Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 27



Thời gian thấp thoáng trôi qua, từ khi quay trở lại thành phố Gió, mọi người đều điên cuồng nâng cao năng lực bản thân. Tiến bộ thần tốc vẫn là Nam Cung Huyền cùng Long Ngạo Thiên, thậm chí đã ngang bằng một chiến binh có mười năm kinh nghiệm. Tuy nhiên, cả hai từ lâu không có giao đấu trực diện với nhau nên không rõ ai hơn ai. Rất nhiều người đều trông đợi một cuộc tranh tài của hai người, nhất là Long gia muốn hài tử của mình có thể chiến thắng để nâng cao danh tiếng. Đối với gia tộc mình, Long Ngạo Thiên không mấy phản ứng, giống như tiểu cô của mình. Họ vẫn chú ý động thái mấy vị gia chủ, chờ đợi một cơ hội đem đám người đó vặn ngã. Rốt cuộc, họ không muốn lưng mang tiếng xấu vì vài kẻ ngu ngốc, tham lam.

Lại thêm nửa năm, quan hệ của Nam Cung Huyền cùng nhóm nữ nhân của mình quan hệ ngày càng thân mật. Cô cũng đã chuyển nhà vào cung điện của Vân Đan Sa La, còn kéo theo ba người khác vào sống cùng. Mỗi ngày luyện tập, tú ân ái, thi thoảng lại đậu đậu nữ nhân nhà mình nhưng tiến tới bước cuối thì chưa. Giữa cảnh đất nước lâm nguy, chẳng ai có tâm trí đi nghĩ tới chuyện đó cả. Sau Nam Cung Huyền dần học được cách chăm sóc cho trọng yếu nhân.

Nữ vương hiện tại thoải mái hơn trước, công việc có nữ nhi cùng Nam Cung Huyền giúp đỡ. Nhưng chỉ nhàn nhã được vài ngày, nàng bị đắm chìm vào công việc vì lũ U hồn bất ngờ bạo động. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn tấn công vào lãnh địa ven Hoang Mạc Đỏ. Người dân ở ven khu vực này đã sơ tán đi nơi khác, đồng thời một tiểu đội tinh nhuệ được đến đây trấn giữ. Có điều tình huống không mấy khả quan, vẫn đang ở vào thế giằng co.

Hôm nay, Vân Đan Sa La quyết định đến hai lục địa còn lại để kí xuống hiệp ước hỗ trợ. Lần này, họ di chuyển bằng các phi thuyền cỡ lớn, đủ sức chứa vài trăm người trên một chiếc. Nhìn kích thước hoàng tráng của nó, Nam Cung Huyền không khỏi bội phục kĩ thuật chế tạo của dị giới. Năng lượng họ sử dụng đến từ các hòn đá chứa đầy ma thuật được hấp thụ thông qua một hệ thống máy móc cùng chú ngữ phức tạp. Chỉ có những ai đã trải qua đặc thù huấn luyện mới có khả năng điều khiển những thứ này.

Bởi bản thân có không gian riêng, Nam Cung Huyền có thể đem tất cả vật dụng để vào đó. Lúc thu xếp, cô mới nhớ tới cái giỏ làm thành chậu cây cho Thụ yêu từ thuở nào.

"Không biết thứ đó giờ ra sao rồi ?"

Về phần Thụ yêu, nó bị Thảo Dương Thú mang vào trong quả cầu trông coi. Mỗi đêm rằm lại được Thải Nhi mang ra ngoài hấp thụ ánh trăng. Bây giờ nó đã lớn hơn trước kha khá, mọc ra chiếc lá thứ hai, hoa cũng nở rộ, trở nên diễm lệ, mê người. Thụ yêu có linh trí, biết Thải Nhi đối xử tốt với mình, thường thường tặng nàng một ít phấn hoa, có đôi khi còn được một cái rễ nhỏ. Có kẻ biết về sự tồn tại của Thụ yêu, từng lợi dụng Thải Nhi sơ hở tính bắt trộm. Có điều không một kẻ nào thành công. Nếu không phải bị Thảo Dương Thú cho một đòn hút đầu chính là trúng phải phấn hoa, lọt vào ảo giác. Sau đó, Thụ yêu lại tự thân trở về, còn chịu khó mang theo 'chậu cây' của mình. Thậm chí, cái 'chậu' đó còn quan trọng hơn chính bản thân nó. Thật làm Thải Nhi không hiểu vì sao.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người tập trung từ rất sớm, xếp thành hàng ngay ngắn. Đợi đến khi mặt trời vừa ló dạng, từng hàng người nhanh chóng di chuyển lên phi thuyền của mình. Nam Cung Huyền cùng Long Ngạo Thiên đều theo chân Nữ vương khiến không ít kẻ hâm mộ đố kị hận. Trong khi cô chẳng biểu lộ cảm xúc nào trên mặt thì nam chủ lại bày ra bộ dạng nợ tấu làm đám người kia hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng họ cũng chỉ dám ở trong lòng rủa thầm, căn bản không có bản lĩnh để động thủ giáo huấn người. Thực lực chênh lệch là một lý do rất tốt để kiêu ngạo.

Ngắm nhìn vạn vật bé nhỏ qua khung cửa sổ, Nam Cung Huyền tuỳ ý thả tâm trí theo dòng tưởng niệm. Đã một năm trôi qua, cuộc sống quá mức bận rộn khiến cô chẳng mấy khi có thời gian để nhớ gia đình. Bây giờ ngẫm lại, ưu thương trong lòng đã phai nhạt đi nhiều bởi cô còn nhiều thứ để lo lắng hơn. Chẳng hơn như chăm sóc gia đình mới của mình cùng học cách để trưởng thành hơn từng ngày. Cô không giỏi phỏng đoán nhân tâm, cũng không thiện giao tiếp, chỉ có thể tăng thêm sức mạnh, bảo vệ họ trước nguy hiểm. Nhưng sức mạnh có nghịch thiên thế nào cũng phải trải qua một thời gian để được tôi luyện. Có điều thời gian của họ thật sự không còn nhiều lắm, chiến tranh đã ở ngay trước mắt, chết chóc là điều không thể tránh.

Bay hồi lâu, đột nhiên, còi báo động nhiên hú lên từng hồi dài. Mọi người lập tức hướng ra các cửa sổ nhìn thử. Cảnh tượng trước mắt khiến họ gần như ngừng lại hô hấp, hai mắt mở to, mồ hôi lạnh tuôn ra, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Trước mắt họ, cả một vùng trời bị lũ U hồn che kín, đen kịt một màu. Vài con thậm chí có kích thước gần bằng phi thuyền, sáu con mắt đỏ rực nhìn chăm chăm về phía này. Họ không sợ chiến đấu cùng chúng mà sợ chúng phá huỷ phi thuyền. Ở độ cao này, trừ phi có sức lực hoặc ma lực phi thường, bằng không cầm chắc cảnh tan xương nát thịt.

Hai phần ba số quân đều chưa từng thượng chiến trường, nhìn cảnh tưởng đồ sộ như vậy đã tự rối loạn. Các vị chỉ huy của những phi thuyền buộc phải tự mình đứng ra khiểm soát thì tình hình mới tạm thời được ổn định. Họ lập tức báo cáo xin chỉ thị của Nữ vương. Vân Đan Sa La ít nhất còn may mắn khi phân phối hai, ba thuộc hạ sở hữu Quang ma lực trên chiếc, còn có thể cầm cự thêm một đoạn thời gian mở đường máu. Nhưng nếu làm như vậy, cái giá phải trả thật sự quá đắt, nàng không muốn dùng tới.

Những tiếng kinh hô bất ngờ truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng tưởng rằng quân địch đã bắt đầu tấn công nhưng không phải. Tiểu cô nương của nàng mới là người khiến kẻ khác phải kinh ngạc. Toàn thân Nam Cung Huyền giờ đây bao phủ bởi một lớp hào quang, đôi mắt xanh lam cũng loé lên những tia sáng, gương mặt lạnh lùng, khí tràng cường đại tới mức khiến nhiều người phải khuỵu gối. Nhưng khí chất cao quý, uy nghiêm lại xen lẫn chút tà mị mà không phải thuần khiết để người không dám khinh nhờn. Thanh kiếm trong tay cô cũng khôi phục nguyên bản. Nó trở nên sắc bén, như thể không gì không thể cắt qua.

Nam Cung Huyền nhắm hai mắt, lý trí dần trở nên cường đại, chiếm lấy quyền chưởng khống thân thể. Cô không ngần ngại mở ra không gian ngay trước mắt bao người, lấy ra một bọc đầy những quả cầu chứa đựng Quang hệ ma pháp. Tuy chúng không phải cực phẩm như những viên nàng giao cho nữ nhân của mình, nhưng chất lượng vẫn thuộc hàng thượng phẩm. Nàng thôi động sức mạnh trong chúng rồi giao lại cho Đổng Vân Nhu dùng phép dịch chuyển đưa đến những phi thuyền khác, chỉ chừa lại hai viên ở đây.

"Mọi người nghe lệnh. Đem quả cầu vừa nhận được lắp vào hệ thống phòng thủ, sẵn sàng chiến đấu. Bất cứ ai có ý định rút lui, trực tiếp lột bỏ quân tịch, giam lại, trở về xử lí sau. Nếu chỉ huy không nghe lệnh, những người khác cũng có quyền thực hiện điều đó."

Mệnh lệnh vừa ra, trên mấy phi thuyền đã có kẻ bị tống vào ngục, cá biệt còn có hai vị chỉ huy cũng chịu cảnh này. Nghe thấy tên hai kẻ đó, mọi người trên phi thuyền Nữ vương đều đồng loạt đen mặt. Nam Cung Huyền thấy chuyện giải quyết không sai biệt lắm, lập tức muốn đi ra ngoài. Long Ngạo Thiên liền giơ kiếm cản đường, cổ hắn không biết từ lúc đeo một sợi dây chuyền có gắn quả cầu Quang hệ, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Kiều Tuyết.

"Ta cùng ngươi đi."

"Phiền phức !"

Ngắn gọn giao tiếp hai câu, cô cam chịu mang nam chủ theo cùng. Hắn giữ chặt một tay của cô, thu hồi vẻ kiêu ngạo thường ngày, đem tinh lực tập trung vào trận chiến.

Gần như cùng lúc với họ, lũ U hồn cũng ồ ạt tiến lên, phát ra thanh âm bén nhọn nối tiếp nhau.

"Ngươi coi chừng đầu mình đó."

"Tự lo trước đi. Đừng ngã chết."

Dứt lời, Nam Cung Huyền dùng lực ném Long Ngạo Thiên lên thân một con U hồn cỡ vừa. Hai người chém gϊếŧ không ngừng nghĩ, cũng đánh thức lực lượng vẫn ngủ say trong thân thể. Cô đứng giữa không trung, quán thâu ma pháp vào lưỡi kiếm, cứ một đòn đánh ra lại đem một đám lâu la tiêu diệt. Nam chủ thì không tiêu sái như vậy, hắn vừa đánh vừa phải chú ý dưới chân. Mỗi khi con U hồn hắn đạp lên muốn phản kháng, hắn lại bận rộn tiêu diệt nó, đồng thời tìm một tên xấu số khác, di chuyển không ngừng. Cũng có khi hắn xui xẻo rơi vào vùng trống, cô buộc phải đem người chộp lấy. Giữa tình huống này, làm vậy chẳng khác nào đem nhược điểm lộ ra cho thiên hạ nhìn. Mấy lần chật vật, suýt chút nữa trở tay không kịp. Sau, Nam Cung Huyền quyết định đem Long Ngạo Thiên thả trên con cỡ khủng, để hắn yêu nhảy nhót thế nào thì nhảy.

Vừa lo xong chuyện này, cô lại phải đối mặt với vài tên khó xơi, không phải tốc độ cực nhanh chính là da dày thịt béo. Lấy trình độ hiện tại của bản thân, cô biết mình không địch lại chúng, dứt khoát để bản năng tham chiến, chính mình phóng rộng tâm trí, quan sát xung quanh. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh to lớn mà mình đang sở hữu.

Rõ ràng không nhìn thấy tên cực nhanh di chuyển, thân thể lại có thể linh hoạt né tránh, còn đỡ được một búa của tên còn lại. Lợi dụng lúc hắn nhấc bổng cây búa của mình, bản năng nương theo lực đạo phóng người lên cao. Từ không gian rút súng bắn liền ba phát, bằng tầm nhìn bao quát bắn liền ba phát, thành công tiêu diệt tên cực nhanh. Lại để thân thể rơi tự do, dùng lực cắt đứt một cánh của tên da dày. Bị đau, lại mất một bên cánh, hắn ta trở nên điên cuồng, ra sức hướng về cô vung búa. Nhưng với thân hình to lớn, nặng nề của mình, một cánh căn bản không đủ sức, đường bay loạng choạng, hầu hết đều đánh vào lũ U hồn khác. Bằng sức lực đó, không một kẻ nào trúng đòn may mắn thoát khỏi cái chết.

Lúc này, phi thuyền của Nữ vương bởi vì dẫn đầu mà bị phá vỡ một mảng bên hông. Nam Cung Huyền nào còn tâm trí nào ở đây, lý trí liền hợp nhất cùng thân thể, vài giây giải quyết tên da dày, ngay lập tức dịch chuyển tới trước mặt Long Thanh Hàn. Nhờ vậy, cô thành công thay nàng đỡ một đòn hiểm, bằng không trên người đã nhiều ra một cái lỗ.

"Ngươi dám !" Cảm xúc trong cô bùng nổ, khắp người đều toả ra cảm giác chết chóc, so với lũ U hồn càng thêm cường liệt.

Nam Cung Huyền vung kiếm, chỉ bằng một chiêu đã thổi bay tất cả địch nhân. Rồi cô lao ra, nhanh như một tia chớp, một tên nối tiếp một tên bị tiêu diệt, gặp kẻ nào khó nhằn cũng không quá mười chiêu. Chỉ cần kẻ thù lơ là nhất khắc, cô lập tức tiếp cận, nhanh chóng xả một đòn liên hoàn. Cứ như vậy cho đến khi xung quanh phi thuyền chẳng còn kẻ nào.

"Cảnh báo ! Cảnh báo ! Có kẻ nhắm vào nam chủ. Chủ nhân mau đi cứu."

Bên tai vang lên tiếng Khả Noãn, Nam Cung Huyền giương mắt nhìn thử, sắc mặt đã sai tới cực điểm, khiến ai nhìn vào đều cảm giác cô hiện tại đã hoá thân thành ma quỷ.

"Chết tiệt !" Nam Cung Huyền thầm mắng, lại dịch chuyển lần nữa, khi xuất hiện đã đứng cạnh Long Ngạo Thiên. Cô không nói không rằng, trực tiếp co chân đá hắn ra xa. Một cước này quán thâu không ít sức mạnh, đem người đá văng tận mười thước.

_________________

Ps: Sắp thi học kì rồi. Cho nên hai tuần kế không có chương mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.