Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13

Chương 37: Lãnh huyết



Dạ Nhược Y không biết bản thân mình từ lúc nào đã đến một thời không khác, khi phát giác ra thì chính nàng đang ở trên một cái đỉnh núi cao.

Nếu như đi xuống núi thì có lẽ phải mất vài canh giờ, nên Dạ Nhược Y quyết định từ trên đỉnh núi nhảy xuống.

Cứ để cho bản thân bị rơi xuống, Dạ Nhược Y chẳng làm gì mà hiện tại cái nàng muốn là tìm được tung tích của mẫu thân.

- Ầm.

Dạ Nhược Y đáp xuống đất, quên mất giảm trọng lực cơ thể lại, cuối cùng thì đáp xuống tạo thành một lỗ hổng to tướng trên đất.

Mà dù gì cũng là lỡ rồi thì thôi vậy, cứ mặc nó như thế, Dạ Nhược Y đi dạo xung quanh nơi này, nơi dưới chân núi không phải là thôn xong hay làng mạt, mà là một cánh rừng rộng lớn.

Đi dạo một lúc lâu, Dạ Nhược Y thấy được một ngôi nhà bị bỏ hoang trong khu rừng, ngôi nhà này thật sự hết sức bình thường.

Bên ngoài là ngôi nhà được xây bằng gỗ đơn sơ, bên trong cũng chẳng có gì ngoài nền đất.

Dạ Nhược Y quyết định sẽ ở trong đây vài ngày để tìm tung tích của mẫu thân.

Nhưng muốn tìm tung tích thì tốt nhất nên đi hỏi người xung quanh một chút và cũng nên biết được, nơi này là nơi nào đã chứ.

- Ồ, có người!

Dạ Nhược Y từ xa nhìn thấy ba người đang đi chung với nhau, chạy đến chỗ của bọn họ, hỏi:

- Cho ta hỏi một chút được không? Nơi này là nơi nào? Thuộc đất nước nào, và ai là người đứng đầu nơi này?

Ba người kia sững sờ nhìn Dạ Nhược Y một hồi, những người này bị thu hút ánh nhìn vào mái tóc và đôi mắt đỏ huyết của nàng.

Một người trong nhóm trấn tỉnh, liền đáp:

- Nơi này là Huyền Âm Thiên Mộng, thuộc Ám Mộng Tà Thiên, Ám Mộng Tà Thiên là lãnh địa của Đại Ma Vương Lôi Huyết.

Nghe đến tên của Lôi Huyết, Dạ Nhược Y mừng thầm, liền hỏi tiếp:

- Vậy lâu đài của ma vương Lôi Huyết ở noi nào?

Hai người còn lại cũng đã tỉnh táo, một người trong đó chỉ về phía Đông lên tiếng:

- Ngươi cứ đi về phía Đông ba ngàn dặm sẽ nhìn thấy một tòa lâu đài hắc ám, nơi đó, chính là nơi của Đại Ma Vương Lôi Huyết.

Dạ Nhược Y chấp hai tay lại, nói:

- Đa tạ!

Dứt lời, con người của nàng cũng biến mất khỏi tầm mắt của những con người này, đi về hướng Đông.

Nhưng chỉ mới đi được có vài dặm, còn chưa ra khỏi khu rừng này thì đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến Dạ Nhược Y không ưa rồi.

Một đám người quay quanh một con người đánh đạp, đánh bọn công tử sa hoa, kiêu ngạo, Dạ Nhược Y sẽ chẳng quan tâm, nhưng đây là bọn họ đánh một tên ăn mày còn không có khả năng chống trả.

Nhìn cảnh tượng này, thật là khiến Dạ Nhược Y tức chết mà, muốn lại đó, mà đánh cho đám người kia không còn chút máu.

Nhưng nhớ lại, nơi này là Tà Thiên thế giới, chỉ có cái gọi tà tà ác, không có cái được gọi là thiện lương, lại càng không thánh nhân.

Nơi này, chỉ có tà ác mới được phép sống.

Những người đang đánh tên ăn mày nằm dưới đất kia dừng lại, một tên đại hán trong đó quát lạnh:

- Nếu bọn ta còn thấy ngươi, thì ngươi chết chắc!

Hắn ta vừa nói, ngón tay hắn vừa đưa qua cổ, hừ lạnh bỏ đi.

Nhưng người khác cũng đồng loạt bỏ đi theo sau.

Còn lại tên ăn mày nằm la liệt dưới đất.

Dạ Nhược Y từ xa đi đến, nhìn tên ăn mày rác rưới, đáng thương hại này mà rủ lòng thương, kéo lê lết hắn trên mặt đất, đi về đến nhà hoang.

Vì kéo hắn mà Dạ Nhược Y không thể chạy nhanh được, chỉ đi từ từ mà kéo hắn đến nơi.

Đến ngôi nhà hoang thì sắc trời đã tối, nàng chỉ có lắc đầu, ném tên ăn mày tùy tiện vào chỗ nào đó cho xong việc.

Đi trong rừng vào ban đêm thường sẽ chẳng có may mắn chút nào, với những người khác thì chẳng biết thế nào, nhưng đối với Dạ Nhược Y thì là xui xẻo đầy đầu.

Đi vài bước không gặp bọn người tập kích, thì cũng là gặp thú triều tấn công, hết chỗ xui để nói.

Cứ mười lần thì hết mười lần là như vậy, trên đường đi là cứ gặp người đến đánh, không người cũng là thú, còn không là bị mất phương hướng.

Thở dài một hơi, Dạ Nhược Y nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau.

- Này, này... tóc đỏ, dậy đi!

Dạ Nhược Y đột nhiên tỉnh dậy, nhìn con người trước mặt này.

Con người trước mặt này chính là tên ăn mày hôm qua, nhưng bây giờ, có vẻ như khác hơn trước rồi, hắn ta tuy ăn mặc rác rưới như cả người thì vẫn rất sạch sẽ.

Mái tóc đen dài nửa lưng, được cột thấp một cách tùy tiện, mái trước thì lại lộn xộn che đi một phần nào đó con mắt đỏ bên trái, còn con mắt phải thì bị mái tóc lộn xộn kia che khuất toàn bộ.

Mái tóc đen, mắt đỏ, thật sự nhìn hai đặc điểm chung này khiến Dạ Nhược Y nhớ đến Hàn Tử Lôi, hắn cũng có mái tóc đen, đôi mắt đỏ huyết.

Tên ăn mày này liếc nhìn Dạ Nhược Y, hắn lui về phía sau vài bước, lấy tay che lại cơ thể, ngập ngừng, lo sợ lên tiếng:

- Ngươi muốn gì...sao lại nhìn ta chằm chằm như thế? ... Chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng hiếp ta? Ta không có hứng thú với con trai đâu a.

Trên mặt của Dạ Nhược Y xuất hiện hai đường hắc tuyến, quát:

- Ăn nói nhảm nhí, ta mà có hứng thú với tên ăn mày như người? Nói lại thử xem! Xem ai nhìn chằm chằm ai? Và hơn hết, ngươi đang ở trên người ta đó!

Tên ăn mày nhìn lại, đúng là hắn đang áp sát Dạ Nhược Y. (lưu ý Dạ Nhược Y là đang dựa lưng vào tường)

Hắn đứng dậy lui ra sau vài bước, lên tiếng:

- Ta thấy ngươi ngủ say quá, kêu mấy lần ngươi cũng không dậy, nên mới...

Tên ăn mày đỏ mặt nhìn Dạ Nhược Y, hắn không biết tại sao mình lại đỏ mắt như thế này, đó rõ ràng là con trai, nhưng tại sao lại khiến tim hắn đập loạn xạ như vậy?

Dạ Nhược Y kinh ngạc, một tay ôm đầu, nàng không dám tin:

- Mình ngủ ư? Rõ ràng từ khi xuyên không đến đây, mình chưa một lần nào, chỉ có một lần là do Dạ Qua Thần cho mình thuốc an thần mới ngủ thiếp đi, nhưng không đến mức khiến mình ngủ say.

Không đúng a!

Dạ Nhược Y bừng tỉnh, nếu thật sự là nàng ngủ thì chắc chắn sẽ nằm mơ, mơ về con người mà nàng mong nhớ nhất, nhưng tại sao? Tại sao lần này nàng ngủ lại không mơ về con người đó?

Trên đời này chỉ có hai thứ làm Dạ Nhược Y ngủ, thứ nhất chính là thuốc an thần liều mạnh, thứ hai chính là người nàng yêu nhất, Hàn Tử Lôi.

Ở bên cạnh Hàn Tử Lôi, Dạ Nhược Y cảm thấy rất ấm áp, cảm giác an toàn, nàng có thể đặt cả mạng sống của mình cho Hàn Tử Lôi, đây chính là lí do, chỉ cần có Hàn Tử Lôi ở bên cạnh là Dạ Nhược Y sẽ ngủ.

Đó trở thành thói quen của nàng, nhưng, Hàn Tử Lôi đã chết, cảm giác an toàn cũng mất đi, nàng chẳng tin tưởng ai, hay muốn đặt cả mạng sống của mình vào người nào cả.

Vậy mà, ở bên cạnh tên ăn mày, nàng lại ngủ say như chết ư?

Vô lí hết sức a.

- Nè... tên của là gì?

Dạ Nhược Y trấn định lại tâm thần, nhìn tên ăn mày mà hỏi hắn.

Tên ăn mày cười híp mắt trả lời:

- Tên của ta là Lãnh Huyết.

- Lãnh Huyết?

Dạ Nhược Y tự lầm bẩm một mình, nàng nhìn hắn, thầm nghĩ:

- Trùng hợp sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.