Đại Ma Đầu

Chương 290: Tỷ ưa thích cái giọng này (thượng)




Nhưng đối với Thiên Ma, Lôi Động thật sự không có nửa điểm biện pháp, đừng nói là chính mình, cho dù là sư tôn của mình cũng không có biện pháp làm gì nàng. Ai bảo nàng nắm đấm lớn, cánh tay thô? Trên thế giới này, từ trước đến nay lực lượng chính là vương đạo.

Dưới sự chủ trì của người điều khiển chương trình, Lôi Động bắt đầu bái thiên địa cùng phụ mẫu. Đương nhiên, đây chỉ là nghi thức, thứ hai bái sư tôn. Ai bảo lão nhân gia hắn trâu bò làm gì? Nhưng bái hắn cũng không phải không có nửa điểm thu hoạch, Lôi Động cùng Đinh Uyển Ngôn, mỗi người lại nhận được một miếng Cực phẩm linh thạch.

Trong đời này của Lôi Động, đây là lần đầu tiên cầm được thứ thần kỳ như Cực phẩm linh thạch. Vật ấy giá trị rất cao, giá trị một miếng Cực phẩm linh thạch, trăm vạn linh thạch a. Cho dù tu sĩ Kim Đan rất có tiền, cũng không cam lòng dùng nó tu luyện. Dù sao trên thế giới này, Cực phẩm linh thạch càng ngày càng hi hữu, trăm vạn linh thạch bình thường, đã rất khó mua được.

Nếu như không phải đang diễn ra hôn lễ, Lôi Động đúng là rất muốn nhìn cho cẩn thận. Ngay sau đó, Lôi Động lại bái phụ mẫu của mình. Sau đó đến người nhà của sư tỷ, Lôi Động không lâu trước mới biết được. Thì ra bọn họ trong phạm vi thế lực của Âm Sát Tông, chính là vương gia vương phi của nước Đinh a. Chuyện này làm cho Lôi Động có chút im lặng, chưa từng nghe sư tỷ từng nói qua, cũng chưa bao giờ chủ động hỏi qua nàng. Không ngờ tới sư tỷ trong giới phàm nhân, lại có xuất thân hiển hách như thế.

Đương nhiên, trong quốc gia phàm nhân, trâu bò nhất là hoàng đế. Cũng còn không có được địa vị hiển hách như Vạn Quỷ lão tổ, bởi vậy, bọn họ không có trình diện, cũng không sao. Tất cả do Vạn Quỷ lão tổ làm chủ là được, nhưng Lôi Động và Đinh Uyển Ngôn thương định qua, trải qua một hồi, phải đi nước Đinh của nàng nhìn xem, ở trong vương phủ của nàng mấy ngày. Lôi Động cũng vui vẻ đáp ứng, dù sao khi còn bé mộng tưởng, chính là làm đại tướng quân quét ngang thiên hạ, trở thành một đời hoàng đế, hôm nay, thuận tiện đi hưởng thụ phồn hoa của thế tục một chút, cũng là chuyện thú vị.

Thẳng đến khi phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ. Lôi Động mới yên tâm, mới chính thức thư giãn xuống. Kiếp trước xem trong nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp, cảm giác, cảm thấy trong hôn lễ của nam nữ nhân vật chính sẽ xảy ra một ít chuyện, có chút không thể tưởng tượng nổi. Trong nội tâm, ngược lại có chút cảm kích với Thiên Ma, ít nhất, nàng cũng không có trong loại chuyện này mà trộn lẫn không vui với mình.

Đinh Uyển Ngôn một thân áo bào màu đỏ bị đưa vào trong phòng, mà Lôi Động thù lưu lại bồi rượu. Tu tiên giả có tư chất kinh người, một chút rượu không làm khó được hắn. Dựa theo quy củ, một đám tử các huynh đệ đồng hành, phàm sau khi ăn một lúc, cuối cùng chấm dứt quá trình hôn lễ mệt mỏi này. Lôi Động có chút trốn tránh, tiến nhanh vào trong động phủ của mình. Các huynh đệ thực quá nhiệt tình, nhất là bọn người Lệ Hồn Thiên là mấy tên vô liêm sỉ, không biết từ nơi nào tìm được mấy loại rượu có thể nhắm vào thể chất của tu tiên giả. Sau mấy bình vào bụng, làm cho Lôi Động đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu choáng váng. Mà rượu làm động chân hỏa, cũng không làm nên chuyện gì. Còn nữa, đối mặt Thích Phỉ Phỉ mười phần u oán, cơ hồ đi theo người mình, biểu lộ như mẫu thân của mình, Lôi Động cũng không dám ở lâu. Tranh thủ thời gian thành thành thật thật trở về động phòng, đó mới là vương đạo.

Nghĩ đến đây đêm động phòng hoa chúc, tâm của Lôi Động có lửa nóng bốc lên, lòng tràn đầy vui mừng, cho nên bước chân trở nên nhanh hơn. Hôm nay Lôi Động cùng Đinh Uyển Ngôn ở cùng động phủ, lại là nơi tốt nhất, bởi vì đây là biệt viện bình thường xem là nơi của Vạn Quỷ lão tổ. Vạn Quỷ lão tổ xem như thánh sơn, phong cảnh phi thường tú lệ. Nhưng lão nhân gia hắn, sau khi tự kiến thành, chỉ ngẫu nhiên đi tới ở mấy lần, sau đó không ở nữa.

Hiện giờ với tư cách là phòng của hai người, đó là phù hợp.

Nhưng chưa tới phòng, đi qua chỗ vắng vẻ. Lôi Động toàn lực chạy đi, cũng phải nửa nén hương. Chỉ thấy hắn lăng không bay vọt về phía trước, động tác phiêu dật mà quỷ mị, nhất là trong đêm tối, làm cho không người nào phân biệt ra thân ảnh của hắn. Chỉ thấy một bóng màu đỏ xoẹt nhanh qua rồi biến mất.

Nhưng mà, mới chạy được nửa lộ trình, lúc đi qua khe núi. Bỗng nhiên Lôi Động cảm thấy có người tập kích mình, cùng lúc đó, trong một đám đá lỏm chỏm, có một tiếng thở dài sâu kín truyền ra. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lôi Động lập tức ngừng bước chân, lăng không ngừng lại giữa không trung, quát lên:

- Người nào?

Cùng lúc đó, trong lòng căng thẳng. Tuy Lệ Hồn Thiên cho hắn uống rượu làm say lòng người, làm cho hắn có chút mê mê, nhưng không tới mức thần hồn điên đảo, ngay cả địch nhân tới cũng không biết. Cách giải thích duy nhất, đó là thực lực của người tới, vượt mình quá xa.

- Là ta...

Hơi trầm xuống một chút, một âm thanh khàn khàn quỷ dị truyền tới. Chỉ thấy Thiên Ma mặc một bộ trường bào màu đen, lạnh lùng xuất hiện trên bầu trời đêm. Khi nhìn thấy là nàng, trong nội tâm của Lôi Động buông lỏng, lại có chút khẩn trương.

Buông lỏng là, người tới không phải địch nhân. Nhưng khẩn trương là, Lôi Động tình nguyện phát hiện là địch nhân. Cười khan một tiếng nói:

- Thiên Ma đại nhân, tại sao ngươi lại tới đây?

- Ngươi còn dám gọi ta một tiếng Thiên Ma đại nhân, hôm nay đừng mơ tưởng ta cho ngươi đi qua.

Âm thanh của Thiên Ma, nghe có chút tức giận.

Lôi Động có chút há hốc mồm, khuôn mặt khổ sở, nói:

- Ta nên gọi ngươi là gì?

Thiên Ma bỗng nhiên trầm mặc, do dự thật lâu sau, mới buồn bả nói:

- Ta họ Mộ, tên là Nghiên Mi.

Mộ Nghiên Mi? Lôi Động đời này lần đầu tiên nghe được cái tên này, mà chính cô ta, thời điểm nói ra cái tên này, cũng có chút ít lạnh nhạt, giống như đã thật lâu rồi, không sử dụng cái tên này. Hình như ngay cả mình, cũng đã quên cả tên của mình. Lôi Động lại xấu hổ cười cười:

- Được rồi, được rồi, Mộ Nghiên Mi.

Mộ Nghiên Mi nhíu mày, ma khí hắc sắc hiện ra,tóc dài của nàng bay múa, lạnh giọng nói:

- Lôi Động, ngươi đang muốn trêu chọc ta, khiến ta không thoải mái đúng không?

Đổi lại bình thường, đoán chừng Lôi Động sẽ giải thích một chút. Nhưng giờ phút này, ở trong động phủ còn có một người đang chờ hắn quay về đấy. Nếu bị nàng dây dưa suốt một đêm, lúc này đi còn có thể giải thích thế nào? Rơi vào đường cùng, đành phải sờ sờ mũi, nói:

- Vậy được rồi, Nghiên, Nghiên Mi.

- Ngươi gọi vậy quá miễn cưỡng, chẳng lẽ tên của ta rất khó nghe sao?

Mộ Nghiên Mi lại cười lạnh nói ra.

Trong nội tâm Lôi Động giận dữ, có chút không nín được. Cũng tức giận nói:

- Mộ Nghiên Mi, ta thấy hôm nay là ngươi cố ý tới gây chuyện đúng không? Ta gọi cũng gọi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

- Ta bỏ qua. Dù sao hôm nay, ta rất không vui.

Mộ Nghiên Mi ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lôi Động:

- Ta không vui, ngươi cũng đừng mong vui vẻ.

- Không ngờ ngươi đúng là tới gây sự vào hôm nay mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.