Đám Khải Khải cứ thế mà đi, Jeff lại không có chút động tĩnh gì đúng là không được tự nhiên, khi hắn tỉnh lại, phát hiện tóc bị cắt, lại không thấy Khải Khải, bảo người đi tìm…….Thế nhưng thủ hạ vừa nhìn thấy hắn, đều là cái vẻ mặt nhịn cười. Jeff soi gương, thoáng chốc tức giận đến mặt trắng bệch, cắn răng ném gương. Tóc là chuyện nhỏ mặt mũi mới là chuyện lớn, nghĩ hắn trùm thuốc phiện mưa bom bão đạn đã qua, liên chính phủ đều phải nhìn sắc mặt hắn, ngày hôm nay thái bình dương không dậy sóng thì hồ nhỏ không hiểu, để một tiểu tử cắt mất bộ tóc bảo bối, cũng may là nhân gia thủ hạ lưu tình lấy đi chỉ là tóc của hắn, vạn nhất là cái cổ, hắn bây giờ ăn nói thế nào?! Cái này truyền ra, về sau thế nào a ——- “Khải Khải! Thằng nhóc cậu giỏi a!”
“Khải Khải?” Thủ hạ Jeff nghe được tên khẽ nhíu mày, nói, “Đại ca, tên này hình như em có nghe nói.’
“Hả?” Jeff nhìn hắn một chút, “Hắn không phải chính là thủ hạ của Vincent sao?”
“Không phải.” Thủ hạ lắc đầu, “Khải Khải cái tên này nổi danh trong giới thám hiểm, nghe nói hắn rất có bản lĩnh, cũng có chỗ dựa.”
“Hả……” Jeff ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Hắn không phải người của Vincent? Cũng đúng a, ta xem thằng nhóc này cũng không phải tầm thường, thế nào lại có thể theo thùng cơm Vincent kia?”
“Đại ca, bọn chúng hình như muốn đếnKalimantan, xem chừng, là muốn vào rừng nhiệt đới.”
“Vào rừng.” Jeff giật mình.
“Đúng vậy, vừa nhờ chúng ta tìm dẫn đường.”
“Vào rừng thám hiểm?” Jeff nghĩ buồn cười, “Xem ra là tìm đồ cổ.”
“Bọn họ có thể hay không là tìm tấm bia kia.” Thủ hạ hỏi
Jeff lạnh lùng cười vài tiếng, “Vậy cậu ta nhất định phải trở lại.” Jeff vừa nói, vừa để lộ một khối bia đá vuông phủ ni lông hồng trên bàn, “Bởi vì một khối, trong tay ta.”
)Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ thấy Jeff hai mắt tỏa sáng, là biết hắn đã thực sự muốn động rồi.
“Đều chuẩn bị tốt cho ta, báo với Wanita Dan Pria ở Kalimantan, để ý cho ta. Khải Khải……Ta muốn người sống!” Jeff liếm liếm môi mình, xúc cảm vừa mới hôn vẫn còn, người phương đông đúng là đặc biệt nhẵn mịn…….Thực sự là có dư vị vô cùng.
Cái tên Wanita Dan Pria rất có thể ta làm sai phải chờ beta về xem lại mới biết chắc được, mọi người thông cảm, beta bị ốm chưa có on được
Có người lái thuyền, Khải Khải thuận lợi chờ đến buổi trưa đã đến đảo Kalimantan, mọi người sau khi rời thuyền tìm một hồi, nghĩ tìm một người dẫn đường, thế nhưng vừa nghe nói vào rừng, dân bản xứ đều bị dọa chạy, không có một người dám theo đi cùng. Cuối cùng, có một người bản xứ nói với bọn bọn họ, trên đảo, có một ông gia vào rừng có thể trở ra, ở một ngôi nhà cũ phía bờ đông đảo, gọi là Sebuah Luman, có thể đi hỏi lão.
Mọi người nghĩ có thể được, hơn nữa hiện giờ đã là chiều, vào rừng bây giờ trời tối đen, rừng nhiệt đới ban đêm là vô cùng đáng sợ, nên ở lại một đêm. Mấy người đi bộ đến bờ đông, ven đường không ngừng bổ sung vật tư, đi tìm cái người Sebuah Luman kia.
Chỉ là, khiến mọi người thấy kì quáí chính là, càng đi về phía đông lại chỉ thấy bờ đá, không có bãi cát, đá xếp san sát nhau, cùng sóng biển vỗ mạnh.
“Đều là đá, chỗ này nhã cũ cái rắm a.” Sam vừa đi vừa nhìn, nhịn không được tức giận, “Cái tên bản xứ kia, đừng để ta thấy hắn lần nữa.”
“Người ta không có lí do gì gạt chúng ta.” Mạc Ninh nói, “Lại đi đến phía trước xem.”
Mọi người đi về phía trước một lúc, chỉ thấy một hòn đá lớn bên bờ biển, trên đá dùng gỗ dựng một phòng ở đơn sơ.
“Cái gọi là nhã cũ, không phải là cái này đi?” Sử Diễm Phỉ nhìn chằm chằm ngôi nhà một hồi, nói, “Rất có thể đi, trong bút kí của ông nội có ghi lại kiểu phòng ở như vậy.” Nói xong lấy bút ký mở ra, cho mọi người xem, “Xem này, đây là phòng ở của bộ tộc Lance cổ.”
Tất cả mọi người nhìn lại lần nữa, quả nhiên vô cùng giống.
“Vào nhà hỏi xem.” Khải Khải đi đầu đến ngôi nhà ở trên đá. Nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời, “Hình như không có ai.”
“A, mọi người nhìn chỗ kia.” Diệp đột nhiên giơ một ngón tay chỉ bãi đá, chỉ thấy có một có một ông lão tóc trắng ngồi chỗ kia, trong tay cầm cần câu cá, đang câu cá.
“Hẳn chính là ông ấy.” Safi nhìn ông lão kia.
Khải Khải đi đến, gọi ông lão môt tiếng, “Bác?”
Ông lão quay đầu lại giương mắt nhìn bọn Khải Khải, lạnh lùng nói, “Chuyện gì?”
Khải Khải và Mạc Ninh nhảy xuống bờ đá, đi đến chỗ ông lão, hỏi: “Bác có phải Sebuah Luman?”
Ông lão gật đầu, nói, “Bất quá ta thích gọi Carew.”
Sử Diễm Phỉ đột nhiên nói với Khải Khải, “Carew trong cổ ngữ Lance cổ, nghĩa là thợ săn.”
Khải Khải và Mạc Ninh nhìn ông lão, Sebuah Luman gật đầu, nói: “Hiện tại người có thể đọc được cổ ngữ lance cổ không còn nhiều lắm.”
“Chúng tôi muốn vào rừng nhiệt đới, bác có thể dẫn đường được không?” Khải Khải vào thẳng vấn đề hỏi ông lão, “Có điều kiện gì bác cứ nói.”
Ông lão ngẩng đầu nhìn Khải Khải một chút, nói: “Trong rừng kỳ thực không có đồ gì quý, vào cũng không để làm gì.”
“Chúng tôi không muốn đồ quý gì, chỉ là chụp hình.” Khải Khải nói với ông lão, “Bác không cần lo lắng, điều kiện gì chúng tôi đều có thể đáp ứng.”
Ông lão suy nghĩ một chút, hỏi, “Chụp ảnh? Các cậu chụp cái gì?”
“Tấm bia đá đồ đằng tứ đại bộ tộc.” Khải Khải thẳng thắn.
“Tấm bia đá……” Ông lão gật đầu, “Ta hiểu được, bất quá, bên trong rừng cũng không có đủ bốn tấm bia đá.”
“Cái gì?” Khải Khải liếc mắt nhìn nhau, có chút không thể nói rõ.
“Bên trong rừng, chỉ có hai tấm bia đá mà thôi, hai tấm bia của Rioja và lance cổ, đều đã bị mất.”
“Bị mất?” Khải Khải và Mạc Ninh nhìn nhau, lúc này, Troy không chờ không được cũng đã nhảy xuống, đi tới chỗ ông lão.
“Kỳ thực rừng nhiệt đới cũng không phải yên bình, năm ấy trùm dầu mỏ Yakov người nga, hắn phái một tiểu đội đặc chủng đến, đem theo vũ khí tiên tiến phương tây vào rừng, hầu như đem đem toàn bộ tộc Rioja tiêu diệt, đem đi khối bia đá đồ đằng……”
“Hắn vì sao chỉ cướp đi một khối?” Troy hiếu kỳ hỏi.
“A…..Kỳ thực hắn hẳn là cũng không biết tác dụng đồ đằng, mà là báo thù cho bạn.” Ông lão thu cần câu lại, “Rioja ở Kalimantan nhân số không nhiều lắm, năm đó có một đoàn thám hiểm, nhà giàu lắm tiền vào rừng thám hiểm, bị người Rioja bắt được giết ăn tươi, nhã khoa phu vì báo thù cho bạn, mà cướp đi đồ đằng đối với người bộ tộc là đại sỉ nhục.”
Khải Khải gật đầu, chung quanh liếc mắt nhìn nhau, xem ra muốn tìm về đủ hình khối bia đá, còn phải đến nga một chuyến.
“Vậy còn một khối nữa?” Safi hỏi, “Ở đâu?”
Ông lão đứng lên, tay chỉ bờ biển hòn đảo nhỏ bên kia, “Thấy hòn đảo đó không, Paula Karamian.”
Mọi người nghe được đồng loạt nhướn mày, đương nhiên biết, vừa từ đó đến.
“Jeff. Anthony, trùm buôn ma túy, khối còn lại trong tay hắn.” Ông lão tàn bạo nói.
Ông lão thở dài: “Ta vốn là săn trộm, lạc đường trong rừng, gặp thủ lĩnh Lan tư, người vô cùng tốt, không ngừng giúp ta trị thương, còn thu giữ ta lại.”
Mọi người nghe, đều thấy rất lạ, người bộ tộc cũng rất có tình cảm a.
“Ta lúc đó cũng thật hồ đồ, cho rằng trên đời đều là người tốt, dẫn đám buôn thuốc phiện vào rừng.” Ông lão lắc đầu, “Mặc dù không biết bọn chúng là trùm buôn thuốc phiện…….”
“Sau đó bọn họ cướp đi tấm bia đá?” Sam hỏi.
“Đúng vậy.” Ông gật đầu, “Ta có thể dẫn các người vào rừng, nhưng……..điều kiện là giúp ta lấy tấm bia đá kia về.”
Khải Khải cùng mấy người liếc mắt nhìn nhau…….Cái này có chút khó nha, bất quá muốn tập hợp đủ bốn tấm bia đá, đích thực cần phải trở lại một chuyến.
“Có thể vào rừng trước, sau đó mới đi lấy tấm bia đá kia về?”
Khải Khải hỏi ông lão.
Ông lão lạnh lùng cười một tiếng, “Có thể mấy người không phải người xấu, bất quá, ta đã không tin được ai…….Hơn nữa, các người vào rừng có thể sống đi ra không, ai đảm bảo được.”
Mọi người không nói gì, ông lão thu cần câu đứng lên, nói, “Mang tấm bia tới, ta dẫn mấy người vào rừng, không thì đừng bàn nữa.” Nói xong, bò lên bờ đá vào nhà.
Để lại mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau, Mạc Ninh hỏi Khải Khải, “Làm sao bây giờ?”
Khải Khải suy nghĩ một chút, nói, “Nếu trùm buôn ma túy giữ một khối, chúng ta lại là không cần lấy hiện vật, chỉ chụp lại hình vẽ.”
“Trước tìm chỗ nghĩ, sau đó bàn bạc kĩ hơn đi?” Troy đề nghị.
Khải Khải gật đầu, mọi người cùng nhau tới một thị trấn gần biển, tìm nhà trọ nghỉ lại. Bởi vì cơ sở vật chất tương đối thô sơ, nên tất cả mọi người chen chúc trong một gian phòng bàn bạc.
Chính là đang bàn, Mạc Ninh đứng bên cửa sổ đột nhiên nói “Chúng ta hình như bị người theo dõi.”
Khải Khải hơi nhíu mày, đi tới cạnh Mạc Ninh, nhìn qua khe hơ cửa sổ bên dưới. Chỉ thấy xung quanh nhà trọ, có vài người khả nghi đang quanh quẩn, giờ đã muộn, mấy người kia không nhanh không chậm, hình như là đang đợi trời tối, thỉnh thoảng liếc mắt lên lầu một cái.
“Người kia tôi đã từng thấy.” Sam nói, “Đám người chuyển ma túy lên tàu có hắn.”
“Nguy rồi.” Sử Diễm Phỉ nói, ”Nhà trọ ở đây, nói không chừng đều là của trùm buôn ma túy, bọn họ không chừng trước muốn vây chúng ta, chờ buổi tối tập kích.”
Khải Khải cau mày nghĩ, mỉm cười, “Tôi có một cách.”
Tất cả mọi người nhìn anh, chờ anh nói.
“Chúng ta rắc rối nhất chính là, làm thế nào là không để bị nghi ngờ trên Paula Karamian đúng không?” Khải Khải hỏi mọi người.
Mọi người gật đầu.
“Tôi cắt tóc tên biến thái kia, biến thái khẳng định không có cam lòng.” Khải Khải còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Troy nhẹ nhàng hỏi một câu, “Em xác định chỉ là tóc hắn?”(dấm chua nguyên thùng) (bạn Jeff đã có tên mới, biến thái)
Khải Khải nhún vai, “Tôi ra ngoài dụ bọn chúng đi, sau đó để bị bắt lên đảo, Safi và Troy bí mật đi theo, bọn chúng muốn mang tôi về đảo nhất định dùng thuyền, hai người nghĩ cách lên thuyền, theo tôi lên đảo. Mạc Ninh và Sam mang những người còn lại dời đi……Thế nào?”
“Em bị bọn họ bắt…….Như vậy nguy hiểm quá.” Troy không đồng ý.
“Tôi lại thấy cách này không tồi.” Mạc Ninh nói, “Biến thái hẳn là không phải muốn mạng Khải Khải.”
“Chính là vì vậy……” Troy đang muốn ngăn cản, Khải Khải đã khoát tay với hắn, “Yên tâm đi, loại biến thái này tôi đã thấy nhiều rồi, có cách xử lí!” Nói xong, không cho mấy người cãi cãi lại, lấy chút đồ, nói, “Tôi trước làm bộ đi đây đó, mọi người khẩn trương hành động.”
Mọi người gật đầu, Troy thì vẫn có chút lo lắng, “Em cẩn thận, bọn tôi ở sau.”
Khải Khải cười, mở cửa đi ra ngoài.
Troy mang dẫn Safi chờ ở cửa sổ lầu hai. Chỉ thấy Khải Khải ra cửa, một đường đi phía trước, mà mấy tên kia cũng lập tức bám theo, đi theo phía sau Khải Khải…….