Đại Mễ Tiểu Mạch

Chương 11



Ông Hình xuất viện, là tạm thời. Cũng có thể nán lại nhà mấy tuần, tốt thì có thể ở mấy tháng. Mễ Hi Huy không cần phải luôn chạy đến bệnh viện nữa, tiết kiệm được không ít thời gian.

Chủ nhật dẫn theo Út cưng về nhà cha mẹ chơi một ngày. Bà Hình rất thương yêu Út cưng, tuy rằng kỳ thật không chăm sóc cháu được bao nhiêu thời gian. Bài thi trắc nghiệm của Út cưng được một trăm điểm, bé đặc biệt cầm lại nhà cho ông bà xem. Bà Hình mang kính lão cầm bài thi đưa ra thật xa mà coi, vui tươi hớn hở. Ông Hình nằm trên giường vươn tay vỗ vỗ đầu Út cưng, Út cưng rất biết cách khiến ông bà bé vui. Trung thu vừa qua khỏi bà Hình sẽ mặc thêm áo, người lớn tuổi rồi, sợ gió.

Giữa trưa Hình Long Nhược cũng chạy tới. Hai anh em Hình gia cũng không có chuyện gì đặc biệt để nói, lại cũng ít lời. Bà Hình phải làm một bữa ăn ngon, hai anh em bèn vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Mễ Hi Huy đeo tạp dề thái thịt, Hình Long Nhược rửa rau cần. Rửa cẩn thận từng cọng từng cong một, trong chạc rau cần luôn có rất nhiều bùn đất. Trong phòng bếp chỉ nghe tiếng nước chảy và tiếng dao lạch cạch đập vào thớt gỗ. Cùng với mùi dầu khói đặc biệt.

“Hết bận này anh liền đón Út cưng về.” Hình Long Nhược chợt nói.

Mễ Hi Huy có phần kinh ngạc, ngừng động tác dưới tay lại, tiếng nước chảy bên kia bỗng trở nên rõ ràng, cọ rửa trên rau cần. Mễ Hi Huy bỏ phần thịt đã thái xong vào chén, nghe Hình Long Nhược bảo rằng, “Vết thương của anh cũng lành rồi. Gần đây những chuyện tạp nham cũng đã qua, dù gì anh cũng có phòng cho trẻ nhỏ. Mang theo Út cưng không thành vấn đề.”

Mễ Hi Huy nhìn miếng thịt trầm mặc.

“Chú cũng phải lo chuyện của mình… Nhiều năm thế rồi. Là anh nợ chú.”

Hình Long Nhược quay đầu cười với em trai, có phần như một kẻ lưu manh. Anh em vô cùng thân thiết nên lúc nói chuyện mới lộ ra vẻ ấy.

“Lần trước về ở với anh một tuần, khi về liền nổi mủ toàn thân.” Mễ Hi Huy đột nhiên nói, “Giường nhà anh đã bao lâu không phơi nắng.”

Hình Long Nhược bảo, “Cái đó, trở về phơi nắng còn không được sao.”

“Chuyện tổ trạch, mẹ cói nói với anh không.” Mễ Hi Huy lại bắt đầu rửa rau cần.

Hình Long Nhược cười bảo, “Nói. Mẹ khôn khéo, sợ anh tranh với chú, nên nói rất vòng vo, làm lúc đầu anh còn phải đoán nửa ngày.” Cằm lên một cọng rau cần dẫn nước, gân xanh trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng, “Loại bất động sản như vậy, anh cũng không quan tâm. Phiền lắm. Hơn nữa, anh cũng không thể tranh với chú – anh sợ ông trời đánh sét.”

“Nói bậy.” Mễ Hi Huy bảo.

“Được rồi. Nói như thế nào thì anh cũng phải hâm nóng tình cảm với Út cưng. Đã lâu nó không gần gũi với anh. Mẹ nói đúng. Vội đến vội đi vội cái gì chứ, chỉ có nó là con.”

Hình Long Nhược lắc lắc rau cần, không biết góc độ và cơ bắp có gì không đúng, bất ngờ buông tay xuống. Đã không còn có thể dùng súng một cách nhanh nhẹn, gắng gượng thôi.

Mễ Hi Huy hỏi, “Anh bây giờ còn có thể bế Út cưng”

Hình Long Nhược có phần xấu hổ, “Việc này quan hệ gì”

Mễ Hi Huy nói, “Cũng khoảng hai năm thôi. Anh lo hồi phục bản thân cho tốt đã rồi tính sau. Hoặc là anh cứ đến nhà em cùng Út cưng ăn bữa cơm.” Dừng một chút, lại nói, “Cha con tóm lại là vẫn là cha con.”

Hình Long Nhược đoán Mễ Hi Huy cho rằng anh trai đang cảm thấy nghi ngờ cậu chia rẽ cốt nhục, vội la lên, “Ý anh không phải vậy…”

Bà Hình mở cửa bước vào, “Thầm thì cái gì đó, chuẩn bị xong hết rồi”

Út cưng bước theo sau, túm lấy góc áo Mễ Hi Huy, “Chú ơi ~ đói bụng ~”

Bà Hình đem hai lớn một nhỏ đuổi ra khỏi bếp, “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”

Út cưng lững chững vui vẻ chạy về phía phòng ông Hình, Hình Long Nhược theo sau, đột nhiên nói, “Phải chăng anh đã quá muộn”

Mễ Hi Huy sửng sốt, “Sao”

Hình Long Nhược cười khổ, lắc đầu.

Giữa trưa ăn cơm ở phòng ngủ. Ông Hình ngồi trên gường. Bà Hình chuẩn bị một bàn ăn trong phòng, đặt vào. Người một nhà nhích lại hơi chật, cũng có thể ngồi xuống. Chén không có chỗ để, chỉ có thể cầm trong tay. Út cưng ngại chén nóng, Hình Long Nhược lấy tay cầm chén nhỏ của Út cưng, cười nhìn bé. Út cưng chớp mắt, vươn bàn tay nhỏ day day tay Hình Long Nhược, “Ba không ngại nóng”

Hình Long Nhược dịu dàng nói, “Ba không ngại nóng.”

Bà Hình liếc ông Hình một cái, không lên tiếng.

Mễ Hi Huy ngồi đối diện Út cưng. Hình Long Nhược ngồi cạnh Út cưng, tay trái cầm chén của con trai, cười nhìn cái miệng nhỏ của bé nhai cơm. Út cưng cầm đũa không tốt lắm, nghiêng tới ngả lui. Út cưng ngẩng đầu lên nói, “Chú ơi đút con ~”

Hình Long Nhược nhéo gương mặt đầy đặn của con trai, “Tập ăn một mình đi. Đã sáu tuổi rồi.”

Út cưng dẩu đôi môi nhỏ, tiếp tục cúi đầu nhai cơm. Hình Long Nhược gắp cho bé miếng rau, Út cưng thật cẩn thận gắp lên, bỏ vào miệng.

“Chậm thôi, đừng gấp.” Hình Long Nhược nói.

Út cưng chớp mắt nhìn ba nó, nhỏ giọng vâng một tiếng.

Mễ Hi Huy chẳng nói chẳng rằng, chỉ lo cúi đầu ăn.

Giữa trưa cơm nước xong, bà Hình dọn dẹp chén bát, ông Hình dạy Út cưng chơi cờ tướng. Dùng là loại cờ tướng bằng nam châm vô cùng cũ kỹ, hít vào trên bàn cờ mỏng. Chính giữa có thể gập lại, gập rồi thì tựa như một chiếc laptop nhỏ. Ông Hình dạy, Út cưng liền nhớ. Nhớ rất nhanh, tất nhiên quên còn nhanh hơn, tối về nhà ngủ một giấc thì toàn bộ quên hết.

Bà Hình cùng hai anh em nói chuyện phiếm, chuyện dài dòng nói hoài không hết. Hai người chỉ lên tiếng trả lời, nhìn vẻ mặt thì giống như cũng chẳng nghe vào là bao.

Ngày dần tối. Bà Hình buổi tối không nấu cơm nhiều, bình thường chỉ nấu ít cháo. Ông Hình ăn uống cũng không tốt, ăn không vô quá nhiều.

Mễ Hi Huy ôm Út cưng đang buồn ngủ, nói khẽ với Hình Long Nhược nói, “Anh về nhà dọn dẹp trước đi, chuyện Út cưng nói sau.”

Hình Long Nhược duỗi tay chạm vào gương mặt nhỏ của Út cưng. Út cưng mở to mắt, nghĩ rằng Hình Long Nhược phải đi, giọng non nớt nói, “Ba ơi tạm biệt ~”

Mắt Hình Long Nhược hơi đỏ lên, chồm tới hôn con trai. Út cưng cười toe, vươn tay ra đòi bế. Hình Long Nhược mới vừa định ôm con trai, Mễ Hi Huy nói, “Anh từ từ thôi, ngay cả rau cần mà còn nâng không nổi.”

Lập tức vẻ mặt Út cưng đến là thất vọng.

“Ba bị thương.” Mễ Hi Huy nhẹ giọng nói, “Chờ ba khỏe rồi thì bế sau.”

Út cưng mân mê miệng nhỏ, chồm tới, hôn cái chụt lên mặt Hình Long Nhược.

Hình Long Nhược bảo rằng, “Anh lái xe tới. Vừa lúc chở hai chú cháu về.”

Cùng cha mẹ nói lời từ biệt, hai người một trước một sau ra hành lang. Xe của Hình Long Nhược là một chiếc Satana đã qua sử dụng gần như bỏ đi, thế mà vẫn có thể chiến đấu, nên nó khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt kính trọng một cách nghiêm túc.

“Ban đêm có gió, vào xe nhanh đi.” Hình Long Nhược mở cửa xe, Mễ Hi Huy ôm bé con bước vào.

Đèn đường đều sáng lên. Mễ Hi Huy nói, “Tối nay tới nhà em đi. Chứ tối thế này anh còn định về”

Hình Long Nhược cười bảo, “Cũng tốt. Hai anh em chúng ta đã lâu lắm chưa nói chuyện.”

Tới nhà rồi Út cưng đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Đầy sinh lực. Mễ Hi Huy cảm thấy có hơi khác thường, Hình Long Nhược cho rằng con trai thì hoạt bát mới tốt.

Ăn cơm tối, hoạt động vài cái. Út cưng soạn cặp, còn nói buồn ngủ. Hình Long Nhược dẫn Út cưng đến buồng vệ sinh rửa mặt, sau đó đưa bé lên giường.

Trước khi Út cưng sắp sửa ngủ bất chợt cười hì hì nói, “Ba ơi ~ ba có thể hôn con không”

Hình Long Nhược hôn con trai. Bàn tay nhỏ của Út nắm lấy góc chăn, nhẹ giọng rằng, “Giống như lần đầu tiên ba ru con ngủ.”

Hình Long Nhược cũng nhẹ giọng, “Sau này Út cưng sống chung với ba, được không”

Út cưng mệt mỏi, giọng bắt đầu nhẹ đi, “Dạ Không ở với chú nữa à”

Hình Long Nhược nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, dịu giọng xuống – thanh âm giọng anh vốn dĩ thô ráp, sau khi cố ý dịu đi thì có vẻ vững chãi và an bình một cách đặc biệt, “Chỉ ở với ba không được sao”

Út cưng dần dần nhắm mắt lại, “Ừm… Vậy chú sẽ cô đơn…”

Hình Long Nhược vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai, “Không, chú có hạnh phúc của riêng mình… Út cưng ghét ba sao”

Út cưng đã gần như đi vào giấc ngủ, “Không phải… Là ba không thích con…”

Hình Long Nhược đặt bàn tay nhỏ của bé vào chăn. Con trai ngốc à. Ba sao lại có thể không thích con.

May là giường trong phòng ngủ của Mễ Hi Huy là giường đôi. Hai người đàn ông nằm không đến mức chen chúc. Hai anh em nằm trên giường, ngửa mặt hướng lên trời, câu được câu không nói đủ thứ chuyện. Nói về những chuyện trước đây. Rất nhiều chuyện Hình Long Nhược nghĩ rằng Mễ Hi Huy đã sớm quên, không ngờ rằng em trai còn nhớ rõ. Có một năm, vào mùa hè, dưa hấu bị mưa đá làm hỏng, trở nên đặc biệt đắt. Khi đó nhà còn nghèo, rốt cuộc vào một ngày nóng nhất bà Hình mua một quả dưa lớn về nhà. Bà Hình đem dưa hấu cắt thành hai nửa, một nửa để dành cho ông Hình trở về ăn, một nửa cho hai anh em Mễ Hi Huy và Hình Long Nhược.

Hình Long Nhược mười ba tuổi, Mễ Hi Huy ba tuổi.

Hình Long Nhược không muốn ăn, lấy muỗng nhỏ mà từng muỗng từng muỗng đút cho Mễ Hi Huy. Mễ Hi Huy ngay từ đầu không phát hiện, sau đó mới nhìn ra anh trai vẫn chưa ăn miếng nào. Rồi Mễ Hi Huy cầm muỗng nhỏ, cố gắng moi một muỗng dưa hấu lớn, run rẩy giơ lên, chớp đôi mắt to: Anh ơi, ăn này ~

Cuối cùng nửa phần dưa hấu còn lại, hai anh em thay phiên đút nhau, ăn hết.

Còn có một lần chính là Mễ Hi Huy bảy tuổi, Hình Long Nhược mười bảy tuổi. Mễ Hi Huy đột nhiên đau bụng đến gào khóc. Vợ chồng ông bà Hình đều trực đêm nơi nhà máy, Hình Long Nhược cõng Mễ Hi Huy trên lưng chạy như điên hơn mười dặm đến bệnh viện, nhìn bác sĩ phụ trách mà nói không ra hơi, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống.

“Chuyện bao năm trước rồi mà.” Hình Long Nhược cười.

Mễ Hi Huy cũng nhìn trần nhà. Những sự tình trước đây cậu không nhớ được đầy đủ. Nhưng có Hình Long Nhược, thế là liền nhớ rõ ràng.

“Khi đó anh dẫn theo em, mấy thằng bé trong khu đại viện của xí nghiệp đều chê cười anh. Anh kéo em ra ngoài tản bộ, còn có đứa ném đá vào anh.”

Hình Long Nhược cười, thoáng thở ra trong đêm tối, “Ai biết cười anh cái gì chứ. Mấy thằng nhóc chết dẫm kia.”

Chỉ là, Mễ Hi Huy vẫn luôn nhớ rõ. Hình Long Nhược nói với người khác, vậy thì có thể làm sao chứ. Chúng tôi là anh em.

Hai người cứ như vậy cho tới rạng sáng. Hình Long Nhược thính tai hơn, nghe thấy Út cưng ở phòng bên cạnh lăn qua lộn lại, còn giống như đang khóc. Hai người vội vàng đứng lên, chạy tới bật đèn thì thấy, Út cưng nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng —— phát sốt. Út cưng càng sốt cao thì sẽ nằm ác mộng, tật xấu này giống hệt Mễ Hi Huy trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.