản mát ra vị đạo huyết tinh nồng đậm. Phổ Tu Tư giống như có chút hưởng thụ, hítmấy hơi thật sâu. Đây chính là Huyết Sát Thần Công nổi tiếng của Ma tộc. Khởinguyên chính là Ma tộc, nhưng sau đó, mới dần dần rơi vào tay chủng tộc khác, tỷ như Huyết Hà lão tổ, còn có một ít nhân loại tu luyện công pháp này. Tên tuổi HuyếtTinh Ma Vương, một bộ phận đều là công pháp này.
Hai người Bạch Mục, nhao nhao lộ ra biểu lộ chán ghét, mấy lần hợp tác với nhau, bọn hắn vẫn không thích ứng với môn ma công huyết tinh này của Phổ Tu Tư. Nhưng mà, bọn họ vẫn phải thừa nhận uy lực của môn ma công này.
Nhìn thấy biển máu phiêu đãng, bình tĩnh mà không có sóng lan ra trong hư không, thình lình xuất hiện một khe hở mà mắt thường khó nhìn thấy được. Chỉ thấy nó rộng hơn mười trượng, dài hơn trăm trượng, dưới phụ trợ của biển máu, giống như con mắt ở trong hư không, khí tức tràn ngập quỷ dị mà thần bí.
- Ha ha, thời điểm phát hiện khe hở này là lúc ta đang truy kích Ma tộc, ở chỗ này thi triển ra, trong lúc vô tình phát hiện được.
Phổ Tu Tư có chút đắc ý nói:
- Đổi lại người bình thường, đúng là không phát hiện được.
Đúng là như thế, nếu như không phải trùng hợp. Thì di tích giấu kín vô số năm này, làm sao có thể bình yên trôi qua?
- Tránh cho các ngươi lo lắng, bổn vương đi vào trước, các ngươi đi theo sau đi.
Thân hình Phổ Tu Tư nhoáng một cái, hóa thành một đạo huyết vụ đỏ tươi, phiêu đãng tiến vào trong "Con mắt" kia.
Bạch Mục cùng Thương Lan tiên tử nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu, sau đó hóa thành độn quang, bay thẳng vào khe hở không gian. Bọn họ lại không biết, đằng sau còn có hai người, nhanh chóng theo sau bọn họ, tiến vào trong khe hở.
- Bạch Mục, Thương Lan tiên tử, mau mau hỗ trợ.
Phổ Tu Tư vừa tiến vào, liền dẫn động ba con chiến tranh khôi lỗi như âm hồn bất tán.
Hơn nữa, trong đây là tiểu không gian mà thiên địa trong nơi này vô cùng u ám và nguy hiểm, từng đạo lôi điện cuồng bạo xoẹt qua, thỉnh thoảng xuất hiện điện quang đánh xuống. Bộ dáng Phổ Tu Tư hóa thành huyết vụ, trốn ở bên cạnh và lui ra phía sau, kêu to lên:
- Trận pháp phòng ngự đã khởi động, còn không mau mau hỗ trợ giết mấy con khôi lỗi này.
Một yêu một tiên, thấy trong mây đen đầy trời kia, ẩn chứa đại lượng tia chớp màu trắng bạc, trong đó ngẫu nhiên còn có tia chớp màu vàng lóe lên. Không khỏi biến đổi sắc mặt, thầm nghĩ trận pháp thủ hộ ở đây quá lợi hại a. Hình như trong những tia chớp màu vàng kia, lại ẩn chứa một ít yên diệt chi lực.
Nhưng mà, trận pháp thủ hộ càng cường đại, nói rõ di tích Tinh Cổ tộc này, càng có giá trị thăm dò. Lúc này, bọn họ cũng không dãm lãnh đạm. Riêng phần mình thi triển yêu cung tiên thuật, một người ngăn cản một con chiến tranh khôi lỗi thực lực Hợp Thể kỳ, chiến đấu thành một đoàn.
Bởi vậy đồng thời, tia chớp màu bạc cuồng bạo, giống như bầy rắn múa may loạn xạ, điên cuồng tập kích ba người xâm nhập. Uy lực của tia chớp như thế, cho dù là một ít cường giả Hóa Thần kỳ tiến vào, chỉ cần bị một đạo thiểm điện đánh trúng, sợ rằng sẽ tan thành mây khói, ngay cả cường giả Luyện Hư kỳ, đều không gánh được bao lâu.
Nhưng ba vị ở đây, đều không phải thế hệ tầm thường. Cả tam giới rộng lớn như thế, cường giả như mây. Nhưng người có thực lực đạt tới Hợp Thể kỳ, cũng chỉ có bốn năm trăm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBa vị này, đặt ở chỗ này, mỗi một người họn họ, đều am hiểu tuyệt chiêu bảo mạng.
Mặc cho những tia chớp bạc kia đánh thế nào, sấm sét vang dội, nhưng không dao động bọn họ mảy may.
Lôi Động cùng Nhân Phỉ Địch, dưới liễm tức thuật, vừa tiến vào khe hở hư không này, vẫn không nhúc nhích. Rất sợ bị trận pháp công kích. Cũng may. Vẻn vẹn trước mắt mà nói. Trận pháp di tích này, hiển nhiên còn chưa phát hiện hai người bọn họ, bởi vậy tia chớp cũng không đánh về phía bọn họ.
Cũng không phải bọn họ e ngại tia chớp đánh xuống. Nhưng bởi như vậy, bọn họ sẽ bại lộ hành tung, chỉ có thể chấp hành kế hoạch thứ hai.
Tình huống đã như vậy. Lôi Động cùng Nhân Phỉ Địch, liền bắt đầu yên tâm thoải mái quan sát trò hay, trước tiên nói về Phổ Tu Tư, tuy hắn huyết tinh tàn bạo, nhưng một thân tu vi của hắn không tệ. Toàn thân tản ra huyết vụ nồng đậm, khiến cho diện mạo dữ tợn của hắn, càng hung tàn lãnh khốc hơn vài phần.
Trạng thái của hắn lúc này, sức chiến đấu hết sức kinh người, trực tiếp hóa thành thân thể cao vài chục trượng, đánh về phía khôi lỗi hoàng kim bất phàm. Hơn nữa. Hắn còn phải tránh né tia chớp màu vàng bá đạo. Mỗi một động tác của hắn, đều có huyết tinh nồng đậm lưu động, huyết vụ giống như mang cho hắn sức chiến đấu cường đại. Khiến cho hắn càng đánh càng hăng, dưới tình huống solo, dần dần ngăn chặn đầu chiến tranh khôi lỗi màu vàng kia.
Hai người khác, cũng không kém hơn hắn. Bạch Mục hiện nguyên hình, biến ảo thành con mãnh hổ cao hai ba trăm trượng, trên thân màu trắng của con hổ có hổ văn màu đen uy nghiêm.