Lôi Động cảm giác có chút không kiềm chế được, nộ khí mười phần nói:
- Mộ Nghiên Mi, ngươi đừng quá phận. Thời điểm ta quen ngươi, sư tỷ và ta đã ước định cả đời rồi. Ngươi đừng tưởng rằng Lôi mỗ là đám bùn nhão, ngươi muốn niết thế nào thì niết, nếu chọc lão tử tức giận, đừng trách lão tử bất cứ giá nào cũng không cần cái mạng này.
Sắc mặt Mộ Nghiên Mi hơi hòa hoãn lại, không biết là Lôi Động uy hiếp có hiệu quả, hay là chuyện khác, nàng không nói nửa câu nào.
Thật lâu sau, Lôi Động nhớ tới trước khi mình quyết chiến nàng đã vì mình hao tổn tâm tư, chuẩn bị rất nhiều vũ khí và tin tức. Bất kể nói thế nào, Lôi Động cũng có chút cảm động. Suy bụng ta ra bụng người một chút, đánh giá đúng là hôm nay nàng tâm tình không được vui. Nghĩ tới kiếp trước xem không ít chuyện này, cho nên chủ động đi về phía trước, âm thanh ôn nhu, an ủi, nói:
- Được rồi, Nghiên Mi. Ta biết rõ, là ta không đúng.
Quả nhiên, trong đôi mắt nàng mang theo tức giận, tiêu tán chút ít. Trong lòng Lôi Động mừng thầm, quả nhiên hữu hiệu. Nhưng mà, không đợi hắn thi triển tài năng ba hoa của mình. Bỗng nhiên một đoàn hắc khí quấn Lôi Động và nàng vào trong, hô hấp có chút trầm thấp:
- Dù sao, hôm nay ta rất không thoải mái. Cho dù muốn động phòng, ta cũng muốn làm trước nàng.
Dựa vào, đây gọi là chuyện gì? Lôi Động nghe xong lời này cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác được một bàn tay mềm mại không xương, bạo lực xé rách quần áo của chính mình.
Nguồn truyện: Truyện FULLTrong lúc nhất thời, trong cái khe núi này, ma khí ngưng tụ thành sương mù, không ngừng lăn mình quay cuồng. Trong đó, lờ mờ có thể nhìn thấy hai người ở bên trong, đó là hai thân thể đang lăn lộn dính vào nhau, thân thân thể thon dài mềm mại, một thân thể cường kiện hữu lực. Từng tiếng thở gấp vang lên liên tục, ma khí chấn động chập chờn không thôi.Thật lâu sau, tất cả âm thanh tiêu hồn này dừng lại, mái tóc dài đen mượt óng ánh của nàng rối bời, đường cong ưu mỹ hiện ra chập chờn, xương quai xanh hiện ra, làn da trong suốt như ngọc, thân thể không có một khối thịt dư thừa nào cả.
Kỳ thật, không biết có phải cảm giác đê mê trong khi ân ái đã ngấm vào xương tủy của nàng hay không, mà Lôi Động, làm sao không mê luyến thân thể nóng bỏng như nữ thần của nàng chứ? Một lần lại một lần, nóng bỏng như lửa, thiêu đốt hứng hực. Giống như là nguyện thuốc phiện, không cách nào thoát khỏi. Chuyện này không chỉ vấn đề sinh lý nữa, mà trên tâm lý, cũng đã sớm khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trong lòng, nhưng cả hai sống chết không thừa nhận mà thôi.
Yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Lôi Động tự nhiên ôm nàng vào trong lòng. Mà nàng, cũng hơi cuộn thân thể của mình lại, giống như một con mèo nhỏ, ôm lấy hắn. Biểu lộ không hề âm lãnh, mà là điềm tĩnh, tự nhiên không nói nên lời. Nhưng khó chịu trong nội tâm đã tiêu tán, sau khi trả qua lần điên cuồng này, đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Nàng giờ phút này, làm gì còn nửa điểm phong vân một cõi, làm gì còn uy phong của Thiên Ma mà người nghe đã sớm sợ mất mật nữa chứ? Giống như một thê tử nhỏ bé hiền thục khả nhân, có chút tham lam mà hưởng thụ vuốt ve an ủi sảng khoái sau khi ái ân. Nàng không chỉ một lần suy nghĩ tới, căn bản không cần đến tìm hắn, rồi lại không cách nào khắc chế được chính mình. Lôi Động, giống như đã hóa thành tâm ma của nàng, hơn nữa còn là tâm ma không cách nào chặt đứt được nữa.
- Ngươi từ nơi nào mà học được nhiều kiểu như thế?
Bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện đó, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo lại, nói:
- Có phải là tiểu yêu nữ Hợp Hoan Tông kia dạy hay không?
Lôi Động có chút trì trệ, có chút xấu hổ biến thành tức giận nói:
- Lão tử đời này tổng cộng mới trải qua ba lượt. Lần đầu tiên bị ngươi cướp đi, lần thứ hai lại bị ngươi cướp đi, lần thứ ba vẫn là ngươi cướp đi! Ngươi còn muốn thế nào nữa? Không cần đề cập tới Thích Phỉ Phỉ, nàng và ngươi có vấn đề gì sao?
Trong lòng của Mộ Nghiên Mi trong cũng có chút phiền muộn một hồi, nàng quen biết Lôi Động, cũng sau Đinh Uyển Ngôn. Mặc dù trong lòng nàng cũng có lửa hận thiêu đốt, nhưng đúng là không có biện pháp làm cái gì với Lôi Động, đành phải thẹn quá hoá giận mạnh bạo. Nhưng đối với Thích Phỉ Phỉ, nàng lại có ưu thế về tâm lý. Một loại tâm lý có ưu thế mình sẽ vượt qua.
Nhưng mà, nghe được Lôi Động đời này chỉ mới có ba lượt, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, thấy hắn có chút thẹn quá hoá giận, trong lòng có cảm giác sảng khoái nói không thành lời. Nhưng mà, ngoài miệng lại không bao giờ chịu thua, chỉ phải hừ lạnh nói:
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi không được mắt đi mày lại với tiểu yêu tinh kia, còn nữa, không được làm chuyện chúng ta đã làm với nàng ta.
- Cái này không được, nhất định phải làm một lần.
Lôi Động lắc lắc đầu, nói:
- Ta cần nàng Tố Nữ Âm Đan Đỉnh Lô đại pháp của nàng, giúp ta đột phá Kim Đan.
- Nàng chịu đem âm đan nguyên âm cho ngươi?
Lôi Động vừa nói như thế, Mộ Nghiên Mi lập tức hiểu được, quan hệ giữa hai người là như thế nào. Nhưng nàng, vẫn có chút không dám tin tưởng, dù sao có rất ít nữ đệ tử Hợp Hoan Tông tu luyện Tố Nữ Âm Đan Đỉnh Lô đại pháp, tiện nghi ngoại nhân.
Lôi Động cũng tránh tiếp tục dây dưa trên vấn đề này với nàng ta, sau đó nhanh chóng đem tiền căn hậu quả kể lại, mới nói:
- Tóm lại, nguyên âm của nàng ta cần phải lấy được, bằng không với tư chất của ta, muốn tấn chức Kim Đan kỳ rất khó khăn.
- Cũng không phải là không có biện pháp gia tăng tỷ lệ mà!
Tuy hiểu được việc này, nhưng nghĩ đến Lôi Động cùng với Thích Phỉ Phỉ tiểu yêu tinh làm cái chuyện kia. Trong lòng Mộ Nghiên Mi cảm thấy không được thoải mái, nhưng nàng cũng không có mạnh miệng nói cứng, xác thực, trên thế giới này có rất nhiều đồ vật trợ giúp người ta đột phá Kim Đan. Nhưng hiệu quả tốt, không thể không thừa nhận, đứng đầu vẫn là Tố Nữ Âm Đan Đỉnh Lô đại pháp. Mà Tố Nữ Âm Đan Đỉnh Lô đại pháp được Hợp Hoan Tông xem như chí bảo, tuyệt đối không truyền ra ngoài cũng là vì nguyên nhân trọng yếu này. Xoắn xuýt trong chốc lát, nàng lại nói:
- Được rồi, cho ngươi một lần. Nhưng ngươi không được ăn tủy trong xương biết liếm nó cũng ngon, tiếp tục cấu kết với tiểu yêu tinh kia, người của Hợp Hoan Tông, từ nhỏ tu luyện mị thuật...
Đoán chừng câu sau cùng, mới là điểm làm Mộ Nghiên Mi lo lắng.
- Ách, hình như ta muốn làm cái gì, không tới phiên ngươi đi quản a?
Lôi Động có chút bất mãn đứng dậy, tìm kiếm quần áo của mình.
- Không cần ta quản, nhưng ta càng muốn quản.
Mộ Nghiên Mi cười lạnh liên tục, nói:
- Nếu ngươi cảm thấy ta không đủ tư cách này, ngày mai ta sẽ đi tìm tiểu tử Vạn Quỷ kia, bảo hắn mang ngươi gia nhập Thiên Ma Cung. Ta xem tới lúc đó có thể quản được ngươi không? Còn nữa, ta hoàn toàn có thể đi làm Thái Thượng trưởng lão trong tông, đến lúc đó cả Âm Sát Tông tất cả chuyện lớn nhỏ, không có gì ta không xen vào được.
Lôi Động sững sờ, mẹ kiếp, đúng là nắm đấm lớn đè chết người a. Lôi Động đánh giá nắm đấm của sư tôn nhà mình, mặc dù hắn vô cùng tốt với chính mình.