Đại Ma Đầu

Chương 1204: Chân thân Vạn Linh (hạ)




Hẳn là nàng ta đã đứng sau âm thầm điều khiển hết thảy.

- Ngươi tên ngốc này, đoán chừng lại đang nghi thần nghi quỷ rồi.

Vạn Linh Chi Mẫu khẽ tức giận.

- Ngươi nghĩ có thể đơn giản hí lộng ý chí vũ trụ như vậy sao? Nếu như nó phát hiện ta âm thầm tính kế ngươi, điều khiển ngươi thì nó đã sớm nghĩ biện pháp hủy diệt ngươi, như thế nào đến phiên ngươi lớn tiếng hô đánh hô giết với hắn?

Lôi Động trầm mặc, vẫn ngóng nhìn nàng thật sâu như cũ.

- Kỳ thật rất đơn giản, ta biết rõ sau khi Ma Đế Yến Xích Tinh chết thì tất nhiên tâm ý ý chí vũ trụ sẽ không chết đơn giản như vậy, nhất định sẽ tiếp tục âm thầm bồi dưỡng người kế nhiệm để tiêu diệt người nghịch thiên chúng ta.

Vạn Linh Chi Mẫu thở dài thật sâu.

- Kỳ thật, nếu ý chí vũ trụ hành động thiết diện vô tư, trung thành thực hiện sứ mạng từ xưa đến nay của nó thì dù có tiêu diệt toàn bộ người nghịch thiên, ta đây cũng không có nửa điểm oán hận. Nhưng nó lại tiêu diệt toàn bộ người nghịch thiên, kỳ thật chính là bài trừ nguy hiểm cho mình, muốn thai nghén ra một phân thân. Cho nên ta lợi dụng một ít thuật thôi toán, toán ra được người có khả năng là người nghịch thiên tiếp theo ở nơi nào, niêm phong ý thức và trí nhớ, đánh thần hồn và thừa số tính mạng của mình xuống, đầu thai chuyển thế.

Thân hình Lôi Động có chút chấn động, cũng có chút không dám tin, nói:

- Ngươi... Ý ngươi là... Uyển Ngôn là...

- Ngươi đoán không sai, Uyển Ngôn chính là ta, ta cũng chính là Uyển Ngôn.

Vạn Linh Chi Mẫu nhìn Lôi Động, trong mắt ánh một tia ôn nhu và yêu thương.

- Chỉ có điều, trước kia ta thân là Uyển Ngôn thì trí nhớ vẫn bị niêm phong, không biết mình chuyển thế mà thôi.

- Không có khả năng!

Lôi Động cả kinh lùi lại mấy bước, ánh mắt vạn phần ngưng trọng nhìn nàng, khí thế trên người chậm rãi cường đại lên. Uy áp bàng bạc tán ra về phía nàng, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn lừa gạt ta? Vạn Linh, có phải ngươi đã đoạt xá thê tử ta rồi không?

- Lôi Động, ngươi là đồ ngốc, ta là thê tử Uyển Ngôn của ngươi, nhưng cũng đồng thời là Vạn Linh Chi Mẫu chuyển thế.

Đinh Uyển Ngôn trợn trắng mắt, hờn dỗi thoáng một phát.

- Ta vẫn luôn là Uyển Ngôn, bất quá sau khi trở về thì trí nhớ một mực bị niêm phong kia đã trở về. Nếu đồ ngốc ngươi không tin thì ngươi có thể hỏi ta chút chuyện bí mật, hỏi một ít chuyện chỉ có hai người chúng ta biết. Tỷ như những lời chúng ta nói trước kia tại Hoa đào ổ.

Lôi Động khẽ động trong nội tâm, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.

- Ta biết rõ có một loại đoạt xá có thể hấp thụ trí nhớ của người bị đoạt xá, điểm này không cách nào chứng minh được. Còn nữa, nếu như ngươi thật sự là Uyển Ngôn, nếu không có việc gì thì vì sao không sớm nói cho ta biết? Để ta lo lắng vạn năm như vậy.

- Hừ, ngươi là đồ đần, nói như thế nào ngươi cũng không tin.

Đinh Uyển Ngôn có chút hờn dỗi một tiếng, đôi mắt thanh tú động lòng người trừng lên nhìn hắn.

- Trí nhớ của ta khôi phục, tự nhiên mà có hay sao? Ta cũng vừa tỉnh lại từ giấc ngủ dài này, vừa muốn ra ngoài tìm ngươi thì ngươi đã tìm tới cửa hô đánh hô giết.

- Chỉ có một phương thức có thể chứng minh lời ngươi nói.

Lôi Động vẫn kiên trì, nhìn chằm chằm vào Đinh Uyển Ngôn, nói:

- Nếu ngươi thật sự là Uyển Ngôn thì tất nhiên sẽ tin tưởng ta vô điều kiện. Buông ý thức của ngươi ra, để ta tiến vào ý thức của ngươi, tùy ý đọc qua trí nhớ của ngươi, triệt để kiếm tra ý thức của ngươi. Nếu như ngươi là người đoạt xá thì mặc cho thủ đoạn cao minh như thế nào cũng không thể tiếp nhận toàn bộ ý thức của nàng. Mà ý thức cũng không thể nào đồng dạng với Uyển Ngôn.

- Ngươi quả thật là tên ngốc cố chấp. Vốn là phu thê thì cũng không thể làm những chuyện này. Bất quá nhìn ngươi khổ tâm trong vạn năm này, vì ta mà phải gánh chịu nhiều đau khổ, ta dung túng cho ngươi.

Đinh Uyển Ngôn mặt đỏ tới tận mang tai, nhắm mắt lại.

- Ngươi tới đi, bất quá không được nhìn lén một ít chuyện tư mật của ta.

Lôi Động có chút nghi hoặc, thật sự là Uyển Ngôn sao? Nếu như đối phương thật sự đoạt xá Uyển Ngôn, lại ra sức che dấu thì dùng thực lực của mình bây giờ và lý giải nhận thức đối với vạn vật thiên địa thì tuyệt đối không có khả năng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Nếu như không phải là Uyển Ngôn mà nói, khẳng định không dám hoàn toàn rộng mở ý thức của mình, bởi vì cái này đại biểu cho tín nhiệm tuyệt đối. Sau khi mình xâm nhập vào ý thức thì muốn động tay động chân như thế nào thì cũng đều rất dễ dàng.

- Ta nhắc lại ngươi một câu, ta nắm giữ Luân hồi chi nhãn trong tay đấy.

Lôi Động uy hiếp một câu.

- Nếu ta phát hiện điều gì khác thường thì ta sẽ dùng Luân hồi chi nhãn thôn phệ ý thức của ngươi.

- Đến đi, dù sao thì cả đời Đinh Uyển Ngôn ta cũng đã giao vào tay ngươi rồi.

Đinh Uyển Ngôn nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng quyết tuyệt.

Lôi Động do dự một chút, liền dùng thần niệm xâm nhập vào trong ý thức của nàng.

Quả nhiên nàng hoàn toàn không đề phòng mình, tùy ý để thần niệm của mình nghênh ngang tiến vào.

Nhìn thần hồn của nàng thập phần cường đại, nhưng tựa hồ là thần hồn của Uyển Ngôn. Theo cái này thì hẳn không phải là thần hồn đoạt xá. Lại nhìn vào ý thức bên trong thần hồn nàng.

Tựa hồ thần hồn dung nhập vô cùng tốt, không có chút dấu hiệu hoảng hốt nào. Nhưng Lôi Động vẫn chưa yên lòng, ngay sau đó liền cẩn thận lật khởi trí nhớ, nhất là những chi tiết không trọng yếu bị niêm phong đã lâu ngay chính nàng ta cũng không nhớ nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ví dụ như là một lần dạo phố, ngẫu nhiên động tâm mua một kiện Linh khí. Hoặc là bay lên đột nhiên gặp chuyện bất bình, xen vào việc của người khác thoáng một phát.

Trí nhớ con người, kỳ thật đều rất nhiều. Chỉ có điều những chuyện không khắc sâu thì dễ dàng bị chôn vùi, quên lãng mà thôi. Lôi Động đều lựa chọn những chuyện dễ dàng bị quên lãng kia.

Bất luận là kẻ nào đoạt xá, đều khó có khả năng hấp thu toàn bộ trí nhớ của đối phương biến thành trí nhớ chính thức của mình. Bởi vì cái này chẳng những rất khó làm mà còn có thể khiến nhân cách của mình phân liệt.

Phần trí nhớ của Uyển Ngôn thì không có vấn đề gì cả. Trí nhớ từ nhỏ đến lớn, hoặc mịt mờ hoặc quên lãng, hoặc khắc sâu rõ nét đều hiện ra rõ ràng trước mắt. Mà rất nhiều chuyện với Lôi Động thì cũng phù hợp với trí nhớ của hắn, hoàn toàn không có chút dấu hiệu giả tạo nào. Thậm chí cả lúc tâm hồn thiếu nữ của nàng có những rung động đầu đời với mình.

Đến lúc này thì Lôi Động gần như tin tưởng hoàn toàn rồi. Nhưng từ trước đến nay hắn luôn là một người cẩn thận, bắt đầu tìm tòi một ít trí nhớ từ sau khi nàng bị bắt đi. Khi đó nàng rất kinh hoảng vì lo lắng cho hài tử trọng bụng mình, khiến Lôi Động lo lắng không thôi. Sau đó ý thức nàng trở nên mơ hồ, sa vào tình trạng ngủ say. Chính lúc này, ý thức bị niêm phong ở nơi sâu kín nhất bắt đầu khai mở, rót từng chút một vào ý thức của nàng, khiến nàng dần dần minh bạch đến tột cùng mình là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.